Thiên Bằng Tung Hoành

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ma đạo vạn năm. Tinh - - quái - - yêu - - ma. Sinh linh bách tuế sẽ thành tinh, tức là sẽ có trí tuệ, có thể thoát ly bản tính. Đương nhiên không phải mọi sinh linh đều đi theo con đường này, như nhân …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 3: Yêu ma sơ sinh liệu hữu dực (yêu ma sơ sinh đã có cánh)
Vốn bị hiểu lầm, Nhạc Bằng cũng không có tâm trí nào giải thích, gã vốn không coi mấy người phàm này vào đâu.

Nhạc Bằng đứng dậy đến trước mặt Trần Anh Hữu, bắt mạch môn hắn dồn tiên khí mới tu luyện thành theo ngón tay vào thể nội, lưu chuyển một vòng. Lập tức gã nắm rõ tình huống thân thể Trần Anh Hữu, dù gì hắn cũng là yêu quái, sinh mệnh lực hơn phổ thông nhân loại cả chục lần, sự tình không đến nỗi quá xấu.

Nhạc Bằng chưa đủ khả năng nghịch phản thời gian, Thệ Như Lưu Thủy chỉ có thể gia tốc thời gian, không có công dụng ngược lại. Có điều phương pháp phản lão hoàn đồng rất nhiều, cải biến thân thể để đột phá cực hạn sinh lý chính là mục đích cơ bản của Nhạc Bằng hoặc bất kỳ người tu luyện nào. Theo Nhạc Bằng biết, có đến ba chục phương pháp hữu hiệu.

Gã thoáng tính toán xem nên dùng cách nào cơ bản nhất, công hiệu nhanh nhất, hiệu quả cao nhất. Nói thế nào thì sử dụng đan dược vẫn là phương pháp thông dụng nhất. Nhạc Bằng chưa từng luyện bất kỳ loại đan dược nào nhưng lần trước lấy được không ít ở cung khuyết dưới lòng đất, nhiều loại trong đó là cực phẩm tiên đan mà người tu hành khao khát. Gã chưa từng xem xét kỹ, không biết nên cùng loại nào.

Gã liên tục tính toán, không tiện lôi mớ đan dược ra kiểm tra trước mặt đông người, đành nói: “Đó là ảo thuật phòng ngự, một chốc sẽ hết hiệu quả, không ảnh hưởng gì đến thực chất, ta cũng không có cách giải khai.” Cứ nói khoác ứng phó tình hình đã, gã thầm nhủ.

Gia Phù Lợi và Hà Động Lượng không tiện nói nữa, sử dụng ảo thuật không phải cấm kị gì. Tuy pháp thuật của Nhạc Bằng kỳ quái nhưng gã ở cấp độ cao hơn, tu vi của họ không thể nhận ra manh mối gì.

Mỹ nữ thánh kị sĩ Gia Phù Lợi tuy không tin, nhưng cũng không nói gì. Đây không phải địa bàn của nàng ta, quyết không thể làm quá như ở châu Âu. Hơn nữa nàng ta cũng chưa nắm được thực lực của Nhạc Bằng. Còn tiểu mỹ nữ nóng tính Diêu Tranh hung hăng liếc gã mấy lần, nhưng không tranh biện. Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết càng không nói gì. Nhạc Bằng đang lúc tu luyện công phu, thi thố pháp thuật phòng thân là hành vi rất bình thường. Quấy phá người ta tu luyện thì chính họ mới mắc lỗi.

Thấy sắc mặt Nhạc Bằng trầm trầm, không có ý muốn giữ khách, cả toán đành nói vài câu qua quít rồi tiu nghỉu bỏ đi.

Trần Anh Hữu và nhóm tiểu đệ vẫn bất động, thấy không còn ai, Trần Anh Hữu tỏ vẻ kinh hoảng hỏi: “Xin hỏi lão Nhạc, ban nãy đại ca đùa tiểu đệ chăng? Đệ trúng pháp thuật gì, có thật không vấn đề gì chăng, nhất định sẽ khôi phục nguyên trạng?”

