Chương 4

"Lần đầu đến đã to tiếng như vậy, công tử không hài lòng thái độ phục vụ của Thiềm Ngọc lâu chỗ nào? Nếu nhân viên chỗ ta cư xử không tốt, Thiềm Ngọc lâu nhất định nghiêm trị theo quy tắc, nhất định không có chuyện bênh vực người nhà."

Tiểu cô nương nghe bạch y liền run rẩy, nói bằng giọng nghẹn ngào như sắp khóc "Lão bản, muội không có."

Cung Viễn Chủy vừa hay lấy lại tinh thần, lập tức chấn chỉnh tác phong, hắng giọng hỏi "Ngươi là...?"

"Lão bản Thiềm Ngọc lâu, ta họ Cúc."

Họ Cúc? Cung Viễn Chủy nhớ trong ghi chép không có gia tộc hay nhân vật quan trọng nào mang họ Cúc cả.

Bạch y nhìn Cung Viễn Chủy một lượt, phát hiện người vẫn đang thất thần thì cười khẽ.

Thiếu niên dung mạo xuất chúng, có chút ngông nghênh khó che lấp của tuổi trẻ, đường nét trên gương mặt cũng chưa hoàn toàn rắn rỏi. Như đoá phù dung vừa chớp nở, mặt trăng chỉ tỏ một bên.

Y đột nhiên hiểu ra sự tình.

Làm loạn nãy giờ hóa ra chỉ là một tiểu nãi cẩu lần đầu chưa nếm trải.

Bạch y chớp mắt muốn trêu đùa với cậu một chút, nhấc chân từng bước từng bước đi lên trước.

Cung Viễn Chủy lập tức luống cuống lùi lại, ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh nhưng giọng nói lại trở nên ấp úng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Quả nhiên...

Khoé môi bạch y nhếch cao, ý cười lộ rõ lại vờ như không hiểu "Ta nên là người hỏi câu đó, công tử vừa rồi trước sảnh lâu cự cãi với nhân viên của ta, việc này truyền ra ngoài ít nhiều ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh bao năm của tửu lâu, món nợ này cậu định tính sao?"

"Bổn công tử thì có gì liên quan, rõ ràng chỗ các người phân biệt đối xử coi thường khách vãng lai như ta? Ta chẳng làm gì sai cả."

"Có chuyện này sao?"

Tiểu cô nương thấy ông chủ liếc sang mình liền giải thích "Lão bản oan quá. Do khách quan này không trình được thϊếp mời, muội cũng chỉ theo quy định trước nay mà làm thôi. Nhưng vị khách.... khách quan này....."

Bạch y chợt hiểu ra, ngón tay thon dài vuốt nhẹ đỉnh đầu tiểu hồ ly đang ôm bên mình, Cung Viễn Chủy đột nhiên thấy nhộn nhạo, tựa như người được y chạm vào là cậu chứ không phải hồ ly kia.

"Vậy thì xin thứ lỗi, nhân viên của ta không làm sai, sắp tới quả thật Thiềm Ngọc lâu sẽ không tiếp khách vãng lai, công tử nếu muốn ở lại phải có thϊếp mời do chính tay ta viết, mong công tử dời đi nơi khác."

Cung Viễn Chủy không ngờ lại nhận được câu trả lời này, nhất thời á khẩu không nói được gì.

"Nể tình lần đầu gặp mặt, thành thật khuyên răn tiểu công tử một câu, muốn nghe hay không thì tùy. Lần đầu ra giang hồ tốt nhất đừng cố gắng phô trương thân thế, chốn này không phân biệt loại người, ta thấy tiểu công tử tuổi vẫn còn nhỏ, cậu hoàn toàn chưa đủ khả năng nhận thức những chuyện kế tiếp xảy đến đâu."

Thái độ đối phương vừa thản nhiên vừa xa cách, nói là khuyên răn nhưng rõ ràng có ý dọa nạt.

