Chương 1

Chương 1: Ngủ Nhầm Người?

"Yêu là duyên được phận định sẵn, đó là lý do mà ta ở đây..."

.....

Lâm Triệt mơ màng từ trên giường ngồi dậỵ

Cô vừa trải qua một cơn hôn mê sâu đến mức không còn là chính mình nữa, lòng bàn tay áp vào chiếc ga trải giường sang trọng, hoàn toàn không phải chiếc giường cũ kỹ trên gường của cô, cả chiếc đèn trên trần của căn phòng cũng là kiểu bóng đèn điện năng lượng cao cấp.

Toàn thân rùng mình đau như thể vừa bị xé rách, nâng cánh tay mình nhìn lại đầy những vết xanh đỏ bãi rõ ràng. Đây không phải là mơ....

Cô che miệng lại để ngăn chặn âm thanh cơn hoảng sợ, xốc chăn lên và nhìn thấy lúc này bên mình không mảnh vải che thân, lúc này cô không thể ngăn bản thân mình được nữa, nhẹ nhàng hét lên một tiếng như vang ra đến tận phòng bên ngoài.

Đôi mắt linh động của Lâm Triệt đảo xung quay suy nghĩ, lập tức quyết đoán xốc chăn lên nhanh chóng bước xuống giường tiến lại chỗ quần áo rãi rác trên sàn tùy tiện mặc vào để ra bên ngoài, tuyệt đối cũng không quay đầu lại.

Tự nhiên cô bị một người từ phía sau nắm tay kéo xuống..

"A...!!! Buông tôi ra, anh mau buông ra..." Lâm Triệt dùng cả tay chân vùng nổi lên.

Bàn tay của người đàn ông lôi kéo cô, trực tiếp đỡ cô ngã xuống gường.

Lâm Triệt bị ngã xuống gường bằng hết sức lực đẻ vùng thoát, khi đối đầu đối phương, cô không khỏi nhìn một thoáng một chút, hai mắt không thể rời khỏi gương mặt tuyệt mỹ của người đàn ông này,.... Là một khuôn mặt rất đẹp trai...

Đôi mắt anh thâm thúy mang theo nét kiêu ngạo,gò má lạnh băng, cánh mũi cao thẳng, làn da trắng vừa phải, không chút tì vết, cô tự hỏi với làn da này không ít phụ nữ phải cảm ghen tị rồi. Cô tự hỏi đã gặp qua không ít đàn ông được xưng tụng là nam thần, nhưng nếu vậy với đàn ông trước mặt cô đây, thì dung nhan những kẻ đó thật khiêm tốn và thất sắc.

Người đàn ông này chính là người đêm qua đã trên người cô lăn lộn triền miên không dứt?

"Cô là ai phái tới, tại sao lại hạ dược tôi? Cô làm ra chuyện như vậy, có thể yên ổn rời khỏi đây?" Người đàn ông nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, đáy mắt anh hiện lên sự tàn khốc.

Cô có làn da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ nhìn, liếc mắt nhìn có sự sống động, hai hàng mi cong cong đang chớp liên hồi, nhìn như một con nai con đang sợ hãi nhưng lại không cam tâm yếu thế, vẫn mở to mắt mà nhìn anh.

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch nhìn vào thân thể cô, sau đó di chuyển lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô chỉ là một diễn viên không tên tuổi, sau khi dò la mới biết hôm nay diễn viên hạng nhất, đại minh tinh Cố Tĩnh Dư sẽ đến chỗ này, nên cố ý hạ dược để có thể nhờ vào anh ta mà.. .

Cơ mà, chị nhầm người rồi!

Người đàn ông trước mặt quả nhiên rất đẹp trai, nhưng hoàn toàn không phải là đại minh tinh Cố Tĩnh Dư kia.

Lần này cô bị anh thô bạo kéo cánh tay làm rơi xuống đất, lúc rơi xuống còn phải vật lộn mấy vòng.

"Anh... Anh tính làm gì, dược là tôi hạ thì sao giờ tôi còn nằm đây? Anh có nhầm lẫn không, giờ người tàn phế là tôi mà!" Nàng đã ngã rất đau, mông đau, tay đau, phía dưới càng đau, nàng nổi giận gào lên: "Người ta hạ dược là người khác, đúng là có chút liên quan nào đến anh cả, anh tưởng anh đáng giá để tôi hạ dược sao, bổn tiểu thư cũng không tùy tiện chọn người mà xuống tay được, ngài còn phải đền tiền tôi đã mua dược đó!"

Hạ dược nhầm người?

Mặt Tĩnh Trạch cau lại, hai hàng lông mày nhếch lại thành hình chữ xuyên, ánh mắt đón chào đông. Đáy mắt giống như một con thú đang ngủ đông, sẵn sàng chờ thu mình lấy đà để nhảy ra vồ lấy con mồi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quần áo hỗn độn của người con gái trước mặt, bờ vai thon thả của cô lộ ra bên ngoài, những vết xanh tím đỏ trên người nổi lên rõ ràng trong sáng, nhưng kỳ lạ lại trông như những bông hoa mai đang ngủ trên da thịt trắng nõn.

Hình ảnh đêm qua thoáng hiện ra trong đầu, anh cảm thấy dưới thân mình đột nhiên nóng lên, một lần nữa cảm giác lửa nóng rõ ràng đang cháy rực trong người mình, thân anh bắt đầu có phản ứng. Tầm nhìn từ trên gương mặt của cô bắt đầu chuyển...

