Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiềm Ngọc Tựa Lòng Ta

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cung Viễn Chủy cứ như vậy ngồi trên mái nhà hai canh giờ. Khi mặt trời vừa lặn xuống, người của Thiềm Ngọc lâu bắt đầu thắp đèn l*иg, chả mấy chốc mà con đường lẫn khuôn viên đều sáng rực.

Cung Viễn Chủy nhân lúc không ai chú ý trà trộn vào đệ tử môn phái đi theo phía sau, kế đó dùng thuật ẩn thân rời khỏi hàng ngũ, nấp vào một góc chờ đợi thời cơ.

Đại sảnh lúc này rất đông, nhân viên chạy tới tại lui đến váng đầu, hơi đâu ra phát hiện người lạ mặt.

Cung Viễn Chủy lần theo tiểu nhị bưng rượu thịt trở vào hậu viện, phát hiện khu vực này vậy mà vô cùng rộng lớn hơn nữa còn được chia thành nhiều tiểu khu rõ ràng, lối đi cũng được xây riêng biệt.

Chỗ rộng như vậy muốn tìm được chút manh mối coi ra không dễ dàng.

Đang không biết nên làm gì, Cung Viễn Chủy nghe bên cạnh phát ra âm thanh liền vội vàng nấp qua một bên.

Từ chỗ bụi cây cách ba bước chân nhô ra hai cái tai nhọn, theo sau là nhúm lông đầu màu trắng.

Cung Viễn Chủy còn tưởng mình gặp quỷ, con quỷ này còn biết kêu thành tiếng. Lúc nó vừa chui ra, mắt thấy Cung Viễn Chủy tay cầm chủy thủ trợn mắt nhìn mình liền sợ hãi kêu lên "Ngao."

Cung Viễn Chủy nhận ra nó là hồ ly đi theo bạch y tức thì túm lấy nó lăn một vòng, cả hai suýt chút lao xuống hồ nước.

"Vừa rồi là tiếng gì?"

Hai cô nương từ trù phòng đi ra nghe thấy "Ta cùng không biết, qua bên đó xem sao."

Lúc hai nàng đến gần bụi cây thì một cái bóng nhỏ bay ra, tiểu hồ ly chỉ kịp kêu lên một tiếng cả tấm thân đã nằm bẹp dí trên đất, đau đến trợn mắt há mồm.

Cô nương lập tức thở phào "Ra là hồ ly của lão bản."

"Suốt ngày cứ chạy tung lung, chả bù cho chúng ta làm đến tối mũi."

"Mặc kệ nó đi, khách đang chờ bên ngoài, chậm trễ coi chừng bị phạt đó."

Chờ người đi xa Cung Viễn Chủy mới thò đầu ra khỏi chỗ đang nấp, đặt tay trước ngực nhẹ nhàng thở phào. Vừa nãy trong lúc cấp bách cậu nhanh trí ném tiểu hồ ly đánh lạc hướng, nhờ vậy mới thoát được một kiếp.

Tên khốn khϊếp ngược đãi động vật.

Tiểu hồ ly điên cuồng lên án, nhưng Cung Viễn Chủy lại chẳng thèm để ý tra chủy thủ vào vỏ, xoay người định nhặt lại bình độc vừa bị rơi, tức thời bị hồ ly chớp thời cơ ngoạm lấy bỏ chạy.

"Này, đứng lại." Cung Viễn Chủy mới đầu còn sửng sốt sau lập tức vừa đuổi theo vừa chửi thề "Hồ ly chết tiệt trả lại đây. Bắt được ta đánh chết ngươi."

Tiểu hồ ly nhảy vυ"t lên tầng lầu, Cung Viễn Chủy dùng khinh công theo sát nút, hai đứa cứ vậy như mèo vờn chuột chạy loạn trên mái nhà. Hồ ly chạy đến một gian nhà lớn nằm xa đại sảnh, không khó khăn tông cửa nhảy vào.

