Chương 5

"Hai mươi mấy tuổi vẫn không biết nhìn người, lăn lộn với một đám hồ bằng cẩu hữu như mấy người, mở miệng không biết nói chuyện không biết lý lẽ, đá thối còn biết nóng lạnh hơn anh ta!"

"Thời gian mà tôi chăm sóc anh ta còn không bằng nuôi một con chó! Vừa vặn đem đi bán còn mua được chén cháo cho chó ăn!"

"Ba anh ta quăng cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, chị đây muốn cao bay xa chạy tìm tiểu thịt tươi! Hôm nay chúng ta thù mới hận cũ cùng tính một lượt!"

Sau cùng hình ảnh dừng lại ở cảnh tượng Trương Chiêu Chiêu gầy yếu ngang ngược một tay nắm tóc một tay kéo chân đối phương, cuối cùng còn phóng khoáng quăng ít tiền giấy.

Tần Triều chưa bao giờ nhìn thấy Trương Chiêu Chiêu hung hăng càn quấy như vậy.

Lúc anh đang ngây người, một hóa đơn chi tiêu đột nhiên xuất hiện…

"Tài khoản số đuôi 438 của quý khách đã trừ 18888 đồng tại quán bar Nhất Cửu ở thành phố A, số dư..."

Quán bar Nhất Cửu là quán bar nổi tiếng cả nước mà các phụ nữ hay tụ tập. Được hoan nghênh nhất là màn trình diễn người mẫu nam múa thoát y.

Trời tối dễ phạm sai lầm, nóc nhà sẽ cháy, der~der~ là Trương Chiêu Chiêu.

Tần Triều cảm thấy đỉnh đầu mình chuyển xanh.

Tìm số điện thoại của trợ lý, cắn răng nghiến lợi nói vào điện thoại, "Dời lại tất cả lịch trình, đặt vé máy bay nhanh nhất đến thành phố A."

"Anh đến đó làm gì vậy?" Trợ lý nhỏ nơm nớp lo sợ.

"Tháo nón xanh."

Anh vừa dứt lời, một hóa đơn chi tiêu mới tinh đột nhiên xuất hiện.

"Tài khoản số đuôi 438 của quý khách đã trừ 200 đồng tại cửa hàng đồ dùng người lớn ở thành phố A, số dư..."

"Trương Chiêu Chiêu!"

Điện thoại bị ném xuống đất, chia năm xẻ bảy.

Tôi không muốn dính líu vào rắc rối của người khác.

Nhưng sau khi uống say bị chị gái bartender chào hàng mua một đống đồ dùng người lớn, điều này khiến tôi rất phiền muộn.

Bỏ ra một số tiền lớn để làm bộ móng mới, chụp ảnh kiểu nào cũng cảm thấy ra vẻ.

"Reng reng ~"

Một dãy số điện thoại xa lạ gọi đến, tôi không do dự trực tiếp nhận cuộc gọi.

"Trương Chiêu Chiêu, anh đã xem qua mười video người lớn, em quay về đi, nhất định khiến em thoải mái."

"Em quay về đi được không? Chỉ cần em quay về anh có thể bỏ qua chuyện cũ, tiền lương tùy ý nộp lên, cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè xấu."

Thể loại yêu đương gì đây? Tươi mát thoát tục như vậy?

Tôi có thể hiểu sự lo lắng của ba Tần.

Tôi từ chối yêu cầu của đối phương.

Tôi nhàn nhã nhìn sơn móng tay, im lặng vừa đủ, trước khi đối phương hết kiên nhẫn, giọng nói bình tĩnh ném xuống sấm sét, "Thật ra, không phải anh không đủ tốt."

"Mà có thể là, tôi không thích đàn ông."

Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu.

Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Tôi có thể cảm nhận được cơn giận của Tần Triều.