Cuối tháng mười hai, tuyết trắng xóa, từng chiếc lá được bao bọc bởi bông tuyết trắng mềm, lại vì quá nặng mà rơi xuống đất, phát ra thanh âm trong trẻo.
Thời Vũ nhận được thông báo phải cùng đoàn phim đến Nam Thành quay ba cảnh quan trọng, trước khi xuất phát, Thời Vũ dặn lại chị em của mình: 【 Sơ Kinh, lúc mình không ở Kinh Bắc, nếu bên Giang Khắc có cô gái nào đó, ngay lập tức phải báo cho mình đấy! 】
Nguyễn Sơ Kinh gửi lại nhãn ‘ok’, Thời Vũ lúc này mới yên tâm mà theo đoàn phim rời đi. Lúc đợi máy bay ở sân bay, Thời Vũ còn gửi tin nhắn cho Giang Khắc.
Lông vũ nhỏ: 【 Chíp chíp! 】
Qua mười phút, Giang Khắc trả lời: 【? 】
Lông vũ nhỏ: 【 Em phải đến thành phố Hải quay phim hơn một tuần. 】
Giang Khắc: 【 Ừ. 】
Giang Khắc trả lời một câu ngắn gọn rồi gác điện thoại lên bàn, sau khi anh họp xong cuộc họp thật dài, Giang Khắc ngồi trên ghế, đưa tay ấn vùng lông mày, với điện thoại trên bàn nhìn thoáng qua.
Thời Vũ gửi tới một đoạn tin nhắn dài, mắt anh đảo qua, đều là những tâm tình của cô gái nhỏ:
【 Mấy ngày gần đây thật là lạnh, mấy người làm công như em cũng thật vất vả, phải ở trong ngày tuyết rơi như này quay cảnh mùa hè, may mà em mang theo nhiều túi sưởi đến, đến lúc đó em bí mật nhét vào trong trang phục quay. Hôm nay em phải dậy sớm lên máy bay em sẽ nhớ anh nên giờ buồn ngủ quá, em sắp phải bay rồi, anh nhớ đừng thức đêm, uống ít cà phê thôi, bye bye. 】
Dòng tin nhắn này của Thời Vũ không chút logic, Giang Khắc- người xuất thân từ ngành tính toán dữ liệu, rất nhanh chóng mà nắm bắt được trọng điểm, cô thừa nước đυ.c thả câu thêm vào bên trong một câu.
—— em sẽ nhớ anh.
Giống như hòn đá nhỏ làm gợn sóng nơi mặt hồ yên tĩnh, lông mi Giang Khắc khẽ run lên.
Nhưng những lời Thời Vũ dặn Nguyễn Sơ Kinh căn bản chẳng có tác dụng gì, bởi vì không lâu sau đó, Giang Khắc vì công việc phải bay một chuyến sang Mỹ. Nguyễn Sơ Kinh bởi vì thế mà không còn cảm giác vui thích khi báo tin mật cho bạn thân nữa.
Thứ năm, nhà hàng Tây Duyệt.
Cà phê trên bàn đã tỏa bớt nhiệt đi, Nguyễn Sơ Kinh mặc chiếc váy dài vàng cam, tóc búi cao, ngồi nghiêm túc trên ghế đợi người được phỏng vấn tới.
Đối phương là một ông chủ có tiếng trong giới tài chính, hai người hẹn nhau lúc ba giờ chiều, nhưng Nguyễn Sơ Kinh chờ mãi chờ mãi mà vẫn không thấy đối phương đến. Cho tới hiện tại, đã trôi qua hơn hai tiếng đồng hồ.
Lúc Nguyễn Sơ Kinh chuẩn bị thu dọn đồ dạc rời đi, một âm thanh châm chọc trên đỉnh đầu vang lên: “Ai da, tôi còn hỏi là ai đây nữa, chẳng phải là phóng viên Nguyễn sao?”