Cung Viễn Chủy theo vào trong, nhất thời thất thần mở to hai mắt.

Căn phòng không quá lớn, không có giường chỉ có bàn trà, án thư và vài kệ sách. Nhìn qua bài trí thì không khác mấy thư phòng thông thường nhưng thứ làm cậu chú ý là vô số món đồ được đặt để ngẫu nhiên, nhìn qua cũng biết trong số này có giá trị liên thành, người thường không dễ gì sở hữu. Ông chủ Thiềm Ngọc lâu hẳn có sở thích sưu tầm những thứ kỳ quái, còn là những thứ kỳ quái thơm mùi kim ngân châu báu.

Tiểu hồ ly có thể dễ dàng ra vào hẳn nó đã rất quen thuộc chỗ này, vậy coi ra đây là chỗ ở của bạch y.

Cung Viễn Chủy nhớ lại, đối phương hình như họ Cúc.

Thật cùng hợp, cậu mang họ Cung, vừa hay ghép lại chính là Cúc Cung tận tụy

Cung Viễn Chủy không tin suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, hoảng loạn lấy tay xua đi mau chóng quay trở lại chuyện chính, cậu phải lấy bình độc rồi rời khỏi trước khi bị phát hiện.

"Hồ ly, trả bình độc đây bằng không ta mang ngươi đi trụng nước lột da, lấy thịt ngươi nướng lên đó."

Cung Viễn Chủy cất giọng đe doạ, giơ tay định đoạt lấy, hồ ly lại nhanh hơn một bước nhảy sang chỗ khác, lắc cái đuôi khıêυ khí©h.

Kế đến lại thêm một màn rượt đuổi vô nghĩa, hồ ly liên tục kêu ngao ngao, chọc cho Cung Viễn Chủy đỏ mặt tía tai. Đến khi Cung Viễn Chủy vô tình đuổi vào gian trong, lúc không chú ý đυ.ng phải con tì hưu để trên bàn sách, phía sau phát ra tiếng động lớn, lối ra bí mật cứ thế hiện ra.

Cung Viễn Chủy một lúc sau mới phản ứng, hình như cậu vô tình khởi động cơ quan nhất thời nổi hứng muốn xem nơi này dẫn tới đâu. Tiểu hồ ly lập tức nhảy lên chặn đứng, tự nguyện ngoặm bình độc trả lại.

Đừng có quan tâm cái thứ trước mắt, ngươi vừa rồi hoa mắt nhìn nhầm thôi. Lão bản mà biết ta để lộ chuyện cơ mật chắc chắn ta không được sống tốt, đừng tò mò như thế.

Và đương nhiên Cung Viễn Chủy một chút cũng không quan tâm đến nó, tiểu hồ ly thấy vậy càng hoảng chạy loạn hòng cản bước chân cậu, thậm chí còn treo cả người lên chân Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy bị hồ ly làm cho hoang mắt chóng mặt, bắt không được nó càng nổi giận hơn.

"Ngươi đây là muốn làm cái gì?"

"Ngao, ngao."

Hồ ly kia nói gì Cung Viễn Chủy một chút cũng không hiểu được chỉ thấy phiền. Cậu quyết định mặc kệ nó.

Nhưng rồi rất nhanh Cung Viễn Chủy liền hối hận.

Ngay khi định chui vào trong, những khe hở bằng đá như có cảm ứng, một thứ bột trắng bay ra phủ khắp người Cung Viễn Chủy làm cậu ho sặc sụa.

"Hụ, là gì vậy?"

Cậu bị tập kích hít phải không ít bột có chứa mê hương. Cơn váng đầu rất nhanh ập đến, xem ra kẻ hạ thủ dùng loại mê hương có tác dụng tức thì. Từng đỉnh đỉnh đại danh Tiểu Độc Dược tung hoành Cung môn, cư nhiên lúc này lại bất cẩn bị trúng chiêu.

