- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
- Chương 47: Cố Tĩnh Dư nói không liên quan tới anh
Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
Chương 47: Cố Tĩnh Dư nói không liên quan tới anh
Bởi vì tin tức luôn lan truyền cực kỳ nhanh, Lâm Triệt đến tổ kịch đã có thể cảm thấy ánh mắt tỏa sáng của mọi người đang nghị luận ào ào.
Phó đạo diễn nhìn thấy Lâm Triệt đến đây, nhanh chóng kêu cô:
- Ai nha, chị dâu Cố đã đến.
Lâm Triệt buồn bực nói:
- Cái gì chị dâu Cố!
- Cố Tĩnh Dư đã thừa nhận rồi, cô là vợ của Cố Tĩnh Dư, không phải là chị dâu Cố thì là gì.
- Cút đi! Không thể nào, anh đừng nói lung tung, khắp nơi đều có phóng viên.
Khắp nơi đều có phóng viên, ngộ nhỡ nghe được, cô cũng không muốn ngày mai lại đưa ra tin tức gì nữa, nhân viên tổ kịch đã thừa nhận quan hệ của hai người.
Nếu vậy cho dù cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Phó đạo diễn trực tiếp đưa cho cô một cái ghế băng:
- Đến đến, chị dâu Cố sao có thể ngồi loại ghế dựa nhỏ này, đây là cho diễn viên tạm thời ngồi, chúng tôi vẫn có ghế băng, đến, chị dâu nằm nơi này, chỗ này về sau là của chị dâu.
Lâm Triệt thật muốn đi đánh anh:
- Anh đây là đang kéo thù hận cho tôi sao?
Tổ kịch phân cấp bậc rõ ràng, Lâm Triệt là một diễn viên nhỏ, không dám tùy tiện rêu rao, loại ghế lớn nằm thoải mái này, đều là chuẩn bị cho minh tinh, Lâm Triệt đến đây đều mang ghế gấp xếp của mình nằm, bình thường tìm một góc vắng vẻ để xuống, đã rất thỏa mãn rồi.
Phó đạo diễn cười hì hì nói:
- Đây là đạo diễn tự mình phân phó, chúng tôi cũng không dám cãi lại, hơn nữa, chị dâu Lâm Triệt, cô nên thích ứng, cô hiện tại nhưng mà lại nổi tiếng hơn chị Phỉ Nhiên của chúng tôi, cô cũng không còn là một diễn viên nhỏ không có có tên tuổi nữa.
-...
Nói xong, phó đạo diễn trực tiếp ấn cô xuống ghế.
Khóe miệng Lâm Triệt run rẩy, ngồi ở chỗ này, cảm thấy cái ghế này quả thật thoải mái hơn ghế xếp cô mang đến.
Chờ diễn là một việc rất mệt mỏi, nằm ở trong này nhìn mọi thứ, quả thật có thể thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng mà, các diễn viên nhỏ ở bên cạnh thấy được, quả thật có chút không vui, ghen tị nhìn chỗ cô, ẩn ẩn đỏ mắt.
Đáng tiếc không có biện pháp, ai bảo Cố Tĩnh Dư xem trọng Lâm Triệt chứ.
Vừa mới bắt đầu còn cảm thấy là Lâm Triệt tự cố ý tuyên truyền, hiện tại Cố Tĩnh Dư bỗng chốc chủ động thừa nhận, ai còn có thể nói cái gì nữa.
Chỉ có thể nói Lâm Triệt vận khí tốt.
Lúc này, Cố Tĩnh Dư khoan thai chậm rãi đi đến.
Anh vừa tới liền lập tức thấy được Lâm Triệt ngồi ở chỗ kia chơi di động, cười cười, không để ý người đại diện phản đối, liền đi tới chỗ Lâm Triệt.
Ánh mắt mọi người, cũng dõi theo đôi "uyên ương" vừa mới công bố gần đây đang nhẹ nhàng đi lại.
Lâm Triệt nghe được tiếng động ồn ào lớn, ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Tĩnh Dư mang theo vẻ mặt cười xấu xa đi tới, lúc đó liền nổi trận lôi đình, anh còn dám tới, cô hiện tại thật sự muốn quất chết anh.
- Này, tới sớm như thế.
Anh cười chào hỏi.
Lâm Triệt đứng lên nói:
- Cố Tĩnh Dư, anh, anh ở trên Microblogging nói lung tung cái gì vậy?
Vẻ mặt Cố Tĩnh Dư vô tội, buông tay nói:
- Tôi nói cái gì ta?
- Anh còn hỏi anh nói cái gì, không phải là bài đăng gần nhất sao, cái gì cô độc, cái gì không tự do, cái gì...
- A, thì ra cô nói cái kia, không phải là... Chỉ là một Microblogging rất bình thường sao, không có việc gì không phải nên nói thêm một chút, tranh thủ sự đồng tình sao.
Cố Tĩnh Dư nói xong, giống như mình không làm việc gì sai, trực tiếp ngồi xuống.
Lâm Triệt nhanh chóng nhảy dựng lên, quát to với Cố Tĩnh Dư:
- Anh anh anh, anh xem là bình thường à, anh không thấy tin tức sao?
- Thấy.
Anh ngẩng đầu lên nháy mắt, cảm thấy bộ dáng Lâm Triệt đang muốn nổ mạnh, thật sự đáng yêu.
Cô biết anh là cố ý!
