Cuối tuần, thời tiết trở nên lạnh hơn, những cành cây khô cũng phủ lớp sương muối dày đặc. Thời Vũ ở bên ngoài quay phim cả một ngày, gương mặt cũng sắp đông cứng lại vì lạnh, đến việc hà hơi cũng cảm thấy khó khăn.
Mãi cho đến khi đạo diễn hô một tiếng “Cắt, tan làm thôi”. Tiểu trợ lý bên cạnh vội vàng lấy áo khoác trùm lên người Thời Vũ. Gió lạnh tựa gào thét thổi tới, Thời Vũ theo bản năng mà ôm chặt quần áo trên người lại, đi đến chiếc xe.
Nhìn từ phía sau, người con gái được bọc trong lớp áo màu đen, mạch máu xanh nhạt kéo dài đến tận mắt cá chân, chỉ lộ ra một đoạn bắp chân trẵng nõn nà, những chỗ khác đều bị quần áo che hết, bất giác đem đến cho người khác cảm giác cô đơn.
Bên trong xe, nhiệt độ dần ấm lên, Thời Vũ ngồi ở ghế sau lau gót giày cao 10cm của cô, tiểu trợ lý ngồi ở ghế lái phụ, nhanh chóng đưa bình giữ nhiệt cho cô.
Thời Vũ uống một ngụm nước ấm, cảm giác ấm áp lan tỏa, mặt mới hồng hào đôi chút. Cô chưa kịp uống ngụm thứ hai, tiếng chuông di động liền vang lên, là Nguyễn Sơ Kinh điện đến.
Thời Vũ đóng nắp bình giữ nhiệt lại, nhấn nút nghe: “Alo.”
“Người chị em, mình bị lừa rồi, cái tên khốn nạn Cố Chấn Đông nhân lúc mình đi công tác lại vào khách sạn với tiểu tam, hình như là cái lúc đi xã giao ở Red Crane Club, hắn nhìn trúng cô gái chơi piano đấy, sau đấy cùng cô ta ở bên nhau rồi.” Nguyễn Sơ Kinh tức giận đến âm thanh run cả lên “Trà xanh này còn gửi tin nhắn đến khıêυ khí©h mình nữa này.”
“Cậu phải cùng mình đi bắt gian đấy, anh ta không phải đang cao chạy xa bay sao? Mình mà không bắt được đôi nam nữ này về xử lý, Nguyễn Sơ Kinh cái tên này mình đảo ngược lại viết.” Nguyễn Sơ Kinh đằng đằng sát khí.
Cố Chấn Đông là đối tượng phỏng vấn khi trước của Nguyễn Sơ Kinh, vẫn luôn theo đuổi cô ấy một cách mãnh liệt, Nguyễn Sơ Kinh thấy hắn cũng không tệ, đối với người khác săn sóc lại phong độ, liền đồng ý yêu đương với hắn.
Ai mà ngờ được hắn ta lại là loại đàn ông gặp cô đơn không giữ được mình.
“Được rồi, mình lập tức qua đó, cậu đừng gấp, bình tĩnh đã.”Thời Vũ an ủi nói.
“Trước đây hắn vẫn luôn bảo mình quá mức bảo thủ, là do mình cảm thấy tiến triển quá nhanh rồi, nhưng lần này, mình nghĩ có khi nào là vấn đề của mình không…… “Nguyễn Sơ Kinh âm thanh nhỏ dần, dường như còn kèm theo tiếng khóc.
Thời Vũ không chịu được tiếng khóc của Nguyễn Sơ Kinh, lý trí hoàn toàn bị bỏ lại phía sau, âm lượng không khống chế được mà trở nên lớn hơn: “Cậu không có vấn đề gì hết! Cậu thì có vấn đề gì? Vấn đề chính là cái Cố Chấn Đông kia kìa, bản thân mình không giữ được, còn phải bảo hắn nên đọc sách đạo đức cho nam giới nhiều hơn nữa ấy! Chúng ta không chỉ đem hắn lên trang nhất, còn phải đem đầu hắn đi ninh xương nữa!”
