Sáng sớm, Cố Thần An rời giường để chạy bộ, tôi ở trong chăn yên lặng sám hối chuyện mình sắp sửa làm, sau đó rời giường đi làm cơm sáng.
Hầm nhừ cháo trong nồi cơm điện, mua bánh quẩy ở cửa hàng ăn sáng phía dưới lầu, tôi vừa nhàn nhã lật tờ báo sáng sớm vừa ăn bữa sáng.
Cố Thần An cũng không làm lộn xộn đồ đạc của tôi, cho nên tôi dễ dàng tìm được giấy chứng nhận bất động sản viết tên tôi trên đó. Chờ Tô Tuyết Phi và Cố Thần An tập thể dục buổi sáng trở về, tôi đã thảnh thơi ăn xong bữa sáng và đọc qua tin tức một lần.
Tô Tuyết Phi vốn định không nhìn tôi, đi thẳng vào phòng tắm. Tôi rảnh rỗi gọi cô ta lại.
"Cô Tô, xin chờ một chút." Cố Thần An và Tô Tuyết Phi đều dừng lại nhìn tôi. Rất tốt, đây chính là hiệu quả mà tôi muốn. Tôi đưa giấy chứng nhận bất động sản cho Tô Tuyết Phi.
"Cô Tô, việc tôi và anh Cố đây ly hôn. Cô cũng biết chứ?" Khẩu khí của tôi rất là khoái trá, vì chuyện tôi sắp làm.
Tô Tuyết Phi nghi ngờ gật đầu. Tôi cười, ngón trỏ chỉ vào cái tên trên giấy chứng nhận bất động sản, có chút đắc ý.
"Căn nhà này được viết dưới tên của tôi, bây giờ nó là của tôi. Thật không khéo, tôi không thích người ngoài ở chỗ này."
Còn chưa nói xong, Tô Tuyết Phi đã thay đổi sắc mặt, cô ta vô ý nhìn sang Cố Thần An, nhưng thần sắc Cố Thần An lại lạnh nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Cô Triệu, cô muốn làm gì thì nói thẳng là được." Đương nhiên bây giờ Tô Tuyết Phi sẽ không thân thiết gọi tôi là Thiên Tình, tôi rất vui sướиɠ.
"Cô Tô làm ơn mau chóng chuyển đi đi, có cô Tô ở đây tôi không thể yên giấc nổi, đối với con của tôi cũng không tốt. Đặc biệt những người như cô Tô, bác ái như vậy lại không thể kiên định, là rất không tốt cho việc dưỡng thai đấy! Tốt nhất là đêm nay lúc tôi trở về thì cô Tô đã rời đi rồi. Cảm ơn vì sự hợp tác."
Tôi cảm thấy Tô Tuyết Phi sẽ không khách khí đi lên cho tôi một cái tát nếu có một chút ác ý trong lời nói. Tiểu tam nổi giận chính là tiểu tam dũng mãnh nhất. Chính xác, chính là tiểu tam!
Cố Thần An và Tô Tuyết Phi chính là một đôi cẩu nam nữ! Nghĩ như vậy tôi có chút sợ hãi, yên lặng lui vào bên trong, tranh thủ tránh xa Tô Tuyết Phi.
Sắc mặt Tô Tuyết Phi trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm tôi. "Cô.. con của cô?"
Tinh thần tôi sảng khoái, mới không muốn tiếp tục kí©h thí©ɧ cô ta, khá là khoái trá phất tay với hai người một cái, gọi điện thoại bảo Hàn Thanh đến đón tôi đi làm.
"Tôi đưa em đi" Cố Thần An thò tay ấn tắt điện thoại của tôi, "Em chờ tôi một chút." Sau đó nhanh như gió đã vào phòng tắm, thay quần áo. Tô Tuyết Phi yếu ớt kêu một tiếng "Thần An.."
Cố Thần An xoay người lại sờ sờ tóc của cô ta, trấn an cô ta, "Tôi sẽ quay lại sau."