Tâm trạng Cung Viễn Chủy chuyển từ khó chịu sang sửng sốt. Làm sao người này biết cậu là lần đầu rời khỏi cung môn, lẽ nào vừa nãy sơ suất để lộ điều gì khiến y phát giác.

Cung Viễn Chủy ơi Cung Viễn Chủy, sao ngươi có thể bất cẩn như vậy?

Nỗi lo lắng rất nhanh hiện rõ trên mặt, Cung Viễn Chủy vô thức lùi lại, đầu óc mông lung nghĩ.

Hệt như đứa trẻ bị người lớn bắt được đang bối rối tìm cách che giấu tội lỗi. Thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng thực chất lại vô cùng đơn thuần.

Ngực bạch y run run, y nén cười làm Cung Viễn Chủy thẹn quá hóa giận "Ngươi.... người cười cái gì?"

"Không, chỉ là vừa nãy ta nghĩ mình sắp tiếp đãi sài lang, không ngờ lại là một tiểu nãi cẩu còn chưa trưởng thành."

"Ngươi nói ai là nãi cẩu? Ngươi mới là nãi cẩu, cả nhà ngươi đều là nãi cẩu."

Cung Viễn Chủy ủy khuất lắm, biết người này vừa rồi có ý tốt nhắc nhở mình, nhưng trong lòng lại không cam tâm. Cậu rõ ràng đã cật lực che giấu từ đầu vậy mà đối phương vẫn nhận ra lại còn vạch trần cậu, cậu tốt xấu cũng đã thành niên rồi mà.

Nhìn thấy tiểu tử non nớt bị chính mình chọc giận đến đỏ mặt dậm chân, bạch y lão bản cũng không nỡ trêu nữa, xoay người ra hiệu cho tiểu cô nương vẫn còn đang cười tủm tỉm.

"Công tử lần đầu đến thành Tư Ngữ hẳn là không rành đường xá, để ta cử người đưa cậu đến quán trọ gần đây."

"Không cần, bổn công tử tự biết đi."

Bạch y nghe vậy thản nhiên đáp "Vậy thì không tiễn."

Cung Viễn Chủy mím môi cho ngân lượng lại vào túi, xoay người đi thẳng ra cổng, bước chân bực tức dùng sức dậm mạnh, người thường đều có thể nghe được.

Tiểu cô nương không nhịn nỗi nữa, quay sang ông chủ khen không tiếc lời "Quả nhiên lão bản ra tay liền giải quyết êm đẹp. Người đó coi bộ tức lắm."

Bạch y lắc đầu "Nãi cẩu giả sài lang, có vẻ từ nhỏ rất được nuông chiều, tuy rằng tâm tư chưa lớn nhưng không phải dạng không biết lý lẽ thích ức hϊếp kẻ yếu."

"Muội lại thấy có chút đáng yêu. Không biết là con cháu nhà ai, cũng không thấy dắt theo tùy tùng."

"Muội suy đoán được gì nói ta nghe."

"Phải chăng là đệ tử cấp thấp của môn phái nào đó lần đầu xuống núi, hoặc không thì là con cháu gia tộc ẩn mình nay mới được phép xuất hiện. Ay, ông chủ này là muốn thử tài muội sao?"

Bạch y mỉm cười "Ninh Nhi nhà ta trời sinh thông minh mà."

Tiểu cô nương nghe vậy càng thêm đắc ý, ôm bàn tính nũng nịu lắc lư.

Bạch y trở mặt nhắc nhở "Không mau đi làm việc, ngày mai có sai xót gì trừ lương muội đầu tiên."

"Ôi, ông chủ. Sao mới đây còn dịu dàng mà, không có tí lương tâm nào hết trơn."

Bạch y mặc kệ nàng tố cáo túm hồ ly trong tay ném qua.

"Mang nó theo bắt chuột, để ta thấy phòng bếp còn bóng dáng sinh vật đáng ghét đó thì lột da nó ra làm áo lông."