“Vớ vẩn, tống khứ đám tiểu đệ này đi, ta sẽ cho ngươi biết.” Nhạc Bằng không hề khách khí với Trần Anh Hữu.

Đợi cho toán “nhân yêu” loạn xạ đi khỏi, Nhạc Bằng lục lọi lung tung. Không còn ai nên gã thoải mái móc đan dược ra tìm, nhận định loại hợp lý nhất là Càn nguyên hoán cốt đan. Càn nguyên hoán cốt đan chia làm hai viên một đỏ một trắng, là một loại đan dược người tu đạo trân quý nhất, không chỉ trong thời gian ngắn có thể tăng cường công lực mà còn phản lão hoàn đồng, thoát thai hoán cốt. Đưa cho Trần Anh Hữu rồi, Nhạc Bằng bảo hắn ngồi xếp bằng, uống vào đoạn vận công luyện hóa dược lực.

Trần Anh Hữu bán tín bán nghi ngoan ngoãn nghe lời.

Thấy Trần Anh Hữu bị pháp thuật của mình biến thành lão hóa, Nhạc Bằng cũng không ăn năn lắm, vốn gã là yêu ma tâm tính lãnh mạc. Nhưng nể tình mấy ngày quen biết, lại cũng muốn thư gân giãn cốt nên gã chuẩn bị giúp đối phương một tay. Thám sát thân thể một vòng, gã cảm giác mười phần kinh ngạc, chỉ mấy tiếng sau khi tu luyện thành Ngọc Cơ tiên thể, công năng không ngờ lại kỳ diệu đến thế.

Tu vi của gã mới bước chân vào tiên đạo, cùng với cảnh giới mới đạt thành ma đạo đều đã đột phá Thiên nhân chi giới, tiến nhập vô thượng chí cảnh. Bất quá thời gian quá ngắn, công lực không sánh nổi một phần mười lúc trước, tuy nhiên không hẳn năng lực của gã kém hơn trước mười lần. Thân thể trải qua Thiên hỏa thoái luyện càng mạnh mẽ hơn, Thiên Bằng Tung Hoành pháp được tiên khí phát động còn vận chuyển như ý hơn dùng ma đạo pháp lực vận dụng. Thiếu đi một chút lẫm liệt bá đạo, thêm một phần linh động hoạt bát. Uy lực không giảm. Nhạc Bằng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm biết rằng một khi thành tiên đạo, chân khí thể nội sẽ biến đổi về chất, chuyển thành năng lượng “tiên khí”, phát huy uy lực gấp trăn lầm chân khí lúc trước, cũng như đem sắt thép so với gỗ mục, một cây rìu nhỏ xíu có thể chẻ được khúc gỗ to gấp vô số lần. Loại tiên khí cao thuần này là chung cực năng lượng, chỉ những tu luyện giả đạt đến cảnh giới được nhân loại xưng là “tiên nhân” mới nắm được.

Nhạc Bằng mới tu luyện sơ thành, từ yêu quái chuyển hóa sang yêu ma, năng lượng ngưng tụ thành ma khí, một loại năng lượng cao độ. Lúc gã tu luyện, vì không có ai chỉ dạy nên con đường gập ghềnh, “ma khí” luyện thành không đủ cấp độ, “tiên khí” hiện tại lại thuần đến cực độ, sức mạnh hiện tại tương đương sáu thành trước kia, đương nhiên không tính cảnh giới gã đạt thành sau khi lấy được ba viên thiên ma xá lợi.

Bất quá Nhạc Bằng không quan tâm đến biến hóa đó, gã chọn con đường tu luyện ma đạo, không muốn đổi sang cách khác, trọng yếu nhất trước mắt là gã biết Thiên Bằng Tung Hoành pháp không bị ảnh hưởng, không cần lo lắng. Gã là yêu ma chú trọng đến giữ mạng, không thích thú với những trò sính cường đấu tranh, bằng không gã quyết không thể tu luyện suốt năm ngàn năm mà không nảy ra ý niệm gây sóng gió bao giờ.