“……” Nguyễn Sơ Kinh.
Người ban nãy còn bảo cô bình tĩnh là ai đây?
8 giờ rưỡi, hai người cùng lúc đến Red Crane Club . Thời Vũ nghe điện thoại của Nguyễn Sơ Kinh, nhìn thấy phòng số A409 phía trên, nghiêm túc nói:” Chút nữa chúng ta đi vào, cậu phụ trách khóa cửa, mình đến chụp. Sợ cậu không chịu nổi, lúc phản ứng lại thì bọn họ đã mặc quần áo xong xuôi rồi.”
“…… được.”
“Này, Sơ Kinh, Cố Chấn Đông bình thường mặc quần áo gì đấy?”
“Áo sơmi màu đen.” Nguyễn Sơ Kinh đáp.
Thời Vũ dựng cái ngón tay cái nói: “Thực sự quyến rũ đấy.”
Hai người vào thang máy, bấm lên tầng 4, cho dù dẫm lên tấm thảm thủ công dày cộm, nhưng Thời Vũ vẫn bước từng bước thật nhẹ. Nguyễn Sơ Kinh đi đằng trước, kéo tay áo Thời Vũ, thấp giọng nói: “Ở đây.”
Thời Vũ gật gật đầu, Nguyễn Sơ Kinh đến cửa cũng không gõ, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Bên trong ánh đèn lờ mờ, sương khói lượn lờ, xen lẫn vài câu tình ái. Thời Vũ thuận thế theo vào, cô cầm máy ảnh, nhanh chóng ngồi vào bên cạnh nam nhân, hắn đúng lúc mặc áo sơ mi đen, cúc áo thủy tinh ở cổ tay lúc lúc phản chiếu lại ánh sáng.
Người còn không thấy rõ, Thời Vũ không chút suy nghĩ liền vọt qua, cô giơ máy ảnh chụp người đàn ông không biết là ai đó, giúp chị em nhà mình mắng thêm vài câu: “Đồ chó má, không làm trọn đức của đàn ông!”
Lời này vừa nói ra, không khí thoáng chốc dừng lại, lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Không biết vì cái gì, Thời Vũ cảm thấy không đúng lắm, cô giương mắt, tầm mắt chậm rãi di chuyển, trước mặt là một đôi mắt đen lãnh đạm, ngực bỗng cứng lại.
Giang Khắc mặc áo sơ mi màu đen, cúc áo chỉnh tề, ánh đèn mờ ảo chiếu lên mí mắt anh. Anh ngồi trên sô pha, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy.
Bên cạnh anh cũng chẳng có phụ nữ, cũng chẳng làm chuyện gì, vô duyên vô cớ liền bị Thời Vũ gắn cho cái mác “Không có đạo đức”.
…… Cô nhận lầm người. Thời Vũ cảm giác chính mình chính mình cũng chẳng thể nói nên lời, chỉ có xấu hổ.
Vào lúc này, Nguyễn Sơ Kinh còn nhắc nhở cô: “Người chị em, cậu mắng sai người rồi.”
“……”
Mình biết, cậu cũng không cần nhắc lại nữa đâu.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Giang Khắc nhấc mắt lên nhìn cô, đôi mắt tràn đầy sự khó hiểu: “Đồ chó má?”
“Không…… Không phải,” Thời Vũ không dám nhìn anh, cúi đầu vẻ mặt chột dạ, “Thật xin lỗi.”
Giờ phút này, Tiền Đông Lâm bên kia sô pha ra hoà giải, cười nói: “Thời Vũ, có phải đi nhầm phòng rồi không?”
Thời Vũ nhìn lướt qua, ở đây có vài người đàn ông, có người còn mang theo bạn gái, Từ Châu Diễn cũng ở đó, bên cạnh là một người cực kì gợi cảm.
