Ngủ một giấc đến buổi chiều, sức khỏe Nam Mẫn đã ổn định hơn rất nhiều, cả người cũng sảng khoái hơn.Vặn người một cái cô rời giường đứng dậy vào phòng tắm xả đầy nước,cởϊ qυầи áo ngâm mình trong bồn,hơi nước bốc lên lướt qua làn da mỏng manh, khiến cho làn da trắng tuyết trở nên ửng hồng.
Cô nhớ đến dãy số trên tài liệu hôm qua lấy được từ chỗ Trần Thiệu Huy,dãy số và địa điểm này hoàn toàn không liên quan đến dữ liệu thống kê ở phía trên, chính xác hơn là ký hiệu riêng của bọn chúng khi giao dịch.
Dựa theo ngày giờ ghi trên tờ giấy chẳng phải là tối hôm nay sao?
Nam Mẫn vội vàng lau người thay bộ quần áo sau đó rời khỏi biệt thự.
6 giờ chiều,trong nội thành dòng xe vẫn nối đuôi nhau trên giao lộ.Nam Mẫn theo địa điểm ghi trên giấy bắt xe bus ra đến khu ngoại ô.
Khác với nội thành ở đây rất ít xe bus đi qua,theo như vị trí đã dò cô đi bộ đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ, trời mới bắt đầu sẩm tối nhưng quang cảnh tiêu điều,hoang vắng nơi đây làm người ta sởn gai ốc,xung quanh nhiều ngôi nhà bị bỏ hoang không người ở,dọc theo con đường là những bức tường phủ đầy rêu xanh,đống đổ nát từ căn nhà bị sập đè lên những đoạn dây điện bị đứt,đoạn đường lồi lõm ổ gà,rải rác những biển quảng cáo vụn vặt,tạp nham.
Tiết trời sang thu buổi tối thường se se lạnh, nhưng cả người Nam Mẫn ướt đẫm mồ hôi,thấm cả sang chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, có cơn gió mùa thổi qua khiến cơ thể cô run lên bần bật.
Tiếng va chạm của đồ vật xen lẫn tiếng thúc dục của con người khiến bước chân Nam Mẫn dừng lại,đôi con ngươi thoáng động, cô nép vào một bức tường im lặng nghe ngóng.
Cách đó một khoảng khá xa những đốm sáng nhỏ lập lòe, thấp thoáng một bóng người quay lưng về phía cô, động tác tay đang múa máy như đang chỉ đạo công việc,xung quanh những người mặc đồ đen đi qua đi lại đang khiêng vác vận chuyển những chiếc thùng.
Nam Mẫn đưa mắt nhìn xung quanh, nếu đúng như suy đoán, rất có thể bọn chúng đang giao dịch vận chuyển hàng, nhưng trong những chiếc thùng đó chứa đựng cái gì?
Cô khom người khẽ khàng nhích lên từng bước, rút ra kinh nghiệm lần đó ở trong bìa rừng,cô thận trọng đưa mắt nhìn bao quát khu vực xung quanh,không cẩn thận sẽ bị bọn chúng tóm được, đã chọn địa điểm này là nơi giao dịch hàng hóa chắc chắn bọn chúng sẽ cho đàn em canh gác gắt gao.
Công tác di chuyển những chiếc thùng vẫn diễn ra đều đặn,Nam Mẫn dè dặt len lỏi từng bước một qua những bức tường gạch bị đổ dở,đột nhiên có một tên đàn em lia mắt về hướng này,tim cô như muốn nhảy vọt ra khỏi l*иg ngực,cô hoảng hốt ngồi thụp xuống núp dưới bức tường.Nếu chúng nghi ngờ mà đi về hướng này thì cô chết chắc rồi.
Sau một hồi run rẩy, hoảng sợ, không có động tĩnh gì,Nam Mẫn từ từ nhoài người lên,ở khoảng cách này cô nhìn rất rõ người đàn ông đang đứng đằng kia.
Trần Thiệu Huy?
Quả nhiên không sai, hắn đang vận chuyển buôn bán hàng cấm,Nam Mẫn thận trọng lấy điện thoại ra bật chế độ quay phim, zoom màn hình phóng to hết cỡ, từ màn hình điện thoại cô nhìn thấy rất rõ hắn mở chiếc thùng gỗ lấy ra những khẩu súng ngắn giơ lên kiểm tra.
"Rất tốt,nhanh tay lên, toàn bộ số hàng này phải chuyển lên tàu rời bến gấp trong đêm nay". Trần Thiệu Huy bỏ khẩu súng vào thùng ra lệnh cho đàn em.
Một tên đàn em vội vàng đi tới cúi đầu:"Đại ca,anh Trịnh vừa thông báo tới, chúng ta không thể đi đường rừng, hiện tại kiểm lâm đang đi tuần rất gắt ".