Nguyễn Sơ Kinh đến chưa ngẩng đầu cũng biết là đồ chó Cố Chấn Đông, đối phương đi đến đối diện cô thoải mái mà ngồi xuống. Nguyễn Sơ Kinh vừa nhìn qua, ồ, không phải, là một đôi cẩu nam nữ.
Cố Chấn Đông ôm tiểu tam không coi ai ra gì mà tình chàng ý thϊếp, hắn còn không biết xấu hổ mở miệng: “Sao phóng viên Nguyễn còn chưa đưa tôi lên trang nhất nữa? Làm tôi chờ mãi.”
Lần trước Cố Chấn Đông nɠɵạı ŧìиɧ bị Nguyễn Sơ Kinh bắt gian tại giường, cô đang chuẩn bị chụp lại ảnh, định giao cho tạp chí xã hội, không ngờ chủ biên lại tới tìm cô trước.
Ý tứ chủ biên là không thể đăng lên được, ngữ khí nghiêm trọng: “Tiểu Sơ à, cô mà đăng giám đốc Cố như này, người trong giới sẽ nói chúng ta như nào chứ? Còn nữa, cô phải lấy tiền đồ làm trọng.”
Nguyễn Sơ Kinh sao có thể không hiểu rằng, Cố Chấn Đông tạo sức ép cho tạp chí xã hội, nhưng sau khi cô bình tĩnh lại, cũng cảm thấy chính mình công và tư không rõ ràng, cũng không tính toán nữa, coi chuyện này đến đây là dừng. Ai biết Cố Chấn Đông thế mà lại mang theo tiểu tam đến đây lên giọng thể hiện.
“Hiện tại tôi không muốn đưa anh lên trang nhất nữa, muốn đưa anh lên trời được không?”
Nguyễn Sơ Kinh cười tủm tỉm, đưa tay về hướng cốc cà phê trên bàn, Cố Chấn Đông nghiêng người trốn sang một bên theo bản năng, kết quả cốc cà phê không hề hướng tới hắn như trong dự đoán, Nguyễn Sơ Kinh cười nhạo một tiếng: “Sợ rồi à?”
Cố Chấn Đông bị trêu cho một phen, thẹn quá hóa giận, đập bàn nói: “Cô đừng ở đây dọa người. Tôi quên mất hỏi cô ở đây làm gì rồi? Không phải là chờ đối tượng xem mắt đấy chứ, thế hắn có biết cô bị chứng sợ tìиɧ ɖu͙© không? Ồ, nếu mà biết thì chắc cũng không cần cô nữa đâu nhỉ!”
Cố Chấn Đông lớn tiếng nói, kèm theo ý khinh thường, đến mức những người xung quanh cũng quay lại nhìn anh ta. Bị bạn trai cũ vạch trần vết sẹo trước nơi công cộng, đáy lòng Nguyễn Sơ Kinh dấy lên cảm giác bị sỉ nhục, trong ánh mắt có chút chua xót, nhất thời không biết nói thêm gì.
m thanh lười nhác nhưng lại mang theo sự áp bách bỗng vang lên: “Ai nói không cần? Tôi cần.”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Một đám người nhìn qua, Từ Châu Diễn đi tới, hắn mặc chiếc áo sơ mi màu đen, trước ngực thêu hình hoa trà kéo dài đến tận cổ áo, lông mày nhếch lên vẻ đầy giễu cợt.
Từ Châu Diễn đi tới, liếc Cố Chấn Đông một cái, người nào đó lo sợ nuốt nước bọt, sau đó nhỏ giọng nói: “Từ tổng.”
“Trong tay tôi có ít nhất hơn 100 tài khoản truyền thông trong tay, để tôi thay Kinh Kinh đưa cậu lên vài trang.” Từ Châu Diễn âm thanh nhàn nhạt, giống như đây là việc hết sức bình thường.
