Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 164: Không muốn em bị bắt nạt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh...

Giọng nói của Cố Tĩnh Trạch dịu lại.

- Thật ra là do anh lo em sẽ làm hỏng chuyện, nhưng mà nếu em đã nói, đương nhiên anh sẽ tin tưởng em.

Mạc Huệ Linh nghe xong, ủy khuất nói:

- Em sẽ không làm như vậy đâu. Nhiều năm như vậy rồi mà anh còn không hiểu rõ em sao. Bình thường ngay cả vô tình gϊếŧ chết một con kiến thì em cũng đau lòng rất lâu, sao mà lại làm ra chuyện xấu được chứ.

Cố Tĩnh Trạch đặt điện thoại xuống, trong lòng cũng hi vọng là do bản thân mình nghĩ nhiều.

Chẳng qua là về chuyện của Lâm Triệt, anh bất giác sẽ nghĩ nhiều thêm một chút.

Sau khi rời khỏi, thấy Lâm Triệt vẫn còn đó, Cố Tĩnh Trạch nói:

- Nếu như có thể không nhận, vậy quảng cáo này em bỏ đi.

Lâm Triệt nói:

- Được rồi, dù sao hợp đồng quảng cáo này tôi đã nhận, nếu bây giờ tôi làm trái với điều khoản hợp đồng, sẽ mang lại cho công ty rất nhiều phiền toái. Dù sao cũng chỉ là quảng cáo, hơn nữa Mạc tiểu thư có thể làm cái gì được chứ? Đúng không?

Cố Tĩnh Trạch liếc cô thật sâu, cuối cùng vẫn yên lặng, nhẹ gật đầu:

- Đúng rồi, tôi còn muốn nói với em một chuyện, buổi lễ của trường Hậu Thiên các em đâu rồi, chẳng lẽ em không tính qua tham dự một chút sao?

- Trường nào?

- Tiểu học.

- À. Sao anh biết?

- Có người nói với tôi.

Lâm Triệt còn đang khó hiểu, nhưng lại nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch nói:

- Tôi nhớ hình như là kỉ niệm năm mươi năm thành lập, nhưng mà tôi sẽ không đi.

- Tại sao?

- Bọn họ không có mời tôi, tôi đi làm cái gì?

- Nếu đó là trường tiểu học của em, tôi muốn đi cùng em đến đó xem.

Cố Tĩnh Trạch nói.

Lâm Triệt ngạc nhiên nhìn Cố Tĩnh Trạch:

- Hả, vì chuyện gì sao?

- Tôi thật sự không biết em trông như thế nào hồi còn bé. Nào, đi cùng tôi xem thử thế nào.

Lâm Triệt ngạc nhiên nhìn Cố Tĩnh Trạch, cúi đầu cười cười, nắm tay lại:

- Hồi tôi học tiểu học nhìn rất ngu đó...

- Ừ, nhìn ra được, tôi cảm thấy bây giờ em cũng không có tiến bộ lên bao nhiêu hết.

- …

Lâm Triệt thật sự không có ấn tượng đặc biệt gì đối với trường tiểu học của mình, chỉ nhớ rõ trường học nằm ở bên cạnh một hồ nước rất đẹp, cô với Tɧẩʍ ɖυ Nhiên thường xuyên đi quanh đó chơi. Trường học còn có hai hàng cây trải dài khắp con đường nhỏ, đến mùa hè, mặt đất rợp bóng cây xanh mát.

Thành tích học tập của Lâm Triệt hồi tiểu học hơi không tốt. Vì trong cảm nhận của thầy cô cũng không coi cô ra gì, có chuyện gì tốt cũng không tới lượt cô. Ngược lại thì phạt đứng, phạt chép bài đều có phần của cô.

Rất nhanh, Cố Tĩnh Trạch đã lái xe đến nơi, anh liền dẫn Lâm Triệt đến cổng trường học.

Nơi này cũng đã xây dựng được năm mươi năm, hôm nay nhìn lại vẫn không khác trước. Chỉ là tất cả đều được sơn sửa lại, thoạt nhìn tươi sáng hơn một chút.

