Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiểm Cẩu

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Có lẽ là vì bộ dạng của em rất buồn cười", Tần Triều dứt khoát dừng xe bên lề, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt tức giận sinh động của tôi, đột nhiên hỏi, "Em thích em của bây giờ, hay là em của trước đây?"

Tôi im lặng, không lên tiếng.

"Em thích thế nào thì cứ làm như thế đó, anh đều thích", giọng nam trầm thấp mang theo mê hoặc ở trong xe vang lên, "Chiêu Chiêu, em không muốn anh chơi với đám hồ bằng cẩu hữu kia, anh sẽ cắt đứt với bọn họ."

"Em thích tiền, anh kiếm cho em, em thích cơ bụng, anh cho em sờ."

"Nếu em cảm thấy kỹ thuật của anh không tốt, anh cùng em luyện tập."

"Cho nên, trả lại mười triệu kia có được không? Chúng ta bắt đầu lại có được không?"

Lúc câu nói "trả lại mười triệu" của anh lọt vào trong tai tôi, đôi mắt tôi trừng lớn như chuông đồng, "Không được!"

Động tới tiền của tôi thì khác nào gi.ết ch.ết tôi!

Nụ cười của Tần Triều cứng lại, nhanh chóng lấy điện thoại ra tìm tin nhắn tiêu dùng, giống như rút tình tuyệt ái, nói: "Em quẹt thẻ của tôi, trả tiền lại cho tôi."

Ánh mắt tôi lần nữa trừng lớn.

Này này này, không đồng ý thì phải trả tiền lại, tôi khinh!

Đồ đàn ông hèn hạ!

May mà tôi có mười triệu chủ tịch Tần cho!

Tôi tức giận rống lên, chuẩn bị lấy tiền đập chết anh, nghĩ đến một chuỗi dài số 0 trong thẻ ngân hàng, tôi hùng hồn nói, "Trả thì trả!"

Giây kế tiếp, dòng chữ "thẻ ngân hàng của bạn bị nghi ngờ vi phạm lưu trữ trái phép số tiền lớn, đã bị đóng băng" khiến lòng tôi lạnh lẽo.

"Em cũng không chữa khỏi não yêu đương cho anh, cũng không đạt được mục đích của ba anh," Tần Triều giống như ác ma mà nỉ non, "Cho nên, số tiền này không phải của em."

"Mấy ngày trước em tiêu xài phung phí, cũng coi như là một khoản nợ."

Khoản nợ khổng lồ từ trên trời rơi xuống.

Tôi cầm giấy nợ, đứng ngổn ngang trong gió.

Hôm qua còn ngợp trong vàng son, hôm nay đã nợ nần chồng chất.

Trên đỉnh đầu còn vang vọng giọng nói đê tiện của Tần Triều.

"Hôm nay tự tay nấu canh gà cho anh, trừ nợ 10 vạn."

Được lắm, canh gà nhà ai đắt như vậy chứ?

Suy nghĩ một chút, tôi khóc không ra nước mắt mà cúi đầu trước tiền tài, dưới sự giám sát của Tần Triều, cầm lấy nguyên liệu nấu ăn nặng trịch trong tay, bất chấp khó khăn chui vào phòng bếp nấu canh.

Lúc theo đuổi Tần Triều, canh gà tình yêu mà tôi đưa cho anh đều được đặt từ ứng dụng giao hàng "No chưa", còn thường xuyên được anh khen ngợi "tay nghề nấu ăn ngang ngửa đầu bếp ngoài nhà hàng".
« Chương TrướcChương Tiếp »