Tôi vừa xoay ngón tay vừa lạnh lùng nói với Cố Thần An, "Anh cũng chuyển đi. Đầu tiên không nói ngôi nhà này là của tôi, tôi cũng không muốn làm gậy đánh uyên ương, sau này cô Tô sẽ ghét tôi."
Cố Thần An nhìn tôi không nói lời nào, sắc mặt đen thui cực tệ. Tôi vô vị trừng trở lại.
"Tôi đưa em đi làm. Em chuẩn bị nhanh lên một chút."
Cố Thần An cũng không quan tâm đến tính tình khó hiểu của tôi, rõ ràng cũng không muốn trấn an Tô Tuyết Phi, tự lo làm chuyện của mình.
Tô Tuyết Phi cắn môi, trong ánh mắt một mảng long lanh ánh nước. Chậc chậc, thực sự là làm tôi thấy thương nha. Đáng tiếc tôi không phải Cố Thần An, khóc cho tôi nhìn sẽ chỉ làm tâm tình tôi tốt hơn thôi.
"Cô Tô, đừng làm cho nước mắt mình trở thành rẻ mạt. Như vậy rất nhanh sẽ không có người đàn ông nào ăn nổi bộ dạng này của cô."
"Thần An.." Tô Tuyết Phi bay qua gõ cửa phòng ngủ chính, "Thần An, tại sao anh có thể để cô ta bắt nạt em như vậy.. Thần An, anh nói cho cô ta biết ngôi nhà này là của anh đi.. Em không muốn rời đi.."
Nghe vậy tôi liền cười "Cô Tô, cô cho con cô tất cả IQ rồi à (O_O)? Lúc tôi và Cố Thần An kết hôn ngôi nhà này đã sang tên tôi, tên trên giấy chứng nhận bất động sản là tên tôi, Triệu Thiên Tình, không phải Cố Thần An, lại càng không phải là cô, Tô Tuyết Phi. Cô Tô yên tâm đi, quân tử giúp người thành đạt, nhất định tôi sẽ làm cho anh Cố cách xa tôi ra một chút để cùng cô song túc song phi*."
Tô Tuyết Phi oán hận nhìn tôi "Triệu Thiên Tình, tôi chưa bao giờ ghét cô như bây giờ!"
"Như nhau." Tôi cũng không ngại.
Cố Thần An mở cửa phòng ngủ chính, "Hai người, được rồi. Triệu Thiên Tình, nhanh lên một chút!"
Tôi bĩu môi, nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo Cố Thần An ra cửa. Cuối cùng vẫn không quên quay đầu lại nhắc nhở Tô Tuyết Phi, "Cô Tô tạm biệt. Thuận buồm xuôi gió. Lúc đi nhớ giúp tôi khóa cửa thật kỹ, cảm ơn."
Cố Thần An không nói chuyện nhiều, tôi cũng không muốn nói chuyện với anh ta, vì thế chúng tôi ở trong xe cả một đường trầm mặc quỷ dị đi tới Hán Đường Quang Ảnh.
Cố Thần An giúp tôi mở cửa xe, mấy lần muốn nói lại thôi. Tôi cười lạnh.
"Vất vả cho anh Cố rồi, Anh cố ngàn vạn lần hãy nhớ kỹ, cùng chuyển đi với cô Tô." Ánh mắt lạnh lùng của Cố Thần An phóng tới, "Buổi tối tôi tới đón em."
Tôi trầm mặt xuống, mạnh mẽ dựa vào cửa xe. "Anh Cố, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
Cố Thần An chết tiệt vẫn im lặng nhìn tôi.
"Anh Cố, chúng ta đã ly hôn. Mời anh cách tôi xa một chút!" Trong lòng tôi bắt đầu nổi giận "Đòi tiền một người nghèo như Triệu Thiên Tình tôi, vắt chày ra nước**, anh Cố sẽ không vô sỉ đến mức đòi hỏi phí hao tổn thanh xuân với một phụ nữ đã sai lầm trong hôn nhân như tôi đi?"