Tiến vào trong trường, cô thấy các kiểu trang trí làm ra để kỷ niệm ngày thành lập trường sắp tớ. Hết sức náo nhiệt, người đến người đi, có các cựu học sinh ưu tú, nhà tài trợ nổi bật, còn có cả một số các cấp lãnh đạo của thành phố B.

Cố Tĩnh Trạch vừa xuống xe, một đội ngũ đi đến cổng nghênh đón.

Cố Tĩnh Trạch xuống xe, Lâm Triệt cũng đi xuống theo.

- Cố tiên sinh, mời.

- Cố tiên sinh có thể đến lễ kỉ niệm năm mươi năm của trường chúng tôi, đây thực sự là một vinh dự lớn đối với chúng tôi. Trường học của chúng tôi cũng vì có sự hiên diện của Cố tiên sinh đến mà mang lại vẻ vang cho kẻ hèn này.

- Trường học của chúng tôi đào tạo ra rất nhiều danh nhân, bây giờ còn có một số người rất quan trọng trong mảng chính trị và thương nghiệp, còn cả minh tinh điện ảnh và truyền hình, tinh anh của giới kinh doanh. Những điều này đều góp phần làm cho trường học của chúng tôi thêm vinh quang, làm trường học thêm kiêu ngạo.

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt vén tóc lên một bên tai Lâm Triệt:

- Đúng vậy, tôi biết rõ, Lâm Triệt cũng là vì tốt nghiệp ở trường này cho nên tôi mới muốn đến xem.

Hiệu trưởng trường lúc này mới thấy Lâm Triệt đi theo đứng một bên với Cố Tĩnh Trạch. Sau nửa ngày, bọn họ mới kịp phản ứng, cười nói:

- Đúng vậy đúng vậy, học sinh Lâm Triệt cũng là học sinh ưu tú của trường học của chúng tôi. Chúng tôi đang dự định mời em ấy trở về, đóng tên của em ấy ở bảng vàng danh dự của chúng tôi.

Lâm Triệt cảm thấy bọn họ căn bản còn chẳng nhớ rõ cô từng là một học sinh yếu kém, vẫn là một người mà cả trường luôn cho rằng yếu kém.

Bên trong, khi đoàn người đón Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt đi vào, có không ít học sinh cũ được mời đến, họ đều đứng ở một chỗ nhìn xem không biết ai đã đến.

Lâm Lỵ cũng đang ở trong đó, cô ta cũng được cho rằng là một học sinh ưu tú, cho nên được mời trở về.

Bởi vì Lâm gia vốn cũng không phải gia đình bình thường, nhiều năm như vậy, cũng quyên tặng cho trường học không ít tiền. Cho nên khi Lâm Lỵ ở trường nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, bây giờ đã trở thành minh tinh, tự nhiên cũng sẽ lập tức được mời trở về bổ sung vào mặt tiền.

Nhưng là lúc này, cô lại thấy bên kia, không ít người vây ở trước cổng nhìn, Lâm Lỵ còn đang khó hiểu, học sinh kế bên, bỗng nhiên nói:

- Ôi, rốt cuộc là ai đã đến vậy?

Một người khác nói:

- Cậu không biết sao, hôm nay Cố Tĩnh Trạch có đến đấy.

Lâm Lỵ nghe thấy liền lập tức ngẩng đầu lên, tinh thần chấn động, trực tiếp nhìn ra.

- Cố Tĩnh Trạch đâu có tốt nghiệp trường này đâu?

- Đương nhiên không phải, người ta là mời giáo sư nổi tiếng đến dạy, lớn lên thì đi ra nước ngoài du học đó.

- Vậy sao anh ta lại đến?

- Hình như là cùng đi với Lâm Triệt đấy, là Lâm Triệt, cậu còn nhớ rõ không? Là học sinh học kém nhất lớp chúng ta ấy.

- Đương nhiên nhớ rõ rồi, luôn ngồi ở hàng cuối cùng, không có bao giờ người quan tâm đến.

