Thiên Bằng Tung Hoành

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ma đạo vạn năm. Tinh - - quái - - yêu - - ma. Sinh linh bách tuế sẽ thành tinh, tức là sẽ có trí tuệ, có thể thoát ly bản tính. Đương nhiên không phải mọi sinh linh đều đi theo con đường này, như nhân …
Xem Thêm

Nhạc Bằng tuy không hiểu rõ vì sao Trần Anh Hữu lại hữu hảo đến thế với nhân loại, nhưng cũng đành hùa theo, không thể phá hoại tính toán của hắn, bèn mỉm cười nói: “Thủy hỏa tân thiên kích dài gần ba thước, thân kích đúc từ thái ất tinh kim, có công năng phá tà; nguyệt nha hai bên có hai đạo phù chú, Tịnh thủy chú đủ khả năng chữa lành vết thương, Liệt hỏa phù có công hiệu phá tà, về mặt pháp khí không đáng gì nhưng là thần binh nhất đẳng. Phong lôi khai sơn việt cũng giống Thủy hỏa tân thiên kích về chất liệu, chỉ là hai đạo linh phù đi kèm một là Tật phong thuật tác dụng tăng tốc gấp nhiều lần cho người sở hữu, một là Dẫn lôi quyết có thể hút lấy lôi điện chi khí trợ lực cho người sử dụng.”

Vốn Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết, Diêu Tranh của Hải Thiên minh nguyệt lưu không thân thiết gì với Trần Anh Hữu nhưng có qua lại sơ sơ, tạm coi là đồng đạo, cũng biết hắn tụ tập một nhóm người sinh ra có sẵn yêu lực để ngăn chúng không nguy hại xã hội. Chỉ là không yên lòng với việc hắn đưa Nhạc Bằng đến thành phố, Mạc Nghiên Tuyết dùng Chiếu yêu kính thăm dò, quả nhiên thấy Nhạc Bằng là yêu tà nhất lưu, nhưng hai gã lần này lấy ra ngần ấy chính đạo pháp khí trọng yếu như thế hiến tặng, biểu hiện vô cùng thành ý.

Hà huống Nhạc Bằng giải thích rõ ràng, hai mươi ba món binh khí lấp lánh hào quang càng tăng phần hấp dẫn.

Người phản ứng đầu tiên là Diêu Tranh, cô vốn thẳng thắn hơn mọi chàng trai, nói luôn: “Ngươi nói thế, ta không chọn cái nào cũng không nên. Thế này nha, ta cứ lấy một món, coi như nể mặt ngươi.” Cô cười mủm mỉm nhìn Nhạc Bằng, đợi phản ứng của gã rồi tính.

Hà Động Lượng vẫn giữ được phong độ của đại sư huynh Hải Thiên minh nguyệt lưu, ngăn lại: “Diêu Tranh, đừng quậy nữa, người ta cho mượn, sao muội lại định lấy luôn đạo môn pháp khí quý trọng thế này.”

“Không sao, chỉ cần Diêu Tranh thích cứ việc lấy, chúng tôi giữ lại cũng vô dụng, cho chư vị sử dụng lại càng phát huy tác dụng.” Nhạc Bằng vốn có hảo cảm khác thường với cô bé nóng tính kia, hà huống gã không quan tâm đến số binh khí này, chỉ cần lấy được hảo cảm của người khác, bảo gã cho thêm mấy món cũng không sao.

“Được, vậy ta không khách khí nữa.” Diêu Tranh bước tới quan sát cẩn thận hai mươi ba cây Thủy hỏa tân thiên kích và Phong lôi khai sơn việt cắm dưới sàn, thuận tay nhổ một cây, ngẩng nhìn Nhạc Bằng tỏ vẻ kinh ngạc. Đối với người tu luyện, có pháp khí tốt sẽ khiến thực lực bản thân tăng nhiều lần, nhiều người vì thế mà nảy sinh tranh đoạt, chưa từng có ai cho người khác một cách nhẹ tênh như Nhạc Bằng. Kỳ thật Nhạc Bằng không rộng rãi đến thế, quả gã không cần mất thứ vũ khí cấp thấp này.