Có người giải vây, cô tự nhiên là cảm kích, “Đúng vậy, đi nhầm rồi, thật ngại quá.”
Nguyễn Sơ Kinh vừa rồi đi ra ngoài, lại lộn trở lại, vẻ mặt xin lỗi: “Trách mình, mình nhìn lầm rồi, A406 thành A409.”
Nói xong liền kéo Thời Vũ đi, vẻ phẫn nộ rực lên trong mắt cô: “Bây giờ mình phải qua đó liền.”
Lúc này, quản lý đi vào, nghe vậy nói: “A409 là khách hàng VIP, khách đã khóa cửa, dặn dò cho dù là ai cũng không được vào.”
Nguyễn Sơ Kinh vừa nghe càng thêm tức giận, không ngờ tiểu tam lại còn có thủ đoạn như vậy, chủ động tuyên bố rồi làm ra chiêu này. Chỉ là bây giờ đến biện pháp cô cũng chẳng nghĩ ra.
Bỗng nhiên, Thời Vũ nghĩ đến Tiền Đông Lâm là cổ đông lớn của quán bar này, ánh mắt cô sáng lên, nhìn trong đám đông một lượt, đi tới chỗ Tiền Đông Lâm.
“Anh Đông Lâm, có thể bật đèn xanh chút được không?” ngữ khí Thời Vũ như gặp được vận may.
Chỉ cần Tiền Đông Lâm bảo quản lý đưa thẻ phòng, việc gì cũng dễ làm. Nhưng ông anh này đang cố ý trêu cô, cố ý kéo dài ngữ điệu: “Anh ấy à, Lông vũ nhỏ hiếm khi mở miệng như này, nhưng quán bar có quy định của quán bar, phá lệ cho em thì anh đây có lợi gì?”
Ba chữ ‘Lông vũ nhỏ’ từ miệng Tiền Đông Lâm thốt ra, ánh mắt Giang Khắc nheo lại, nhưng cái gì cũng không nói, ánh mắt anh hướng lên, hai người này bàn điều kiện như nơi không người, Thời Vũ ở trước mặt anh rõ ràng thoải mái hơn như này.
Mặt Giang Khắc nghiêm hơn, mắt nhìn xuống, một mảnh tối tăm, anh không nói lời nào mà chỉ hút thuốc, tần suất cũng tăng dần lên. Sau một lúc lâu, Giang Khắc mở miệng, âm thanh trầm thấp: “Đông Lâm.”
Tiền Đông Lâm phản ứng lại, mí mắt phải giật một chút, hắn trêu nhầm người, trò đùa này quá trớn rồi.
“Em gái, việc này anh không quyết định được, em phải hỏi anh Khắc, Red Crane Club là của anh Khắc, anh chỉ là cổ đông nhỏ thôi.” Tiền Đông Lâm trợn tròn mắt nói dối.
Thời Vũ bán tín bán nghi, cô đi đến trước mặt Giang Khắc, có chút chán nản, Giang Khắc rõ ràng khó thuyết phục hơn những người khác? Thời Vũ căng da đầu ngồi xổm trước mặt Giang Khắc, ngón tay kéo kéo ống tay anh.
Ánh mắt Giang Khắc đảo qua, liếc nhìn cô một cái, khuỷu tay chỉ vịn trên sô pha mà không mở miệng.
Thời Vũ bởi vì sự lãnh đạm của anh mà lui về phía sau, nhưng cô bỗng nhiên nghĩ đến khi còn nhỏ, mỗi lần cô gây chuyện, Giang Khắc đều sẽ bày ra cái vẻ không nói lời nào, lúc ấy Thời Vũ đều sẽ khéo léo mà chịu thua, nói vài lời tốt, Giang Khắc ít nhiều sẽ nguôi giận.
“Anh Giang Khắc” Thời Vũ nhẹ giọng gọi: “Anh tốt như vậy, đưa em thẻ phòng đó đi.”