Thấy đây là thiếu gia nhà họ Từ ở Kinh Bắc- Từ Châu Diễn, khí thế cao ngạo ban nãy của Cố Chấn Đông hoàn toàn biến mất, lau mồ hôi, lập tức xin lỗi: “Là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, còn xin Từ tổng giơ cao đánh khẽ.”
Từ Châu Diễn cúi đầu nhìn Nguyễn Sơ Kinh, muốn hỏi quyết định của cô, phát hiện cô thả lỏng ánh nhìn, không có nói một lời, bàn tay nắm chặt lấy túi xách, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi rõ lên, rõ ràng là bởi vì chuyện này làm cảm xúc của cô rơi vào khoảng tồi tệ, không thoát ra được.
Đột nhiên, một bàn tay khô ráp, rộng phủ lên tay cô, từng ngón tay thon dài kiên nhẫn tách ngón tay cô ra, bao trùm lên đó độ ấm, rồi sau đó nắm trọn lấy tay cô.
Nguyễn Sơ Kinh ngơ ngẩn giương mắt nhìn Từ Châu Diễn, giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông này khiến cô không tự chủ được mà tim chậm đi một nhịp.
Hắn nói: “Cậu cho bạn gái tôi một lời xin lỗi đi.”
_____
Thời Vũ vẫn luôn quay phim ở nơi khác, việc đầu tiên khi tan làm mỗi ngày đều là gửi tin nhắn cho Giang Khắc, nhưng từ ngày thứ ba, tin nhắn cô gửi đi không có ai trả lời.
Cô không biết rằng, Giang Khắc phải đi công tác, di động cá nhân cũng bị hỏng. Giang Khắc ở Mỹ, mỗi ngày không chỉ đi bàn công việc, còn phải đi gặp kĩ sư phần mềm, một tuần đều bận tối mày tối mặt.
Chính vì vậy mà anh dứt khoát dùng điện thoại khác, công việc quá mức bận rộn anh cũng chẳng có thời gian đăng nhập vào ứng dụng giao lưu này, vẫn luôn dùng email liên hệ với người khác.
Thời Vũ không nhận được tin nhắn của Giang Khắc liền miên man suy nghĩ, cô nghĩ có phải mình làm phiền Giang Khắc quá, nên anh mới không để ý cô nữa không, hay là Giang Khắc đã gặp chuyện gì rồi.
Buổi tối, Thời Vũ nằm ở trên giường khách sạn, làm thế nào cũng không ngủ được, cô mở Douyin, tìm tài khoản ‘gọi số đó là 9’, nhấn vào trang chủ hoạt động, trừ những video mà được chuyển tiếp, cái gì cũng không có.
Thời Vũ gửi tin nhắn đến hắn, liên tiếp vài cái, cũng không người đáp lại. Cô gái nhỏ thở dài một hơi, mở ứng dụng Võng Dịch Vân(1), đăng nhập tài khoản của mình, nghe nhạc, thuận tiện đăng lên một dòng trạng thái.
—— cả đêm đều đang đợi tin trả lời từ anh, kết quả cái gì cũng không nhận được, thật mất mát.
Thời Vũ nghe nhạc đến mơ màng rồi ngủ thϊếp đi. Liên tiếp mấy ngày liền, cô đều thay đổi cách nhắn với anh, nhưng chẳng có ai trả lời.
Mãi cho đến ngày đóng máy, Thời Vũ bỗng nhiên lướt thấy tài khoản’ gọi số đó là 9’ đăng trạng thái: 【 Thật ngại quá, gần đây tay bị thương, không thể đăng video được. 】
Trạng thái này còn kèm theo bức ảnh, Thời Vũ click mở, tay giống như bị gãy, phải bó bột, dưới lớp băng gạc còn có vết máu đỏ.
Thời Vũ đau lòng đến mức sắp khóc, trên mi đọng giọt nước mắt trong vắt, hóa ra Giang Khắc bị thương, lớp bó dày đến như vậy, phải đau cỡ nào chứ.
