Chương 7

Tôi run lẩy bẩy, không dám nói lời nào.

Muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát.

"Trương Chiêu Chiêu, em chơi hoang dã quá nhỉ", Tần Triều nghiến răng nghiến lợi, lửa giận thiêu đốt, "Mặt nạ, áo sơ mi, dây xích ngực,..."

"Có muốn chơi trò bịt mắt bắt mèo không? Bảo Tô Bồi Thịnh* đưa bọn họ lên xe Phượng Loan Xuân n*?"

(*) Tô Bồi Thịnh: thái giám thân cận của Ung Chính (Chân Hoàn Truyện)

(*) Phượng Loan Xuân n: xe đưa phi tần đi thị tẩm

Nghiêm túc suy nghĩ một chút, tôi không biết sống chết gật đầu, "Thật sự có thể sao? Tôi cầu còn không được."

Khuôn mặt Tần Triều tối sầm lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Cuối cùng khát vọng sống sót cũng trỗi dậy, tôi giống như thỏ con đáng thương bị người ta nắm cổ khống chế vận mệnh, ánh mắt mơ hồ, vắt óc suy nghĩ, "À...tôi không có ý đó, anh nghe tôi giải thích..."

"Được, em bịa đi."

Động tác giam cầm tôi của Tần Triều không hề thay đổi, cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi.

"Tôi bịa...tôi..."

Gấp như kiến bò trên chảo nóng, con ngươi xoay trái xoay phải, kỹ năng diễn xuất xuất sắc bị động xuất hiện, tôi hạ quyết tâm nhéo đùi, hốc mắt hồng hồng.

"Tần Triều, là tôi lừa anh, tôi vẫn không thích đàn ông, tiếp cận anh cũng là vì tiền."

"Tình yêu không câu nệ giới tính, thần Cupid bịt mắt bắn tên bởi vì tình yêu không phân biệt giới tính."

"Việc đã đến nước này, chúng ta chia tay trong hòa bình đi, anh chỉ mất một người phụ nữ không yêu anh, còn tôi mất cả tôn nghiêm!"

Còn chiếm được số tiền lớn mười triệu, ha ha.

Đáp lại tôi là một tiếng hừ lạnh, Tần Triều môi mỏng khẽ mở, "Không tin, tôi không tin."

Tôi: "..."

Tôi dùng sức bóp đùi, thế nhưng tôi lại không cảm nhận được đau đớn, nước mắt rưng rưng, "Trai thẳng với gái cong không có kết quả đâu!"

Nụ cười của Tần Triều càng thêm âm trầm, "Quả đắng cũng là quả."

Tôi: "..."

"Còn nữa, đừng bóp đùi tôi, rất đau."

Tầm mắt không thể khống chế mà cứng ngắc nhìn qua, bàn tay nhỏ bé trắng nõn lúc này đang nhéo cặp đùi rắn chắc của người đàn ông, trên quần tây màu đen đắt tiền xuất hiện nếp nhăn, đánh sâu vào thị giác.

Trên tay càng dùng sức, cơ bắp chân càng căng chặt, tiếng rêи ɾỉ đè nén trên đỉnh đầu đúng lúc vang lên, giống như tán tỉnh, có cảm giác mờ ám không thể diễn tả bằng lời.

Thảo nào tôi véo mạnh như vậy mà vẫn không đau chút nào.

Thảo nào cứ thấy sai sai.

Vội vàng rút tay ra, tôi cười ngượng ngùng, "Tôi không cố ý."

Tần Triều không trả lời, vẫn khom người cúi đầu, kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi, bàn tay khớp xương rõ ràng thô bạo cởi cà vạt và dây x.ích ngực ra, ánh mắt nguy hiểm.

Tôi sợ hãi nuốt nước miếng, liếc nhìn cơ ngực của anh.

Lặng lẽ liếc mắt nhìn lần nữa.

Người đàn ông giận quá hóa cười, "Không thích đàn ông?"