Chương 3

Nghe thấy tiếng động, người kia xoay người lại, mặt mày tươi cười, "Anh về rồi à."

Âm cuối giương lên, không khí ấm áp xua tan mệt mỏi khắp người.

Tôi giấu cà phê đen vào trong góc, đang chuẩn bị xoay người, phía sau dán lên thân hình nam tính trưởng thành, cánh tay dài lướt qua cầm lấy vật trong tay tôi.

"Đợi anh có mệt không? Lần sau vào phòng ngủ đi, đừng uống thứ này nữa."

"Được." Tôi quyết định chấp nhận sự hiểu lầm tốt đẹp này, hơn nữa, bắt đầu triển khai kế hoạch A.

Rũ mắt xuống, lông mi khẽ run, dáng vẻ lo sợ bất an, "Hôm nay em thật sự không cố ý quấy rầy mọi người, có phải em đã rước lấy phiền phức anh hay không?"

Vừa áy náy nói, vừa dùng ngón tay bị thương vuốt ve mặt anh.

Đừng quên vết thương của bà đây từ đâu mà ra! Đồ chó không có lương tâm!

Đúng như dự đoán, trong mắt Tần Triều lộ vẻ đau lòng, vuốt ve ngón tay của tôi, "Chiêu Chiêu vĩnh viễn sẽ không gây phiền phức cho anh."

"Anh đã dạy dỗ những người đó rồi, em đừng tức giận."

Sức nặng trong lòng +1.

"Trong nhà có đầu bếp, em là bạn gái của anh chứ không phải bảo mẫu, em không cần làm những chuyện này."

Sức nặng trong lòng +2.

"Anh sẽ công bố thân phận của em ở trong giới, chờ ba anh về nước, anh sẽ dẫn em đi gặp ông ấy."

Sức nặng trong lòng +10086.

Trên mặt lộ ra nụ cười vui sướиɠ, tôi thẹn thùng tiến đến khẽ hôn lên mặt anh, mở miệng nói, "A Triều thật tốt."

Ánh mắt Tần Triều trở nên u ám, lúc môi mỏng sắp hạ xuống, lại bị tôi né tránh.

Bắt đầu chơi trò lạt mềm buộc chặt!

Thói hư tật xấu của người đàn ông bị kí©h thí©ɧ, mạnh mẽ giữ lấy gáy tôi, nụ hôn ùn ùn kéo đến.

Bầu không khí dần dần mập mờ nóng bỏng, bàn tay to lớn của người đàn ông giữ lấy eo tôi vuốt ve, giọng nói khàn khàn, "Tối nay ngủ ở chỗ anh đi."

"Lần trước em đã đồng ý với anh sẽ làm ở cửa sổ, chúng ta vẫn chưa thực hiện được nguyện vọng này.”

Tôi run người một cái.

Trong đầu không tự chủ được mà hiện ra hình ảnh gạch men sần sùi, còn có tình cảnh bị ép ký hiệp ước "nhục nước mất quyền".

Cơ ngực kia, cơ bụng kia, kéo dài liên tục, ha ha ha ha.

Một lần cuối cùng, cứ hưởng thụ đi.

Dù sao người ra sức cũng không phải tôi.

Thấy tôi ôm lấy cổ anh, Tần Triều cười ngả ngớn, dứt khoát ôm ngang tôi lên, xoay người đi về phía phòng ngủ.

Khi tôi tỉnh lại, Tần Triều đã đến công ty.

Trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy ghi chú, nói cho tôi biết hành trình một ngày và thời gian về nhà.

Dáng vẻ quan tâm săn sóc khác biệt hoàn toàn so với lúc biến thành sói đói ở trên giường.

Nhưng tôi sẽ không chờ anh về nhà.