Vẻ mặt Cố Tĩnh Dư bất đắc dĩ nói:
- Đây đều là do phóng viên thích nghĩ lung tung, tôi cũng không có biện pháp, cô nhìn, tôi căn bản không đề cập đến tên của cô, bọn họ thế nhưng lại có thể liên tưởng đến cô, tôi cũng không nói mấy chữ tôi có bạn gái, tự bọn họ suy luận ra mấy chữ đó, cô nói, tôi có thể làm sao.
-...
Lâm Triệt nhìn bộ dáng Cố Tĩnh Dư như nói chuyện này không liên quan đến mình, thì đã muốn xé rách miệng của anh.
Anh không nhắc tới tên của cô, cũng không trực tiếp thừa nhận anh đang yêu, nhưng mà... Microblogging rõ ràng như vậy, anh nói anh không phải cố ý, lừa quỷ sao.
- Dù sao anh cũng phải xóa sạch Microblogging kia!
Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Dư cười tựa vào ghế tựa của cô, ôm ngực nhìn cô:
- Được rồi, tôi nên nói, Lâm Triệt không hy vọng chúng tôi bị hiểu lầm, cho nên tôi mới xóa sạch Microblogging.
- Cút!
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Anh anh anh...
Lâm Triệt thật sự không phản bác được, đối với Cố Tĩnh Dư, giận đến mức nghiến răng, đáng tiếc là không ai nói qua được anh.
Là ai nói Cố Tĩnh Dư là người rất cao lãnh, rõ ràng chính là một kẻ tiểu nhân khó chơi.
Mà cùng lúc đó.
Cố Tĩnh Trạch vẫn còn không biết, ở bên ngoài vợ của mình đã nổi lên chuyện xấu với người ta.
Mạc Huệ Linh sáng sớm đã gọi điện thoại cho Cố Tĩnh Trạch.
Nói muốn gặp anh.
Cố Tĩnh Trạch đi tới cửa nhà Mạc Huệ Linh, Mạc Huệ Linh ai oán nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vài phần tủi thân.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Như thế nào?
Mạc Huệ Linh nói:
- Vì sao hai ngày nay anh không gọi điện thoại cho em?
- Anh...
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Anh cùng Lâm Triệt về nhà tham gia hôn lễ.
- Cái gì?
Mạc Huệ Linh tức giận nói:
- Anh chẳng lẽ bởi vì cô ta, mới không để ý đến em sao?
Cố Tĩnh Trạch nghe ra, trong giọng điệu của Mạc Huệ Linh có khinh thường và chán ghét với Lâm Triệt.
Anh nhíu mày, trong lòng có một chút không vui:
- Huệ Linh, việc này vốn cũng không có liên quan gì với cô ấy, là anh phải kết hôn, mà cô ấy, cũng là bị anh cường ép kéo vào trong cuộc hôn nhân này.
Trong lòng Mạc Huệ Linh đau xót, nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Biết mình vừa mới nhất thời có chút nôn nóng, nói chuyện cũng không quá giống cầu xin.
Cô nhếch miệng, lôi kéo tay áo của anh, nói:
- Nhưng mà, em tuyệt không thích cô ta.
Cố Tĩnh Trạch hiểu được cô có tâm tình như vậy cũng đương nhiên, anh nói:
- Anh biết, nhưng mà, anh chỉ muốn nói, hết thảy việc này đều là lỗi của anh, không trách cô ấy.
Mạc Huệ Linh bĩu môi, nhìn anh:
- Em càng không thích anh luôn luôn nói giúp cô ta.
- Anh...
- Tĩnh Trạch, em cũng chỉ có một mình rất cô đơn, thời điểm em ở một mình, sẽ nhớ tới việc, anh có lẽ đang ở cùng cô ta, vợ chồng hai người hợp nhau, sống cuộc sống chúng ta vẫn luôn nghĩ tới, sớm chiều ở chung, bình thản ấm áp, anh có thể hiểu không, em nhịn không được lại suy nghĩ miên man.
Trong lòng Cố Tĩnh Trạch đau xót.
Mạc Huệ Linh nói:
- Từ sau khi anh bị bệnh, chúng ta vẫn luôn kiên trì ở cùng nhau, nhưng mà, người trong nhà anh lại vẫn không đồng ý em với anh, áp lực của em cũng rất lớn, anh biết không?
Cố Tĩnh Trạch cũng hiểu, cô vì anh chịu đựng rất nhiều.
Mạc Huệ Linh khóc, chảy nước mắt nói:
- Anh có thể cùng em đi biệt thự bên kia một chuyến hay không?
Cố Tĩnh Trạch thở dài:
- Được rồi.
Hai người cùng nhau đi ô-tô đến biệt thự bên bờ sông.
Nơi này là biệt thự của Cố Tĩnh Trạch, phong cảnh rất tốt, biệt thự nhỏ làm bằng gỗ, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Mạc Huệ Linh đến nơi này, tâm tình tốt hơn rất nhiều, cô cởϊ áσ khoác, nhìn Cố Tĩnh Trạch ở bên ngoài thêm củi, chuẩn bị đốt lò sưởi trong tường, ngửi mùi gỗ thơm ngát, nhìn hình ảnh ấm áp như vậy, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Mạc Huệ Linh nhìn Cố Tĩnh Trạch, quỳ một gối trên mặt đất, bộ dáng nghiêm túc chỉnh sửa củi đốt, cánh tay hữu lực phồng lên, thật sự là gợi cảm cực kỳ, mình cũng không khỏi nhìn ngây người.Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
- Chương 47: Cố Tĩnh Dư nói không liên quan tới anh