Ba chữ đằng trước Thời Vũ gọi thực sự rất nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe được. Giọng cô gái nhỏ mềm mại mỏng manh, phảng phất chút ngọt thanh, tựa như sợi tơ mảnh, bất giác chạm đến giây thần kinh. Sự bồn chồn không thể nói nên lời xuất hiện trong lòng anh, không thể khống chế được.
Thời Vũ thấy đáy mắt Giang Khắc có tia không kiên nhẫn, cho rằng chiêu này vô dụng, cô nghĩ đến trong túi còn mấy cái kẹo thường ăn khi quay phim, lấy ra ba cái, ngữ khí thân thiện: “Giúp đỡ đi mà.”
Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, tiểu cô nương cười lộ hàm răng trắng, xinh đẹp cực kỳ, cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh long lanh, thực tâm khẩn cầu.
Cổ họng Giang Khắc khô cứng, muốn hút thuốc, cúi đầu phát hiện điếu thuốc đã hết lúc nào không hay. Giây lát, anh mở miệng, ngữ khí cảnh cáo: “Đừng gây rắc rối.”
Đây có phải là đồng ý rồi, Thời Vũ đôi mắt tràn đầy vui vẻ, vội vàng đem kẹo nhét vào trong tay anh, nói: “Được, bọn em đi trước, đang vội lắm.”
Người vừa đi, vài người anh em trong phòng đều nhìn Giang Khắc bằng ánh mắt chế nhạo, Tiền Đông Lâm lớn mật mở lời: “Anh Khắc, vừa rồi Lông vũ nhỏ nói gì với anh đấy? Thế mà lại có thể làm động lòng được tảng băng này vậy?.”
Giang Khắc phóng mắt qua, người kia lập tức im lặng. Anh cúi đầu nhìn ba viện kẹo trong lòng bàn tay, là vị dâu tây.
Sau khi có thẻ phòng, Thời Vũ cùng Nguyễn Sơ Kinh thuận lợi bắt gian, Nguyễn Sơ Kinh chỉ thiếu chút dìm chết đôi cẩu nam nữ này bằng nước miếng của mình. Sự việc được giải quyết, Thời Vũ ôm bả vai cô: “Sơ Kinh, không cần buồn bã, đàn ông tốt hàng vạn ngoài kia kìa.”
“Ừm.” Nguyễn Sơ Kinh cũng không kiên cường được nữa, mắt cũng đỏ hết lên.
Thời Vũ trở về nơi mình ở, tắm rửa xong liền nằm trên giường, không hiểu sao cô lại nghĩ tới Giang Khắc. Lần trước sau khi nói rõ với ông nội Giang, cô cũng nghĩ rất nhiều.
Nếu muốn theo đuổi Giang Khắc, sao có thể không làm gì cơ chứ. Chỉ là trước đây Giang Khắc vẫn luôn ở nước ngoài, sở thích của anh, cô biết đã không nhiều nay càng ít hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, quân sư thích hợp đã được lựa chọn, chỉ có thể là em trai Giang Khắc- Giang Phong Nhiên.
Nghĩ vậy, Thời Vũ gửi tin nhắn gấp đến Giang Phong Nhiên, giọng điệu vô cùng thân thiện: 【 Phong Phong, bình thường anh trai em thích những gì thế? 】
【? 】
【 Hỏi tôi á? Có phải chứng loạn thị của chị chưa chữa khỏi không? 】
【 Tôi chỉ biết anh tôi không thích nhất là chị, còn về thích gì ấy mà, không rõ.;-)】
Đúng là giọng điệu của trẻ con trung học, Thời Vũ vội vàng đứng dậy, tức giận đến mức đánh một hàng dài lời phản bác trong khung trò chuyện, kết quả khi gửi đi thì phát hiện đối phương từ chối nhận tin.
Trẻ con!