Vận chuyển Thiên Bằng Tung Hoành pháp, Nhạc Bằng quyết định giúp toán bằng hữu này, vận dụng tiên đạo pháp lực, định dựa vào vô thượng thần công nghịch chuyển suy thoái sinh lý trong thân thể Trần Anh Hữu.

Tiên khí vừa nhập thể, tình huống khác hẳn. Được sức mạnh kinh nhân tràn vào, Trần Anh Hữu liền biến hóa, thân thể vang lên tiếng xương cốt lách cách, cơ nhục liên tục chuyển động, làn da nứt toác, lộ ra làn da mới nõn nà, không đầy mười phút, thân thể Trần Anh Hữu trở lại là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Nhạc Bằng thu hồi tay lại, vẫn nhíu chặt chân mày, không hề tỏ vẻ cao hứng, biết rõ mình bị gạt.

Trần Anh Hữu thấy vẻ mặt gã, biết không dối gạt được nữa, hòng được khoan dung vội nói thẳng: “Tiểu đệ dùng pháp thuật biến thành già nua, quả thật ban nãy bị pháp thuật của đại ca ảnh hưởng, nhưng đệ là yêu quái, thời gian mười mấy năm chẳng qua già thêm bảy tám tuổi, không nghiêm trọng lắm. Đệ làm vậy là để qua mặt mấy người kia.”

“Qua mặt cái gì? Để người ta không nhận ra ngươi là yêu quái? Họ có Chiếu yêu kính. Ta cũng bị nhận ra.” Hắn đưa ra lý do rồi, Nhạc Bằng cũng không định truy cứu, nói thêm vài câu là xong, gã không hứng thú với việc của người khác.

“Ha ha, nguyên hình của đệ là người, Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà cho rằng đệ tu luyện tà môn công phu, không biết đệ là yêu quái.” Thấy khẩu khí Nhạc Bằng không chấp nhất, Trần Anh Hữu cười hì hì đáp.

Nhạc Bằng cười thầm, gã không bị Chiếu yêu kính nhận ra nguyên hình vì yêu lực mạnh, còn Trần Anh Hữu không giữ được nguyên hình dưới Chiếu yêu kính nhưng bị hiểu lầm là do bất ngờ, đa phần vì khẩu tài trơn tru, dối gạt được nhận thức của đối phương.

Thấy Nhạc Bằng không để ý, Trần Anh Hữu vội nói: “Hồng Liên tông chúng ta và Hải Thiên minh nguyệt lưu lần này cùng thánh kị sĩ đại tỷ liên hợp điều tra tập đoàn yêu quái. Đại ca là đại sư huynh Hồng Liên tông, không thể đứng ngoài.”

“Hả, ta từ lúc nào trở thành đại sư huynh Hồng Liên tông nhỉ?” Nhạc Bằng bật cười.

“Nếu để đại ca làm lão nhị, chắc đại ca không làm.” Trần Anh Hữu nhấn mạnh từng chữ.

“Vậy cũng được, ồ, không đúng…” Nhạc Bằng nhíu mày, “lão nhị là ý gì?”

Trần Anh Hữu vội chuyển chủ đề: “Được rồi, coi như giúp họ, đại ca còn thiếu nợ tiểu đệ.”

Nhạc Bằng ngạc nhiên, “ta nợ ngươi lúc nào?”

Trần Anh Hữu gạt đi, “là huynh đệ còn tính toán làm gì.”

“Im ngay…”

Được Nhạc Bằng ngầm đồng ý, Trần Anh Hữu giải thích rõ ràng ý tưởng của mình, Hồng Liên tông được thành lập.

Thêm Bình Luận