Thời Vũ mở tin nhắn, cái gì cũng mặc kệ, tin nhắn đã gửi qua bên kia.
【 Anh bị thương à? Nghiêm trọng không? Để em đến thăm anh. 】
【 Em thực sự lo lắm. 】
Tin nhắn sau khi được gửi đi, đợi năm phút sau mà vẫn không thấy Giang Khắc trả lời, Thời Vũ vội gọi đế cho cả ông nội Giang. Thời Vũ đứng ở nơi giống như chân núi, gió lạnh thổi tới, cô tự giác mà co rúm lại.
Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nhấc máy, Thời Vũ đứng dưới gốc cây, hỏi: “Ông nội, có phải Giang Khắc bị thương rồi không?”
Thời Vũ đứng ở nơi đất trống gọi điện thoại, tiếng gió rít lên truyền qua bên phía ông nội Giang, tai của ông lại còn bị chút lãng, chỉ nghe được hai chữ “Bị thương”.
“Đúng vậy, thằng nhóc kia bị tai nạn xe, ngã đến gãy cả tay, nhưng không bị nặng lắm, yên tâm đi.” Ông nội Giang nói.
Nghe được mấy chữ “Tai nạn xe”, Thời Vũ đáy lòng một giật mình cái, mang theo tiếng khóc nức nở: “Ông nội, ông gửi địa chỉ bệnh viện sang cho cháu được không? Cháu lo lắm.”
“Được chứ, để ông bảo người gửi sang cho.”
Ông nội Giang nói thầm trong lòng, hai đứa này từ lúc nào mà quan hệ tốt đến thế? Chẳng lẽ cô cùng thằng nhóc thúi Giang Phong Nhiên đấu võ mồm đấu đến có tình cảm rồi?
Thời Vũ sau khi nhận được địa chỉ, lập tức nói với đạo diễn xin nghỉ, giải thích tình huống đặc thù, suy xét cảnh quay của cô cũng đã đóng mayd, đoàn phim quả thực thì cũng không nên giữ người lại.
Cùng ngày, Thời Vũ lên chuyến bay nhanh nhất trở về Kinh Bắc. Vừa xuống máy bay, cô lập tức bắt chiếc taxi đi đến bệnh viện.
_
Tại bệnh viện, Giang Khắc vì đã xử lí xong công việc nên về nước sớm hơn hai ngày.
Giang Phong Nhiên là cùng người ta đua xe đến gãy cả tay, làm Giang Khắc phải thấp giọng răn dạy: “Lớn như thế rồi, còn ham chơi.”
“Anh, mọi người đều mắng em một lượt rồi, anh đừng nói em nữa mà.” Giang Phong Nhiên bày ra khuôn mặt khổ sở kháng nghị.
Trong phòng bệnh 306, ngoài Giang Khắc ra, còn có bạn bè chung kí túc xá của Giang Phong Nhiên cũng đến thăm hỏi. Cuối cùng cũng xử lí xong sự việc, Giang Khắc ngồi trước giường bệnh lấy di động ra đăng nhập WeChat.
Vừa đăng nhập vào, liền thấy một hàng dài những chấm đỏ, không phải tin nhắn trong nhóm nói chuyện của công ty, thì chính là những tin nhắn liên kết mà Tiền Đông Lâm gửi đến —— “nhấp vào để cùng anh ấy mở ngôi nhà đậu hạnh phúc!”
Giang Khắc nhỏ giọng mắng câu “Ngu ngốc”. Ngón cái lại lướt xuống bên dưới, thấy hình đại diện pikachu màu vàng, nhấp vào, là tin nhắn gửi từ năm ngày trước, cô gửi đến một câu “Anh có ở đó không?” Không nhận được tin hồi âm, Thời Vũ cũng không gửi thêm nữa.