- Bây giờ cô ta là một ngôi sao được ưa thích – Lâm Triệt, chẳng lẽ cậu không xem ti vi sao?

- Cái gì? Cô ta trở thành minh tinh rồi sao?

Lâm Lỵ nghe không nổi nữa, buồn bực nắm chặt tay, nhưng mà, cô ta chắc chắn đã thấy. Lâm Triệt đi theo bên cạnh Cố Tĩnh Trạch, hai người thân mật khoác tay rất thu hút ánh mắt mọi người, cùng nhau đi vào trong. Đi theo đằng sau là một đám người gồm bảo tiêu, vệ sĩ áo đen, làm cho người khác cảm thấy thật sự rất ngưỡng mộ.

- Không hổ là Cố Tĩnh Trạch mà, tới lui chỗ nào đều đặc biệt an toàn, vậy mà Lâm Triệt lại ở bên cạnh anh ta, như vậy sự nghiệp của anh ta sẽ không phát triển được đâu.

- Đúng vậy, trước đây chưa từng thấy cô ấy xuất hiện lần nào, thì ra cô ấy lợi hại như vậy à.

- May là trước đây tôi không khi dễ cô ấy quá mức, bằng không bây giờ sống làm sao.

Lâm Lỵ sa sầm mặt, hết sức ghen tị nhìn qua bên kia. Hừ lạnh một tiếng, khịt mũi xem thường, trực tiếp rời khỏi đám người, lười nghe bọn họ bàn tán về Lâm Triệt thế này thế kia.

Người trong trường học vội vã điều tra Lâm Triệt, khẩn cấp điều động nhân lực cùng tiền vốn. Quả nhiên, Lâm Triệt tốt nghệp từ trường này.

Hiệu trưởng tức giận nói với cấp dưới:

- Lúc trước làm ăn như thế nào vậy, Lâm Triệt tốt nghiệp ở trường chúng ta mà cũng không biết sao.

Cấp dưới nhanh chóng chạy lại nói:

- Lúc trước cô ấy cũng không nổi tiếng như vậy, không phải năm nay mới phất lên sao. Có thể đã không chú ý, hơn nữa, thành tích học tập của Lâm Triệt hồi tiểu học thật sự không tốt lắm. Ngài xem, cũng sẽ không đặc biệt gây chú ý lắm đâu.

- Dù như thế nào thì tôi mặc kệ! Đều tra xét cho tôi, lúc cô ấy học tiểu học ở lớp nào, ai là chủ nhiệm. Cứ đem thổi phồng lên cho tôi, phải đem người này thổi phồng thật tốt cho tôi.

Không đến một tiếng đồng hồ, quả nhiên giáo viên chủ nhiệm đã được đưa tới trước mặt Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch ngồi ở chỗ kia, bên cạch là Lâm Triệt. Nhìn thấy cô, chủ nhiệm lớp cũng khó mà tưởng tượng nổi, cô bé bây giờ lại xinh đẹp, sạch sẽ như vậy lại là cô gái ngồi cuối lớp trước kia.

- Lâm Triệt à, thầy là giáo viên chủ nhiệm của em thời tiểu học, thầy Hồ. Ôi chao, thật nhiều năm không gặp, em thật sự là càng ngày càng xinh đẹp. Người làm thầy truyền cho em không ít đạo đức, em còn nhớ rõ không?

Đương nhiên Lâm Triệt còn nhớ rõ.

Chẳng qua là còn chưa nói câu nào, Cố Tĩnh Trạch đã lạnh lẽo nhìn phía thầy giáo kia.

Đây là người năm đó đổ oan cho Lâm Triệt, thầy giáo để cho Lâm Triệt vướng cái vết nhơ kia sao?

Cố Tĩnh Trạch luôn là người đàn ông có thù tất báo, hơn nữa, nghĩ lúc Lâm Triệt nhỏ như vậy mà đã bị người ta ức hϊếp. Thân hình be bé, không ai giúp đỡ, trong lòng anh liền cảm thấy rất khó chịu.
« Chương TrướcChương Tiếp »