Tiếp đó Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết đều chọn binh khí, Trần Anh Hữu thu hết số còn lại.

Gia Phù Lợi lúc đó mới lên tiếng: “Chúng ta nên ứng phó với địch nhân ngoài kia thế nào, các vị mau quyết định cho.”

Hà Động Lượng đáp: “Chúng ta còn chưa biết địch nhân vì sao lại tới, nếu có liên quan đến Phí Lạc Tuyết đại tỷ đương nhiên dễ ăn nói, còn nếu liên quan đến Trần Anh Hữu…” Y mỉm cười, “không cần khẩn trương làm gì.”

Một người trong toán tiểu đệ của Trần Anh Hữu hỏi: “Nếu chúng nhằm vào các vị thì sao?”

Hà Động Lượng tự tin: “Trong thành phố này không có thế lực nào dám chạm tới Hải Thiên minh nguyệt lưu, nếu từ nơi khác tới, tuyệt đối không chỉ nhằm vào chúng tôi.”

Khác với phân tích lý trí của Hà Động Lượng, Nhạc Bằng cảm thấy cực kỳ bực mình, tuy nói là ban nãy gã tu luyện không thành, chỉ phát huy được sáu thành công lực nhưng gã ở đẳng cấp khác với mấy người này, không hẳn khinh thường tất cả, có điều không để tâm xem địch nhân bên ngoài là kẻ nào.

Gã cũng không buồn tranh hơi, thản nhiên nói: “Tôi ra ngoài xem là rõ ngay.”

Thân hình gã loáng lên, dùng Ngũ Hành đại na di độn xuất, nháy mắt liền đứng ở ngoài đường. So với Thiên Bằng Tung Hoành pháp, tốc độ của Ngũ Hành đại na di chậm hơn nhiều nhưng cũng có ưu điểm hạng nhất là không ngần ngại vật nào, sơn thạch thổ mộc, thủy hỏa kim đồng ung dung xuyên qua. Xuyên tường càng là chuyện nhỏ.

Nhạc Bằng không cần thăm dò, làm thế với mấy tên tiểu yêu quái kém gã cả ngàn lần chỉ là việc dư thừa.

Đại khái quanh đó đều bị toán yêu quái khống chế, khắp mấy con phố lớn không một bóng người qua lại, cả mấy ngôi nhà đều không thấy động tĩnh gì.

Bất quá Nhạc Bằng vừa xuất hiện, lập tức có kẻ tìm tới.

Một nam tử yêu quái ngoại hình cực kỳ cao lớn, ăn mặc tùy tiện từ từ bước tới. Từ ngoại hình thì đối phương không phải hạng hiền lành gì, trên mình toát ra khí tức nguy hiểm, vẻ mặt hoàn toàn không tỏ ra mảy may dễ chịu.

Hắn ngoác miệng cười với Nhạc Bằng theo điệu cười bình thường vẫn bị coi là nanh ác, lão huynh này khá thẳng thắn, không hề lải nhải, trực tiếp phát ra khí thế hùng hồn, vẫy tay với Nhạc Bằng theo điệu bộ màu mè kiểu thích thì đến đi.

Điểm này, Nhạc Bằng rất hợp khẩu vị, gã cũng không nói gì, cực kỳ thích thú những phương thức giải quyết đơn giản nhất.

Trần Anh Hữu đứng ở cửa tầng bốn, nhận ra đối phương liền hô lên kinh hãi: “Hùng Vương.”

“Hùng Vương nào, có phải Hùng Vương thuộc xích sắc quân đoàn của tập đoàn yêu quái lớn nhất vùng đông bắc chăng?” Hà Động Lượng cũng đổi sắc mặt.