Hồ ly vốn đang hưởng thụ, nghe thấy có người đòi lột da liền tỉnh dậy, bất bình kêu e é.

"Bắt chuột trừ nợ hay lột da trừ nợ, tùy ngươi chọn đi."

Tiểu hồ ly không nói được, chỉ có thể nghiến răng kén két. Bạch y tự hiểu nó là đang mắng mình không phải người.

.

Cung Viễn Chủy ra khỏi Thiềm Ngọc lâu sau đó đi lang thang suốt một canh giờ mới tìm được quán trọ nằm cách xa cả chục con phố.

Việc này ca ca có nói qua, người kinh doanh phát đạt hận nhất là thấy xung quanh mình có loại hình y hệt. Chỉ cần cơ hội đến liền sẵn sàng để đối thủ biến mất khỏi tầm mắt càng xa càng tốt. Quy tắc này gọi là cá lớn nuốt cá bé, cá bé yếu thế nếu muốn yên ổn làm ăn tốt nhất nên tránh xa cá lớn.

Quán trọ này hẳn cũng chịu chung số phận địch không lại Thiềm Ngọc lâu nên đến cả tên cũng không có, chỉ có thể đón vài vị khách vãng lai bị nơi đáng ghét kia từ chối, như cậu đây.

Cung Viễn Chủy càng nghĩ càng tức, chung quy vì khó chịu chuyện bị người khác vạch trần thân phận. Tuy rằng cũng chưa rõ đối phương đã biết được bao nhiêu, cậu vẫn thấy lo, sau đó tự nhắc nhở mình lần sau nhất định cẩn thận hơn.

Tiểu nhị đứng ngoài phòng gõ cửa xin vào châm nước nóng, Cung Viễn Chủy chờ hắn làm xong thì thưởng cho một thỏi bạc.

Cởi bỏ y phục ngâm mình vào thùng tắm, hơi nước tỏa ra làm Cung Viễn Chủy thấy khoan khoái, tâm tình vẫn không cách nào rời khỏi bóng hình bạch y kia.

Cảm giác khó tả, nhất thời một lời không thể nói hết.

Nếu vừa rồi ca ca có ở đó, chắc chắn không để cậu chịu ủy khuất như này.

Cung Viễn Chủy lau khô người, ăn uống qua loa mấy món được tiểu nhị chuẩn bị rồi nhanh chóng trèo lên giường.

"Cứng quá."

Cung Viễn Chủy thầm than, chỗ này một chút cũng không bằng Cung môn. Nhưng giờ không phải là lúc, cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ được giao phó, có như vậy mới không làm ca ca thất vọng.

Nằm xuống giường Cung Viễn Chủy rất nhanh đi vào giấc, phần cũng vì đường xa mệt mỏi.

Vừa rồi bạch y kia nói ngày mai chỗ y sẽ chào đón rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, người trong giang hồ lẫn con cháu thế gia đều quy tụ, nhưng không rõ là chuyện gì. Coi ra nên quay lại Thiềm Ngọc lâu điều tra một chút, biết đâu lại nghe được tin tức gì đó từ Vô Phong.

Cung Viễn Chủy đã nghĩ vậy trước khi hoàn toàn ngủ say.

.

Quả nhiên qua hôm sau, khắp các dãy phố trong thành đều trở nên vô cùng nhộn nhịp. Từ sớm bến thuyền trước Thiềm Ngọc lâu đã có hơn chục con thuyền lớn nhỏ neo đậu lại.

Quần hùng tề tựu, y phục muôn màu muôn sắc, dường như đều muốn phô trương xuất thân. Nam nhân anh dũng, nữ tử yêu kiều, cao thấp mập ốm, già trẻ lớn bé đều có.

Cung Viễn Chủy đứng từ xa gặm màn thầu quan sát, dựa theo màu sắc y phục mà nhận diện từng môn phái, nổi bật nhất vẫn là sắc đỏ của đệ tử Thần Dương, môn phái hiện trên giang hồ không có đối thủ.