Khóe miệng Cố Thần An hơi nhếch lên, lại cười.
Tôi càng tức giận hơn.
"Anh Cố, Triệu Thiên Tình tôi là một người cố chấp điên cuồng, anh đừng đến trêu chọc tôi. Nếu không, tôi sẽ cho anh xem một xác hai mạng. Anh phải tin tưởng tôi có thể làm được."
Cố Thần An không cười nữa. Ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng.
"Triệu Thiên Tình, không được làm liều!"
"Hừ!" Tôi lưu loát xoay người. "Cố Thần An, tôi hối hận, tôi hối hận vì đã gả cho anh." Tôi không biết anh ta phản ứng thế nào, tôi khổ sở muốn chết. Cố Thần An, em đau muốn chết, vì sao anh vẫn không trở lại.. Cố Thần An, em mới không muốn phải một xác hai mạng, đó là bảo bối duy nhất anh để lại cho em. Nhưng mà Cố Thần An, Cố Thần An, em không biết bây giờ phải làm thế nào..
Tôi hít sâu mấy cái, cuối cùng trong lòng buồn chịu không nổi nữa, ngồi xổm xuống nhỏ giọng khóc.
"Cố Thần An, Thần An, Thần An.." Tôi cũng không biết tôi đang suy nghĩ cái gì, tôi khổ sở muốn chết..
Tiểu Thần vội vàng chạy lại, tay chân luống cuống vỗ về tôi. "Chị, chị, đừng khóc nữa. Chị vừa khóc em cũng không biết làm sao bây giờ.. chị ngoan nào.."
Tiểu Thần ngốc vỗ lưng tôi. "Cố, Cố Thần An, anh ta còn ở đó à?" Một bên khóc thút thít một bên tôi hỏi tiểu Thần. Tiểu Thần ngoảnh lại nhìn một cái, "Đi rồi."
Tôi không yên lòng, cũng quay đầu lại nhìn một cái. Bên đường vắng vẻ, cũng không có gì trong bóng râm của hàng cây. Không có Cố Thần An. Cuối cùng tôi yên tâm gào khóc. Tiểu Thần yên lặng nhìn tôi ngồi ở cửa của Hán Đường Quang Ảnh khóc đến khàn cả giọng.
* 双宿双飞 - song túc song phi: Chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly. ==> tương đương với "chung giường chung chiếu", "như hình với bóng"
** vắt chày ra nước = vắt cổ chày ra nước: Cái chày ngày xưa thường dùng để giã gạo, bột, thuốc, tiêu, ớt.. v. V. Người ta đẽo Chày dài ngắn tùy theo cái cối lớn nhỏ và để đứng hay ngồi mà giã. Phần giửa thân chày được làm nhỏ cho vừa tay nắm. Việc giã thường khiến người giã tiết ra nhiều mồ hôi (do làm việt cật lực) toàn thân, và mồ hôi tuôn ra từ tay ngấm vào cổ chày.
Thân Chày bằng gỗ đương nhiên không có nước, vậy thành ngữ "Vắt cổ chày ra nước" là chỉ việc tận dụng triệt để đến cùng tận từ một việc, một vật, một vấn đề nào đó được phóng đại ám chỉ người keo kiệt bủn xỉn không bao giờ phí bỏ một thứ gì.. đến cái Chày mà hắn còn vắt ra nước..
Vậy thành ngữ này chính xác ám chỉ kẻ bóc lột sức lao động của người khác, đến những giọt mồ hôi của người làm công giả gạo thấm vào thân chày mà chủ còn cố vắt lấy không bỏ sót.
Ngày nay, thành ngữ này số đông người ta chỉ nghĩ là ám chỉ kẻ keo kiệt thông thường chứ ít người hiều chính xác là chỉ mấy tên chủ và loại trọc phú chuyên bóc lột sức lao động của người làm công.
(Lượm) O_O
(Dạo này bận ôn thi nên không siêng như lúc trước nữa - -)