Chương 163: Không có bánh nào là từ trên trời rơi xuống

Ngày thứ hai, Lâm Triệt đến công ty, nhận được tin công ty đã nhận cho cô một quảng cáo, bảo cô đi qua kí hợp đồng một chút. Từ trước đến nay, Lâm Triệt là một trong những nữ nghệ sĩ hiếm hoi không vướng scandal, phía công ty rất thích những người như vậy, không có động tí là bới móc, cũng không vì mình đột nhiên may mắn mà nhiều chuyện.

Lâm Triệt cũng tin tưởng Du Mẫn Mẫn, biết chị ta sẽ đối tốt với mình.

Du Mẫn Mẫn nói:

- Quảng cáo hiện giờ của em đều là ưu tiên cho hình tượng hiện nay, những cái được chọn đều giúp em có thể đề cao hình tượng. Lần này là một sản phẩm điện thoại trong nước, rất phổ biến trong giới trẻ, quảng cáo tung ra chắc chắn sẽ được đón nhận!

- Một lần kí này thời hạn là ba tháng sao?

Lâm Triệt hỏi.

- Em sẽ kí hợp đồng thời hạn một năm, bên họ không có hợp đồng dài hạn, chỉ có loại ngắn hạn. Quảng cáo này sẽ phát trong một quý, thời lượng dày đặc trong một quíý cũng là nhiều rồi, phát lắm quá e rằng sẽ gây phản cảm.

- Là như vậy à.

Lâm Triệt cũng biết hãng điện thoại này, trước đây cô đã dùng qua, cái máy trên tay bây giờ là của Cố Tĩnh Trạch đưa cho cô.

Hai người rất nhanh liền kí hợp đồng xong. Du Mẫn Mẫn cùng Lâm Triệt đi ra ngoài, vừa đi vừa cười nói:

- Thực ra lúc đầu cái quảng cáo này định cho Mộc Phỉ Nhiên, chúng ta có thể lấy về tay quả thật là rất may mắn! Đạo diễn lợi hại, phục trang đẹp mắt, khi tung ra chắc chắn sẽ không làm người xem thất vọng!

- Thật vậy sao? Thế thì tối nay chúng ta phải đi ăn mừng mới được!

- Được, vậy thì em mời khách, dù sao phí quảng cáo lần này cũng rất nhiều!

- Được rồi, đương nhiên là em mời!

Lâm Triệt nói chưa dứt câu, tầm mắt lại thấy một bóng người, dáng dấp yêu kiều xinh đẹp, trên môi luôn thường trực nụ cười nhạt nhòa đang nhìn qua bên này.

Là Mạc Huệ Linh.

Không nghĩ tới đến đây còn gặp cô ta, Lâm Triệt dừng bước, nhìn qua bên đó. Thấy cô dừng lại, Du Mẫn Mẫn cũng dừng theo, kì quái nhìn theo hướng nhìn của cô, thấy trước mặt có một cô gái đi đến, trong lòng có chút kì quái.

- Lâm Triệt.

Mạc Huệ Linh cười cười đến gần, nhìn thẳng vào Lâm Triệt:

- Cô đến đây kí hợp đồng sao?

Lâm Triệt hơi mất tự nhiên nhìn qua cô ta, nói:

- Đúng vậy, Mạc Tiểu thư, thật trùng hợp quá, cô làm gì ở đây vậy?

Mỗi lần Mạc Huệ Linh xuất hiện đều là gây sự, Lâm Triệt lười phải thấy cô ta.

Mạc Huệ Linh vẫn đi giày cao gót, cao đến như vậy khiến người ta khó có thể tiếp cận. Nhưng Mạc Huệ Linh đúng là kiểu phụ nữ khiến người ta không dám lại gần.

Dù sao người ta cũng là thiên kim tiểu thư mà.

Mạc Huệ Linh duy trì nụ cười, đánh giá Lâm Triệt:

- Là như này, cái quảng cáo mà cô kí hôm nay, là sản phẩm của nhà tôi.

Lâm Triệt sửng sốt, trong lòng hơi giật mình, cảm thấy cả người không thoải mái.

Mạc Huệ Linh thân thiết kéo tay Lâm Triệt:

- Lâm Triệt, tôi đã sớm cảm thấy khí chất của cô rất thích hợp, cái quảng cáo này tới tay cô, nhất định sẽ rất đẹp mắt!

Lâm Triệt ngừng một chút, nhìn qua Mạc Huệ Linh:

- Là Mạc tiểu thư đề nghị quảng cáo này cho tôi?

- Đúng vậy.

Mạc Huệ Linh hai mắt lóe lên, cười cười đáp lại.

Lâm Triệt nhìn qua cô ta:

- Như vậy không tốt lắm đâu, thực ra tôi cũng không phải là thích hợp lắm, tôi nghe nói trước kia các cô định chọn Mộc Phỉ Nhiên, so với tôi cô ấy mới là thích hợp nhất.

Mạc Huệ Linh lập tức bắt lấy tay Lâm Triệt nói:

- Có phải cô không muốn nhận ý tốt của tôi không? Tôi đã nhận sai với Tĩnh Trạch, cũng đã hiểu ra, đây là biểu đạt thành ý với cô, hi vọng cô không giận tôi.

Lâm Triệt không biết Mạc Huệ Linh lại muốn làm gì, cô chỉ biết, dây dưa với cô ta, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp.