Không biết vì cái gì, Giang Khắc bỗng nhiên nghĩ tới một câu. Tất cả những thứ gọi là thích đều có thời hạn, chẳng có gì tồn tại mãi mãi cả.
Sau khi kết luận xong điều này, khuôn mặt Giang Khắc lãnh đạm hẳn, rồi tắt màn hình đi.
“Cậu nói xem cậu nhập viện như này, tới thăm cậu đều là con trai, không có bạn gái nào à?” Một người bạn ngồi xuống nhìn xung quanh.
Àiii, đến một bông hoa cũng chẳng có, cũng quá thảm đi mất.
Giang Phong Nhiên vừa định nói các cậu cũng không phải không biết, ông đây cả ngày đều ở kí túc tháo robot, làm sao có thời gian hẹn em nào, liền đυ.ng phải ánh mắt anh trai của hắn.
Trong nháy mắt, Giang Phong Nhiên mặt đỏ đến tận cổ, gân xanh nổi lên: “Má nó, tao thẳng đấy. Anh, em là trai thẳng đấy!”
Nhưng ánh mắt Giang Khắc cũng có vẻ không tin được chuyện này cho lắm, Giang Phong Nhiên lấy di động ra, tìm tài khoản mà mình phát sóng trực tiếp, click mở một nhóm nhắn tin của fans: “Má nó, anh xem fans của em đều là nữ! Không biết mấy cô đó thích em như nào đâu, đặc biệt là em gái này, không biết thích em đến mức nào, mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho em, còn nghe nói em bị thương rồi, muốn đến thăm em nữa kìa……”
Giang Khác nhìn lướt qua, màn hình khung chat quả nhiên như Giang Phong Nhiên nói, cái cô này quả thực đối với hắn có chút cảm tình.
Mỗi ngày kiên trì không ngừng mà gửi tin nhắn thăm hỏi, giống một đóa hoa hồng nhỏ đầy sức sống.
Giang Khắc đang muốn mở miệng, bỗng nhiên một tiếng “cạch” vang lên, cửa bị đẩy ra, một âm thanh mềm mại thốt lên, còn kèm theo tiếng thở gấp:
“Em nghe nói anh bị thương, liền muốn đến thăm anh, em mua bánh kem anh thích với cả canh tẩm bổ nữa!”
Một đám người ngó đầu qua xem, Thời Vũ tay trái xách theo một cái bánh kem, tay phải cầm một hộp canh, mặc chiếc áo lông màu trắng, lộ ra đôi chân trắng muốt đứng ở cửa, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Thời Vũ đang muốn nhào qua, phát hiện Giang Khắc hoàn toàn yên ổn ngồi trên ghế, ngược lại là Giang Phong Nhiên tay bó bột nằm trên giường bệnh, mặt khác hai người bạn cùng kí túc xá cũng nhìn với gương mặt đầy đánh giá.
Ánh mắt Thời Vũ đảo qua đảo lại giữa Giang Khắc và Giang Phong Nhiên, không phải chứ…… Chẳng lẽ là cô nhận sai người? Giang Khắc nhìn thoáng qua Giang Phong Nhiên, người sau vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm nhìn về phía Thời Vũ, Thời Vũ lại nhìn về phía Giang Khác……
Không khí một mảnh tĩnh mịch, Giang Phong dường như hiểu ra gì đó, liền muốn chôn mặt tại chỗ, bởi vì hắn ngửi thấy được hương vị của nghĩa trang.
Ba người không ai mở miệng nói chuyện, sương mù trong lòng Thời Vũ cũng dần tan biến, chỉ biết nhìn qua lại. Không biết vì cái gì, Thời Vũ nghĩ tới nhãn dán hình mặt ba con chó.
_____
Lời của tác giả: Chương sau Giang Khắc sẽ cho mọi người biết người đàn ông nhạt nhẽo ghen tuông là vẻ mặt như thế nào.