Chuyện khó tin đến mấy cũng có ngày xảy ra.

Cung Viễn Chủy cảm thấy toàn thân không có sức, cậu gắng gượng bò đến cửa sổ định tẩu thoát, nhưng giây phút nghe được tiếng cửa mở cùng bước chân càng lúc càng gần, Cung Viễn Chủy liền biết mình xong đời rồi.

Chả trách tiểu hồ ly cứ điên cuồng lôi kéo là bởi vì nó biết cậu sẽ nhận kết quả này.

Trước khi hoàn toàn ngất đi, cậu nghe hồ ly cứ liên tục kêu lên thành tiếng bên tai mình, coi như còn chút lương tâm.

Nhưng tiểu hồ ly vốn đâu có tốt đẹp như vậy, mắt thấy đám người Ninh Nhi ập vào nó liền không nghĩ ngợi mà trở mặt cáo trạng.

Ta vừa bắt được tên trộm, mau phụ một tay, ta lấy y trừ nợ cho chủ nhân.

.

Trong lúc này ngoài sảnh chính.

Khi tiết mục đầu tiên mở màn, đại sảnh thậm chí còn không còn chỗ đứng.

Các tài nhân lần lượt lên sân khấu phô diễn tài năng, vài người còn cao hứng mời bên dưới lên so tài nhận được rất nhiều lời cổ vũ, không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

Cúc lão bản đứng trên đài quan sát một lượt, hài lòng nhìn dòng tiền lũ lượt rót vào túi, vừa nghe hý khúc vừa phe phẫy quạt trong tay.

Ninh Nhi chạy đến nói nhỏ vào tai y.

"Canh gác cho kỹ, không được để chạy thoát."

Căn dặn xong xuôi, y lại tiếp tục hướng tầm mắt về chỗ khán đài, mà trên sân khấu lúc này chuyển sang màn múa đơn của một cô nương dung mạo thanh tú.

Cúc lão bản nhớ tên nàng ta là Mẫu Đơn, đăng ký trình diễn tiết mục hồng mai trong tuyết.

Nàng ta mặc y phục màu đỏ kết hợp lụa mỏng, gương mặt được trang điểm kỹ càng, xinh đẹp diễm lệ, trên sân khấu liên tục phô diễn kỹ năng điêu luyện của mình.

Thoạt đầu không có gì quá đặc sắc cho đến khi nàng ta từng bước tháo xuống lớp áo trên người để lộ bờ vai trắng nõn trần trụi, rất nhanh đến vòng eo, bắp chân, đùi trong, rành rành đến độ thứ không nên thấy cũng gần như sắp hoàn toàn bại lộ trước mắt bàn dân.

Chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra bên dưới, hai mắt Cúc lão bản tức thì đanh lại.

Mọi người bắt đầu nhốn nháo cả lên, hầu hết là rò reo cổ vũ, số ít thì che mặt ái ngại hành động quá mức này.

Nhưng trái ngược với phản ứng của khách trọ, đám nhân viên lại thấy vô cùng bất an. Mẫu Đơn cô nương này là đang cố tình gây chú ý, không cần biết nàng ta đang nhắm đến điều gì nhưng rõ ràng đã vi phạm giao ước.

Lão bản nhất định sẽ nổi giận.

Mẫu Đơn kia thực sự có mục đích, nàng ta liên tục phô ra những động tác hết sức khiêu gợi, bàn tay như vô thức mà tự mơn trớn khắp cơ thể mình, nhân lúc đại sảnh còn đang thất thần liền bước nhanh đến bàn gần nhất.

Là vị trí ngồi của đệ tử phái Thần Dương, nhưng hôm nay còn có thêm một người lần đầu đến Thiềm Ngọc lâu.