Người con gái đáng chết này nhường hạ dược đối với anh, lại hạ nhiều dược liệu như vậy!

Trong khoảnh khắc khi anh đang trố mắt nhìn, Lâm Triệt cảm nhận được cơ hội đã đến, cô chẳng làm gì cả lập tức nhảy bổ xuống giường, dùng hết sức đấy người đàn ông này ra, tức khắc chạy nhanh ra ngoài mà không quay đầu lại.

Nghe thấy tiếng anh rêи ɾỉ làu bàu, cô mới la lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, anh tự coi lại mình đi!"

"Cô...!" Cố Tĩnh Trạch muốn xoay người bắt lấy cô, lại cảm thấy thân thể mình là cảm giác khó coi không khống chế sự trỗi dậy ở phía hạ thân, không thể kiềm chế mà dâng trào. Anh rùng mình một cái, nắm chặt tay lại để ức chế năng lượng: "Đáng chết!".

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi liên hồi.

Tần Hạo quay đầu nhìn, kinh ngạc đến mức không thể vặn vẹo lại được.

Vấn đề này là sao? Một người con gái mặc quần áo không chỉnh chạy ra khỏi phòng của thiếu gia?

"..Thiếu gia, đại thiếu có điện thoại cho anh, hỏi xem anh có vừa chỗ nghỉ ngơi này không, nhưng tối qua anh vừa về đã đi nghỉ ngay, cho nên em không quậy, trợ lý của tổng thống vẫn là đang đợi ở phủ tổng thống, còn... cô gái vừa rồi...?" Tần Hạo ở bên ngoài cung kính báo cáo.

"Là!" Anh đổi thành đôi mắt sắc bén loé lên sát khí làm Tần Hạo im bặt, sắp nói đều phải ngã vào bụng.

Cố Tĩnh Trạch ở trong phòng tắm không ngừng cọ rửa thân thể, mãi đến khi da của anh mờ đỏ lên, nhìn mình trong gương lại thầm một tiếng.

"Thiếu gia, phu nhân đã tới." Tần Hạo ở bên ngoài nhẹ giọng nhắc nhở, nhưng trong thanh âm lại thấy được cường điệu.

Cố Tĩnh Trạch hơi sửng sốt, lúc này mà mẹ của anh lại đến đây, dự là có chuyện không tốt.

Mở cửa phòng tắm ra đã thấy gương mặt kiều diễm của phụ nhân ở bên ngoài, bà đang kinh ngạc nhìn giường ngủ bề bộn. Tình trạng căn phòng này vẫn chưa thu dọn, nhìn tàn cuộc cũng đủ để người ta hiểu đêm qua đã có chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch trầm mặc, vừa lấy tay kéo áo tắm tắm trên vai, vừa nói: "Con biết mẹ muốn nói gì, nhưng mẹ, hôm nay con rất phiền".

Mộ Vãn Tình sao lại không hỏi tới, trên mặt bà vui vẻ đến mức không thể che giấu được nữa, bà nhìn Cố Tĩnh Trạch rồi chỉ tay vào giường: "Tĩnh Trạch, mẹ biết con đã xảy ra quan hệ với một cô gái phải không?.

Cố Tĩnh Trạch nhìn Mộ Vãn Tình, lạnh lùng trả lời: "Chuyện này mẹ có thể đừng xen vào được không?"

"Sao có thể mặc kệ được? Tĩnh Trạch, con nhất định phải kết hôn với cô gái này, con phải có trách nhiệm với người ta chứ!" Mộ Vãn Tình kiên quyết nói.

Anh biết ngay mà...

"Mẹ, con sẽ không kết hôn với cô ta, con đâu có mất trí đến như vậy, đó chỉ là một người xa lạ, ngay cả con cũng không biết cô ta tên gì."

"Cô ấy tên Lâm Triệt, hai mươi ba tuổi, là con gái riêng của Lâm gia, chủ nhân tập đoàn Lâm thị, có hai chị gái và một em trai, mẹ ruột mất sớm, ba của cô ấy có vẻ không yêu thương cô âys." con gái của mình là gì, tuy sống ở Lâm gia nhưng lại không hề được hưởng đặc quyền của tiểu thư Lâm gia...

Mộ Vãn Tình thao thao bất tuyệt về lý lịch của cô.

"Thế là con vẫn nghĩ đến Mạc Huệ Linh kia sao? Mẹ đã nói con và cô ta vốn không có tương lai, hai đứa quen biết bao nhiêu năm như vậy mà con chẵn chí không va vào cô ta dù chỉ một thoáng thôi, hai đứa căn bản không thể ở bên nhau!" Mộ Vãn Tình nói không khách khí.

"Mẹ! Đủ rồi!" Cố Tĩnh Trạch ngắt lời Mộ Vãn Tình.

Nhưng Mộ Vãn Tình càng cảm động hơn: “Tĩnh Trạch, con biết bệnh của con là không thể chạm vào nữ giới, gia đình ta thậm chí còn nghĩ đến việc cho con làm thụ tinh nhân tạo để duy trì hậu nhân, nhưng hôm nay nay con lại xảy ra quan hệ với một cô gái, có nghĩa đây chính là đối tượng thích hợp với con!".