Trang chủ nghe bảo họ Tiêu, võ công cao cường nội lực thâm hậu, mỗi năm có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ tìm đến sơn trang cầu bái sư, Thần Dương phái nhờ đó càng bành trướng thế lực, lâu dần nắm vững vị trí trí thiên hạ đệ nhất môn phái.

Cung Viễn Chủy đọc đến dòng này thì chê ra mặt.

Chẳng qua Cung thị không thích xen vào chuyện tranh đấu thiên hạ, quanh năm chỉ ẩn mình trên sơn cốc Cựu Trần, chỉ có ca ca ra ngoài giao thương vài lần mỗi năm, nếu để Cung môn đích thân xuất kiếm thì vị trí độc tôn kia chưa chắc đến phần đám người khiến chung quanh đau mắt này.

Đến quá giờ trưa, người mới có dấu hiệu giảm bớt. Cung Viễn Chủy vẫn còn đang loay hoay tìm cách vào trong, gác cổng canh phòng quá nghiêm ngặt, chỉ cần đến gần liền bắt trình ra thϊếp mời.

Mà cậu làm gì có thứ đó, hôm qua còn bẽ mặt bị gia chủ đuổi ra.

Cung Viễn Chủy biết không thể trực tiếp đi vào bằng đường này, bèn suy tính trèo lên mái nhà thâm nhập từ phía trên. Nhưng bây giờ đang là ban ngày, y phục màu đen của cậu lại phá lệ bắt mắt, không cẩn thận có thể bị phát giác, đến chừng đó càng làm to chuyện.

"Bỏ đi, chờ đến tối rồi tính tiếp."

Cung Viễn Chủy sớm ăn hết màn thầu, lại đứng tại chỗ cũng được hai canh giờ, bụng không phụ kỳ vọng mãnh liệt biểu tình.

Thôi thì có thực mới vực được đạo, ăn trước mới có sức làm.

.

Mà lúc này bên trong Thiềm Ngọc lâu, tiểu cô nương trông quầy Ninh Nhi đang bận đến tối tăm mặt mũi. Ngay khi bên ngoài xác định những khách có thϊếp mời, nàng và các tỷ muội liền phân phó dẫn họ về phòng nghỉ trước, chờ đến khi tiết mục đặc sắc nhất vào đêm nay mở màn.

Thiềm Ngọc lâu ngoài nổi danh nhờ món ngon rượu ngon nức tiếng, nơi đây còn là chỗ để quần phương hội tụ ngắm tài nhân. Không sai, Cúc lão bản say mê thư họa cầm kỳ đã không tiếc tiền mời về rất nhiều nam nữ với đủ biệt tài trải khắp thiên hạ, trong năm hai lần tổ chức sự kiện kéo dài bảy ngày, mục đích chính là để các huynh đệ tỷ muội có cơ hội phô diễn tài nghệ trước mặt đám con cháu thế gia. Nếu may mắn được vị công tử hay tiểu thư danh môn nào nhìn trúng, coi như sự nghiệp về sau không cần lo lắng.

Nhưng xin chớ hiểu lầm, Thiềm Ngọc lâu hoàn toàn không phải kiểu hình thức kinh doanh thân xác trá hình. Các tài nhân trước khi biểu diễn đều đã được lão bản tuyển chọn bài bản, thân thế trong sạch mới được phép lên sân khấu.

Bản thân người tham gia cũng được hưởng quyền lợi được Thiềm Ngọc lâu bảo kê triệt để, mà để được hưởng đặc quyền đó thì họ phải giao ra một khoảng nhất định nộp cho lão bản, sau đó thì không cần phải lo thêm gì cả, từ khâu sắp xếp nơi ở đến phục vụ tận chân răng đều đã được an bài ổn thoả.