Rõ như ban ngày, nàng ta chính là muốn nhắm đến y, thiếu trang chủ Tiêu Ngọc Bạch - con trai duy nhất của trang chủ Thần Dương phái vang danh đứng đầu thiên hạ.

Từ những giây phút đầu tiên khi thấy y xuất hiện, người trong đại sảnh đã liên tục xì xào bàn tán, trên hết là những lời tán dương dung mạo lẫn khí chất của vị thiếu chủ trẻ tuổi lần đầu ra mắt giang hồ.

Mẫu Đơn rất nhanh đến gần chỗ của Tiêu Ngọc Bạch, đôi mắt đượm sắc tình liên tục hướng về y, cố gắng phô diễn ra những phần quyến rũ nhất trên người mình.

Nhưng Tiêu Ngọc Bạch dường như trong mọi hoàn cảnh. Y vẫn nghiêm ngặt tuân thủ lễ tiết của bản thân, là một thiếu trang chủ đạo mạo đường hoàng không bị nữ sắc làm lung lay tâm trí.

Chả mấy chốc mà mọi cố gắng của Mẫu Đơn đều hóa ra ngu dốt, nàng vẫn không bỏ cuộc, mềm giọng cất tiếng gọi.

"Tiêu công tử."

Nàng cúi người vừa định hôn xuống môi y thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng gió, một lực đạo phóng đến ném nàng ra xa. Mẫu Đơn chưa kịp định thần đã bị hai nhân viên giữ chặt từ phía sau, ai cũng ném cho nàng cái nhìn căm phẫn.

Tiêu Ngọc Bạch hơi bất ngờ theo quán tính xoay người lại, tầm mắt vừa hay chạm vào bạch y đang đi đến, trái tim y bỗng hẫng một nhịp không rõ nguyên do.

Cúc lão bản bên này lại không nhìn Tiêu thiếu trang chủ mà chuyển sang đanh giọng với Mẫu Đơn kia.

"Mẫu Đơn cô nương, cho hỏi vừa rồi định làm gì?"

Mẫu Đơn cô nương làm chuyện xấu bị phát giác, giờ phút này liền run rẩy quỳ phục xuống. Nàng bối rối nắm vạt áo trước của Cúc lão bản cầu xin, nhưng một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

Cúc lão bản lạnh lùng nói "Cô đã vi phạm giao ước, Thiềm Ngọc lâu sẽ không dung túng bất kỳ ai có hành vi không chuẩn mực, lập tức rời khỏi đây."

Y đưa mắt ra hiệu, Mẫu Đơn rất nhanh bị đưa đi, trong mắt nàng vẫn là nỗi khϊếp sợ tột cùng không rõ từ đâu.

"Các vị khách quý có mặt hôm nay xin thứ lỗi vì sự cố vừa rồi, Thiềm Ngọc lâu xưa này chỉ coi trọng tài nhân, nhưng đối với những hành vi bất chấp thủ đoạn tuyệt nhiên sẽ không dung thứ. Hy vọng sự việc này sẽ không còn lặp lại."

Lời này nói về Mẫu Đơn, cũng là nhắc nhở những người còn lại đang chờ đến lượt.

Thiềm Ngọc lâu của y không phải nơi để kẻ khác lợi dụng trục lợi về mình.

Các tài nhân lại bắt đầu lên sân khấu, khách nhân cũng trở về uống rượu, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cúc lão bản lúc này mới quay đầu nói với Ninh Nhi "Ta thấy hơi mệt, muội giúp ta thu xếp, không có chuyện gì thì đừng đến phiền ta."

"Muội biết rồi."

Căn dặn xong y liền rời đi ngay, dường như có việc gì đó rất nóng lòng.

Nóng lòng là phải, ai bảo đột nhiên đêm khuya thanh vắng phòng y lọt đâu một tiểu nãi cẩu, hiện tại còn đang chờ y đến giải quyết ngay kìa.
« Chương TrướcChương Tiếp »