Mạc Huệ Linh cười nói một câu tổng kết:

- Tôi rất mong chờ quảng cáo lần này, Lâm Triệt, cố lên!

Mạc Huệ Linh lại khoa trương cười nói một lúc mới rời đi, liên tục nói mình đã biết lỗi, lần này làm vậy là để nhận sai.

Đợi cô ta đi rồi, Du Mẫn Mẫn mới lên tiếng:

- Em cùng cô ấy có quen biết sao?

Lâm Triệt lắc đầu:

- Có quen biết, nhưng em với cô ta không thể nào làm bạn bè.

- Du Mẫn Mẫn tự nhiên đã nhận ra từ trước:- Cái quảng cá này phải giải quyết thế nào đây, cô ấy có lẽ không tùy tiện mà giúp em chứ? Chị biết mà, tại sao tuyển chọn bốn người, chúng ta lại may mắn được chọn, lúc đầu Mộc Phỉ Nhiên muốn tham gia liên hoan phim Nhật Bản nên không đến, nào ngờ…

Du Mẫn Mẫn nhìn qua Lâm Triệt.

- Nếu như không được, chúng ta liền hủy hợp đồng đi.

Lâm Triệt nghe xong, vội nói:

- Không cần, thực sự không cần thiết, kì thực không có gì, cô ta với em chỉ có chút qua lại, nếu không biết còn chưa tính, hiện tại tùy cô ta muốn làm thế nào, chúng ta cứ nước đến thì thuyền ngăn thôi!

Du Mẫn Mẫn nhìn qua Lâm Triệt, lắc đầu thở dài.

Khi Lâm Triệt về đã thấy Cố Tĩnh Trạch đang ở nhà, thấy cô về anh nói:

- Em sao thế? Có gì không vui à?

- Không có gì… Thì ra hãng điện thoại Rapipt là của nhà Mạc tiểu thư đấy!

Cố Tĩnh Trạch nghe thấy ba chữ Mạc tiểu thư, liền ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng Lâm Triệt:

- Em ấy làm sao?

- Không có gì, em cũng mới biết thôi.

- Nhà em ấy cũng làm nhiều năm rồi, mấy năm gần đây bắt đầu đầu tư một số tiền lớn làm quảng cáo, chỉ thế thôi, nhưng mà sao em biết vậy? Lâm Triệt, em nói cho tôi nghe đi!

Cố Tĩnh Trạch không tin Lâm Triệt lại tùy tiện đề cập đến vấn đề này.

Lâm Triệt trả lời qua loa:

- Không có gì, chẳng qua lần này tôi quay quảng cáo cho hãng điện thoại nhà bọn họ, mới biết được thông tin này.

Cố Tĩnh Trạch nhìn sâu vào mắt cô, nhíu nhíu mày, lại như nghĩ tới điều gì, nói với Lâm Triệt:

- Em cứ đi tắm trước đi, để tôi đi gọi điện.

Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng đi tới thư phòng, đóng cửa lại, thâm trầm hiện hết lên mặt. Anh cầm điện thoại lên, gọi cho Mạc Huệ Linh.

Điện thoại vừa nói, không để cho đối phương kịp nói gì, anh gọi thẳng:

- Huệ Linh.

Mạc Huệ Linh đáp lời:

- Tĩnh Trạch, có chuyện gì vậy?

- Em cho Lâm Triệt chụp quảng cáo cho sản phẩm nhà cô sao?

Cố Tĩnh Trạch nói thẳng.

- Đúng vậy, có chuyện gì sao? Bên em vừa định kí hợp đồng với phát ngôn viên, em thấy hình tượng của Lâm Triệt rất thích hợp, lại có quen biết, em liền đề cử cho ba.

- Huệ Linh, em có chuyện gì, có thể nói với anh.

Cố Tĩnh Trạch nói.

Mạc Huệ Linh ở trong điện thoại ngừng một chút mới đáp lại, âm thanh có chút thê lương:

- Sao vậy, Cố Tĩnh Trạch, anh đây là có ý gì? Lẽ nào anh cảm thấy em đề cử Lâm Triệt để gây bất lợi cho cô ấy sao?

Cố Tĩnh Trạch trầm mặc vài giây, đáp lại:

- Đó là điều anh không hi vọng xảy ra nhất.

Mạc Huệ Linh rất thương tâm, thanh âm mang vài phần ủy khuất nói:

- Tĩnh Trạch, từ lúc nào trong lòng anh em lại thành như vậy? Em chỉ muốn xin lỗi anh, cho nên mới đề cử Lâm Triệt, em muốn chứng minh cho anh thấy, em có thể yên lành nhận sai, nên mới tranh thủ giúp Lâm Triêt cái quảng cáo này, anh nghĩ em sẽ làm gì Lâm Triệt? Chẳng phải chỉ là một cái quảng cáo thôi sao…

Cố Tĩnh Trạch cau mày, không kiên nhẫn nghe cô ta lải nhải thêm nữa, dứt khoát cắt lời:

- Được rồi, Huệ Linh.

Hít một hơi thật sâu, anh kiên quyết nói, thanh âm mang vài phần cảnh cáo:

- Nếu em đã nói như vậy, anh đương nhiên sẽ tin tưởng em.

Mạc Huệ Linh tiếp lời:

- Bởi vì em không có ý gì khác thật mà, em chỉ rất đau lòng là anh lâu lắm mới gọi điện cho em, chỉ để cùng em nói chuyện này sao?