Ngày hôm sau, Thời Vũ đang ngồi trong phòng nghỉ, người đại diện cầm thông báo đến cho cô, nói: “Qua mấy ngày nữa, em cùng một nghệ sĩ khác đến kênh xxx livestream, hai mấy ngày này nếu rảnh rỗi thì em xem trước kịch bản livestream đi.”
Năm gần đây truyền hình điện ảnh không tiến triển, phía livestream phát triển tương đối tốt, rất nhiều minh tinh nổi tiếng chọn phát sóng trực tiếp để duy trì nhiệt độ, huống chi là diễn viên nhỏ như Thời Vũ, cô tự nhiên sẽ đồng ý: “Vâng.”
Người đại diện đi rồi, đúng lúc Thời Vũ đang đợi trang điểm, lại không có việc gì làm, tải xuống phần mềm livestream, tùy ý vào xem. Cô cứ lướt để xem, bỗng chốc dừng lại ở một kênh.
Kênh phát sóng trực tiếp này xuất hiện một bàn tay thon dài, không lộ mặt, đang thuần thục gỡ mô hình người máy. Làn sóng sôi nổi thảo luận【 Không phải chứ, hôm nay cậu có lộ mặt không vậy? Người này không phải là xấu quá đấy chứ. 】
【 Cũng có khi là một yêu quái đấy. 】
【 Thất vọng quá, thoát fan, 886(1).】
Không lâu sau, màn hình phát sóng lung lay một chút, chợt lóe qua yết hầungười đàn ông, nhìn lên trên, góc mặt anh tuấn lộ qua, sau đó thì không còn nữa.
Phòng phát sóng lập tức sôi nổi, thái độ thay đổi còn nhanh hơn lật bánh: 【 a a a a, gương mặt lạnh lùng bất phàm này là gì chứ. 】
【 Anh trai, em trở về rồi đây!! 】
Cái này…… Thời Vũ mở to hai mắt, đây không phải Giang Khắc sao! Cô tuyệt đối không nhận nhầm được, chẳng lẽ sở thích của Giang Khắc là tháo lắp người máy? Cô nhớ đến còn có một công ty AI dưới hệ điều hành của Tấn Thăng, cũng có thể đây là anh a.
Nghĩ vậy, Thời Vũ không chút do dự, liền gửi cho chủ kênh này 10 cái tên lửa, 20 cái du thuyền sang trọng.
-
Giang Phong Nhiên đang ở nhà tập phát sóng trực tiếp, hắn mới vừa chơi cái tài khoản này không bao lâu, video đầu tiên do vận khí tốt liền thu được 100 nghìn lượt thích, vừa rồi là lần đầu tiên phát sóng trực tiếp, liền có người mắng hắn là yêu tinh.
Giang Phong Nhiên tức giận không chịu được, vừa vặn anh trai hắn vào phòng lấy tài liệu, Giang Phong Nhiên nhân lúc Giang Khắc không chú ý liền quay đến một góc mặt của anh, quả nhiên, tình thế xoay chuyển cấp tốc.
Giang Phong Nhiên nhìn lướt qua món quà xa xỉ trên màn hình, tặc lưỡi một tiếng, anh trai hắn quả thực là quân bài hàng đầu, đối với phụ nữ thì đúng là họa thủy. nhận được nhiều quà như vậy thì hắn đương nhiên rất vui vẻ rồi.
Giang Khắc nhìn hắn một cái, hỏi: “Vui như vậy cơ á?”
Giang Phong Nhiên nhân cơ hội tắt trực tiếp, chỉ chỉ màn hình máy tính, vẻ mặt đắc ý: “Anh, nãy có người cực kì ngốc nghếch, coi tiền như rác, tặng em nhiều đồ lắm luôn.”
Giang Khắc không chút để ý mà liếc mắt một cái, cũng không để ý, đáp lại một câu: “Ừ, ngốc thật.”
Tác giả có lời muốn nói: Giang Khắc sau khi biết được chân tướng:? Đem tiền trả lại cho vợ anh ngay.
_____________
(1) : 886: tạm biệt nhé!