Trần Anh Hữu gật đầu.

Lần này cả Gia Phù Lợi cũng đề cao cảnh giác, chen lời: “Hắn là phần tử phạm tội bị Kháng Ma liên minh truy bắt, khó chơi lắm.”

Nhạc Bằng tuy nghe rõ mấy người trên tầng bốn nghị luận, nhưng gã không cảm giác thấy gì, gã biết họ đang lấy thực lực của Hùng Vương gì đó so với thực lực của mình, cả Trần Anh Hữu đại khái cũng muốn biết xem gã sẽ phát huy được bao nhiêu thực lực khi đối đầu với yêu quái nổi danh.

“Để ta tấn công trước hả? Xem này.” Nhạc Bằng ngôn xuất thân động.

Tử Viêm kình vận lên, hóa thành Tử Viêm đao mang, song mục xạ ra tinh quang, cự ly nửa con phố với gã chỉ là nháy mắt.

Hùng Vương tuy có vẻ cuồng ngạo nhưng là yêu quái có danh vọng, thực lực bất tục, nên vẫn kịp thời phản ứng, song thủ đan nhau ngạnh tiếp một ngọn Tử Viêm đao kình, bất quá tốc độ của Nhạc Bằng khiến hắn không kịp vận đủ kình đạo, bị thủ đao hất từ đầu phố đến cuối phố, vô cùng cật lực.

Tử Viêm đao kình được Nhạc Bằng phát huy trăm phần trăm, uy lực không chỉ có thế, hai tay Hùng Vương bị tử sắc hỏa diễm thiêu đốt, hắn vội vận yêu khí, cơ hồ hao mất ba thành nội lực mới không bị Tử Viêm kình đốt hai tay thành than, dập tắt được tử sắc hỏa diễm.

Những người quan chiến trên tầng bốn đều kinh ngạc, cao thủ như Hùng Vương mà Nhạc Bằng chỉ cần một chiêu cũng đánh bại được, trong lòng họ đều dấy lên câu hỏi, “tiểu tử này là thần thánh phương nào?”

Ngược lại, Nhạc Bằng cực kỳ bất mãn với bản thân: “Ta vừa xuất thủ, tuy dùng có nửa phần công lực nhưng cái cột mục kia không hề thương tổn, cũng không hộc máu, chả lẽ công lực của ta suy thoái đến mức đó.”

Kỳ thật Nhạc Bằng cũng hiểu vấn đề do đâu, gã sợ Thiên giới tịnh hỏa tác quái nên hơn chín thành pháp lực dồn hết vào cấm cố Thiên giới tịnh hỏa, Tử Viêm kình bị giảm gần hết uy lực.

Nhạc Bằng bất mãn nhưng Hùng Vương lúc này thật sự nhụt chí, không ngờ lại gặp phải đối thủ khó chơi ở đây, tuy hắn còn thực lực chưa giở ra nhưng biết rõ có liều mạng cũng không phải đối thủ của Nhạc Bằng.

Bất quá hắn vẫn là du côn, biết rằng không thể chịu mất mặt trước ngần này thủ hạ, liền gầm lên, y phục nát tan, thân thể cao hơn hẳn, cường tráng hơn, khí thế hùng hậu hơn. Lại lao vào Nhạc Bằng.

“Được lắm, dũng khí rất được.”

Nhạc Bằng lạnh nhạt buông một câu, biểu hiện rõ không coi Hùng Vương ra gì, Tử Viêm kình tăng thêm nửa thành, Tử Viêm đao mang thò ra, dài gấp đôi đạt gần tám thước, quang mang chói lòa, khí thế phi phàm.

Thấy uy thế như vậy, Hùng Vương có lợi hại hơn nữa cũng không dám đến tìm chết, vội dừng lại quay đầu bỏ chạy. Thực lực chênh nhau, chỉ có thằng ngốc thật sự mới xông tới.

Thêm Bình Luận