"Mẹ kiếp ". Trần Thiệu Huy tức giận đá vào chiếc thùng dưới chân
"Chúng mày cho xe đi theo đường vành đai, trên đường nếu có tên nào khả nghi bám theo lập tức bắn chết không tha".
"Rõ,đại ca". Tên đàn em cúi đầu nhận lệnh.
"Bộp.p..". Miếng gạch bể rớt xuống phát ra tiếng động.
"Ai?"
Trần Thiệu Huy và tên đàn em cảnh giác quay đầu lại.
Nam Mẫn bên này ngồi thụp xuống, cơ thể run lên bần bật, ngón tay run rẩy luống cuống nhét điện thoại vào túi xách,cô cúi người đưa tay lần theo vách tường tìm cách thoát thân.
Tiếng bước chân dồn dập tiến lại càng lúc càng gần.
"Đại ca, có kẻ theo dõi chúng ta"
"Bắt lại,tao muốn xem kẻ đó là ai". Trần Thiệu Huy quát lớn.
Nam Mẫn lom khom bò qua lỗ hổng bức tường phía sau, trời tối đen như mực, chỉ có thể đi theo quán tính,khi mới tới cô để ý con hẻm này không có lối rẽ, muốn chạy ra chỉ có duy nhất con đường ngoằn ngoèo lúc nãy.
"Tụi bay chia nhau ra tìm, không được để hắn thoát". Một trong số tên đàn em phân phó.
Bọn chúng đã đuổi gần tới nơi,không còn cách nào khác Nam Mẫn kéo khẩu trang che mặt, cụp nón lưỡi trai xuống băng người qua đống gạch đổ nát chạy thẳng ra ngoài.
"Nó kìa, đuổi theo".
Cả bọn rất đông nhanh chóng đuổi theo hướng cô chạy.
Nam Mẫn dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh,dư âm cơn sốt hôm qua khiến thể trạng của cô kém đi,suy nghĩ duy nhất lúc này đó là phải nhanh chóng thoát khỏi sự truy đuổi bọn chúng.
"Đứng lại". Cuộc rượt đuổi vẫn không dừng lại.
"Pằn.g". Viên đạn bắn vào tường bật ra ngoài.
Nam Mẫn giật mình ngoái lại, viên đạn suýt nữa xuyên qua cánh tay cô,đảo mắt thấy bọn đàn em của hắn sắp đuổi đến nơi.Vắt cạn chút sức lực còn xót lại cô cố chạy thật nhanh về phía trước.
"Đuổi theo, bắt sống nó cho tao ". Trần Thiệu Huy dữ tợn gầm lên.
Trong màn đêm, bóng tối bao trùm tất cả,chỉ có tiếng gió ù ù lướt qua tai, tiếng thở dồn dập phả ra tan vào không khí, tiếp đó là những tiếng bước chân rượt đuổi quyện vào nhau hòa tan vào bóng đêm.
Ra khỏi con hẻm nhỏ bên ngoài đường lớn cũng không có một ánh đèn, buổi tối càng không có xe chạy ngang qua.Nam Mẫn dừng lại cúi người thở dốc,chỗ này là địa bàn của chúng, đường đi nước bước nơi đây bọn chúng rõ hơn ai hết,hai bên đường không có cây cối muốn trốn cũng khó.
Phía sau tiếng bước chân đang đến rất gần,Nam Mẫn bấm mạnh ngón tay đến chảy máu khiến cho mình tỉnh táo, cô theo đường lớn vừa đi vừa chạy, nếu hôm nay phải chết cô thà tự sát tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào tay bọn chúng.
Chút lực cuối cùng đã cạn,tay chân bủn rủn sắp không trụ được nữa, lết từng bước khó nhọc, những bước chân hùng hổ như tiếng vọng của thần chết đang đến gần ngay sau lưng,số phận cô chỉ có thể phó thác cho ông trời vậy.
Thò tay vào túi xách tìm con dao rọc giấy, hôm nay cô phải kết thúc mạng sống ở nơi này rồi.
"Ké.t"
"Lên xe".
Cửa xe mở ra, cánh tay dài vươn ra kéo Nam Mẫn vào trong,cửa xe đóng lại chiếc xe thể thao lao vυ"t vào trong màn đêm rồi mất hút.
Đám người Trần Thiệu Huy đuổi đến nơi thì đã muộn, bọn chúng thở hồng hộc tức giận nhìn chiếc xe chạy mất.
"Mẹ kiếp, một lũ ăn hại". Trần Thiệu Huy dữ tợn quát lên.
Bọn đàn em đứng im cúi đầu xuống thấp.