Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 162: Tôi diễn rất tốt đoạn này

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Triệt nhìn con người không biết xấu hổ này, trình độ nịnh bợ vuốt mông ngựa cao như vậy, cũng không sợ có chuyện gì.

Nhưng mà, hôm nay Cố Tĩnh Trạch không biết lại làm sao mà nổi lên thiện tâm hay là bỗng nhiên thấy Tɧẩʍ ɖυ Nhiên thuận mắt, anh đột nhiên nói:

- Sau khi Thẩm tiểu thư trở về, có tìm thấy công việc nào phù hợp hay không?

- Hả? Chưa tìm được nữa tuy có tìm một ít, nhưng đều không tìm thấy việc phù hợp.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Không thì cô đưa hồ sơ cho Lâm Triệt, tôi coi xem ở Cố thị có công việc nào phù hợp hay không thì đề cử cho cô xem một vài.

- Cố thị?

Ánh mắt Tɧẩʍ ɖυ Nhiên lập tức lóe lên.

Đó chính là công ty đa quốc gia hàng đầu, không phải nơi người bình thường có thể đi vào đâu nha.

Tɧẩʍ ɖυ Nhiên vội nói:

- Cố tổng, anh thật sự quá tốt, rốt cuộc đời trước Lâm Triệt cứu vớt người nào, đời này vận khí mới tốt như vậy mà gặp được Cố tổng.

- …

Lâm Triệt thật sự không thể nhịn được nữa, nhìn Tɧẩʍ ɖυ Nhiên nói:

- Cậu vì một công việc mà không cần bạn bè nữa à?

Tɧẩʍ ɖυ Nhiên trợn mắt với cô.

- Như thế nào lại vậy, bởi vì quen biết cậu, mình mới biết được trên thế giới còn có người chồng tốt như vậy. Lâm Triệt, mình cảm thấy sau này mình sẽ không tìm đàn ông nữa. Nhìn chồng của cậu tốt với vợ như vậy, tớ thấy tình yêu của ai cũng không bằng tình yêu của chồng cậu, thật sự đó!

- …

Trần Vũ Thịnh đứng ở một bên cũng choáng váng, thật sự đúng là chưa từng gặp qua người phụ nữ nào vuốt mông ngựa mà có thể ngon lành trơn tru như vậy.

Lâm Triệt biết, đã có Cố Tĩnh Trạch giải quyết, mọi thứ hẳn là đều dễ thực hiện.

Lúc đi ra ngoài, Lâm Triệt nói với Cố Tĩnh Trạch:

- Cảm ơn anh đã giúp Tɧẩʍ ɖυ Nhiên.

- Nếu muốn nói cảm ơn tôi, thì trở về bóp chân cho tôi.

- Tại sao…?

- Không thì, cảm ơn suông bằng miệng thì có được gì?

Lâm Triệt buồn bực nhìn Cố Tĩnh Trạch. Đúng là gian thương, cái gì cũng phải có hồi báo!

Lâm Triệt quay về nhà với Cố Tĩnh Trạch. Cố Tĩnh Trạch gọi Tần Hạo vừa từ Campuchia trở về, cho cậu ta đi điều tra một chút, xem thử Lâm Triệt rốt cuộc học ở đâu.

Sau khi Tần Hạo trở về, hết sức cẩn thận. Chuyện gì cũng không hề nhiều lời, thành thật một thời gian, miễn cho mình lại bị chuyển đến Campuchia.

Lúc đi ra ngoài, gặp được Lâm Triệt đang muốn đi vào, cũng cúi thấp đầu xuống, chạy nhanh ra ngoài.

Lâm Triệt cảm thấy kỳ quái, vào cửa nói:

- Trợ lý Tần sao lại vội vàng đi thế?

- Cậu ta đi làm một chút việc đó mà.

Cố Tĩnh Trạch thấy cô đi vào, cười cười đem chân gác lên.

- Lại đây đi, xoa bóp chân cho tôi.

Vẻ mặt Lâm Triệt không tình nguyện, dẩu môi đi qua, ngồi quỳ ở bên cạnh anh, tay bắt đầu nhéo lên đùi anh.

Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn kịch bản ở một bên, nghĩ thầm rằng có thể đây là kịch bản của Lâm Triệt, liền lấy lại xem thử.

- Dùng sức, lại tiếp tục dùng lực một chút.

- Có phải hôm nay em không ăn cơm không?

- Tốt tốt, dùng sức rất vừa vặn, không tồi đâu. Lâm Triệt, hiện tại kỹ thuật mát xa của em cũng xem như càng ngày càng chuyên nghiệp.

Lâm Triệt cạn lời nghĩ, còn không phải do bị anh sai khiến sao?

Nhưng lúc cô liếc mắt nhìn qua, vậy mà anh lại cầm kịch bản của cô xem. Cô sửng sốt, chạy nhanh qua lấy giựt lại.

- Cố Tĩnh Trạch, sao anh lại xem đồ của tôi?

Cố Tĩnh Trạch tránh né tay cô, nhìn Lâm Triệt, nói:

- Cái này là phim truyền hình em đang quay?

- Đúng vậy…

Cố Tĩnh Trạch nhắc lại kịch bản:

- Xin lỗi, tôi sớm đã không yêu cô. Tôi làm hết tất thảy cho cô đều chỉ là lợi dụng, lợi dụng cô giúp tôi chuẩn bị tốt hết tất cả, rồi vứt bỏ cô. Chỉ có thể trách cô quá ngu ngốc…

Lời kịch này từ trong cái miệng nghiêm trang của Cố Tĩnh Trạch đọc lên, cảm giác thật kỳ quái.