Người đến thưởng thức cũng chỉ được xem chứ không được sờ, càng không được phép ngã giá mua người, ít nhất là khi vẫn còn trong địa bàn Thiềm Ngọc lâu.

Chỉ cần trong khi biểu diễn nếu ai nào có hành vi quá khích liền bị ném ra ngoài bất kể thân phận.

Cúc lão bản không hề nghi kỵ bất kỳ môn phái nào, dù gì y cũng một thân một mình, sợ gì cái gọi là đắc tội với danh môn.

Y lặng lẽ đứng trên đài quan sát, nhìn chỗ ngồi bên dưới rất nhanh được lấp đầy, hết sức vừa ý.

Sắp đến giờ hốt hoàng kim bạc trắng rồi.

Tiểu hồ ly sáng sớm vào bếp bắt chuột lúc này mới trở lại, chạy đến cắn vạt áo y kể công.

"Này, đừng có rỏ nước miếng lên, áo này đắt lắm."

Tiểu hồ ly bị y đá một phát lăn cù mèo, tức giận kêu ngao ngao, tung mình nhảy lên muốn cắn mặt y trả đũa. Cúc lão bản chỉ cần một tay liền tóm được đầu đó, không quan tâm hồ ly anh dũng chống trả mà lạnh giọng dọa nạt.

"Nếu muốn ta mách với phụ thân ngươi chuyện thiếu nợ thì cứ việc cắn đi."

Quả nhiên tiểu hồ ly không còn chút gì chống đối, toàn thân mềm oặt nằm trong tay y, nhìn không khác gì mảnh da thú bay phấp phới.

Cúc lão bản bật cười vì hành động thả trôi của nó, đang định mở miệng thì con ngươi đen láy chợt xoay chuyển.

Tầm mắt ngừng lại trước một thân ảnh đang lấp ló mượn bóng tối che khuất chính mình, do bên dưới quá nhiều người nên chẳng ai chú ý, người kia mới dễ dàng lẻn vào, hòa vào đám môn khách.

"Chúng ta có bằng hữu kìa." Bạch y chống cằm tựa vào lan can hiếu kỳ nói, tiểu hồ ly cũng ngao một tiếng.

Bạch y túm lấy tiểu hồ ly vẫn đang bận xoa lông "Giao cho ngươi theo dõi, nhất định phải theo sát không được để người đi mất, làm không được lột da."

Tiểu hồ ly ngao một tiếng, phốc một cái liền nhảy khỏi lầu chạy theo tiểu công tử mắt thấy không ai để ý mình liền chui vào căn phòng gần đó.

.

.

Hành trình thiết lập nhân vật:

- Cung Viễn Chủy: lần đầu ra ngoài nhận nhiệm vụ Cung môn, đối với mọi thứ xung quanh đều tràn đầy hứng thú. Có tinh thần trượng nghĩa nhưng sở hữu chiếc mỏ hơi hỗn, khẩu xà tâm phật, bề ngoài gai góc bên trong mềm như đậu phụ. Tranh cãi với lão bản người ta không lại nên ấm ức, tìm cách quay trở lại Thiềm Ngọc lâu để điều tra tin tức, nhưng mà.....

- Cúc lão bản: chưa rõ tuổi tác, thoạt nhìn có lẽ chỉ mới qua hai mươi, dung mạo xinh đẹp (theo như lời Viễn Chủy đệ đệ thì còn đẹp hơn cả những cô nương cậu từng thấy qua). Y là lão bản Thiềm Ngọc lâu nổi tiếng nhất thành Tư Ngữ, rất ăn nên làm ra, mỗi năm chào đón quần phương tề tựu để nâng cao doanh thu. Lần đầu gặp mặt đã nhận định Viễn Chủy là tiểu nãi cẩu, chọc cậu nổi giận. Hiện đang nuôi một bầy nhân viên thích hóng chuyện và một tiểu hồ ly chưa rõ lai lịch.