- Biên kịch của các em tốt nghiệp từ chỗ nào, viết kịch bản tệ thế?

- Cút! Biên kịch của chúng tôi là biên kịch lớn nổi tiếng, anh thì biết cái gì.

Lâm Triệt vội đi qua đoạt lại đồ.

Cố Tĩnh Trạch vừa nhìn xuống dưới, vậy mà lại còn có cảnh diễn hôn môi.

Sắc mặt anh lập tức tối sầm, trừng mắt nhìn Lâm Triệt.

Lâm Triệt không biết anh đang xem cái gì, còn kỳ quái hỏi:

- Anh bị sao đấy, trừng tôi làm cái gì?

Cố Tĩnh Trạch ho khan, nói:

- Không có gì, em đem kịch bản về nhà luyện tập rồi mới có thể diễn sao?

Lâm Triệt nói:

- Đúng vậy, tôi đem kịch bản về để lúc không có chuyện gì thì đi đọc lời thoại.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Tôi giúp em luyện tập.

Lâm Triệt không còn lời để nói, nhìn Cố Tĩnh Trạch.

- Anh sao? Thôi bỏ đi, anh thì làm được cái gì. Lúc nãy anh vừa mới đọc lời kịch, còn phân vai diễn, luyện tập gì nữa, tôi sợ ngày mai tôi diễn không được, lúc đóng phim cũng buồn cười chết đó.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Em không thử thì làm sao biết anh sẽ không làm được?

- Đọc lời kịch cũng là một nghệ thuật, học cái này ở trường cũng phải học rất lâu, anh đọc lời kịch như thế này rõ ràng không chuyên nghiệp.

Cố Tĩnh Trạch cười, một tay cầm kịch bản, cười cười đi lại gần:

- Được rồi, chúng ta không luyện đoạn kịch bản này, luyện chỗ khác trước.

- Luyện cái gì trước?

Lâm Triệt còn thấy kỳ quái, đoạn này bỏ lời kịch ra thì còn có cái gì.

Chưa kịp nói gì thì Cố Tĩnh Trạch đã đè cô xuống dưới, một tay đặt ở cổ cô, đem đầu đưa lại gần mình, ngón tay thon dài ôm lấy đầu cô, anh bao lấy môi cô, mạnh mẽ hôn xuống.

Lâm Triệt lập tức hít thở không thông một hồi mới phản ứng lại.

Không biết qua bao lâu, thở hổn hển đẩy anh ra, vuốt cái miệng sưng đỏ, ướŧ áŧ.

- Cố Tĩnh Trạch!

- Có thể tôi không giỏi việc đọc kịch bản, nhưng mà đoạn diễn này, tôi cảm thấy tôi có thể thực hành tốt.

Lâm Triệt lúc này mới nhớ tới, kịch bản thật sự có đoạn này, là lúc nam chính cố ý cường hôn nữ chính.

Đỏ mặt lên, cô biết mình lại bị đùa giỡn.

- Trong TV diễn cảnh hôn cũng không dùng lưỡi, hơn nữa phần lớn đều do góc quay, mới không giống anh làm như vậy đâu.

Cô "hừ" một tiếng, đỏ mặt, chỉ có thể mắng anh một câu:

- Lưu manh!

Cố Tĩnh Trạch liền ha ha cười.

Thật ra anh muốn can thiệp để lúc cô đóng phim không diễn đoạn hôn này.

Nhưng mà nếu anh đi xem, có lẽ sẽ không có khả năng.

Anh tôn trọng công việc của cô, không muốn bởi vì mình mà ảnh hưởng đến sự chuyên nghiệp của cô. Nhưng mà, mình lại không thể đi xem, nếu không, anh biết bản thân chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Lâm Triệt hừ một tiếng nhìn anh, nghĩ thầm thật ra anh nói không sai, kỹ thuật hôn môi của anh đúng thật là không tồi.

Cũng không biết luyện tập ở đâu?

Nhưng mà bởi vì căn bệnh này của anh, chắc cũng không cùng người khác hôn môi lần nào.

Chẳng lẽ thật sự theo như lời anh nói, loại việc này là dựa vào bản năng?

Nếu lời nói này là đúng, bản năng của anh thật sự đúng là mãnh liệt.

Cảm thấy miệng còn có cảm giác tê dại do bị anh hút, cô "hừ" một tiếng, cầm lấy kịch bản của cô rồi chạy mất.

Mà Cố Tĩnh Trạch chỉ vuốt miệng mình.

Du͙© vọиɠ của mình với cô, cũng không hề giảm xuống mà ngược lại càng mãnh liệt.

Anh hít một hơi thật sâu, mới áp chế suy nghĩ muốn áp đảo cô lần nữa.

Vừa mới muốn thử một lần, có phải vẫn mãnh liệt nữa hay không. Bây giờ đã biết kết quả như vậy, anh chỉ có thể dở khóc dở cười.

Nếu một lần sinh bệnh là sai lầm, như vậy sai lầm giống nhau, phạm vào hai lần, còn có thể chịu đựng. Còn lúc phạm vào lần thứ ba, sẽ trở thành cái gì?
« Chương TrướcChương Tiếp »