Thời Vũ mở mắt ra, tia suy nghĩ trong đầu vụt qua, vội đưa tay sờ cằm của mình.
Căn bản là không phải! Miệng lưỡi nam nhân đúng là không thể tin được mà!
Chiếc áo khoác được ném tới trước mặt cô, trước mắt Thời Vũ chìm vào một mảnh đen tối, chỉ ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt trên áo của anh.
Khi cô gái nhỏ bỏ chiếc áo ra khỏi đầu, lộ ra đôi mắt hạnh to tròn, đúng lúc đυ.ng phải ánh nhìn của Giang Khắc.
Giang Khắc đã sớm đứng dậy, đang chuẩn bị đi, cảm xúc nơi đáy mắt cũng nhanh chóng tan đi, một giây mất khống chế ban nãy của anh dường như chỉ là ảo giác của Thời Vũ.
“Anh ——” dưới tác dụng của lượng cồn trong người, Thời Vũ đến một câu nói hoàn chỉnh cũng không thốt ra được.
Giang Khắc cúi đầu hút điếu thuốc, thấy vẻ ngốc nghếch của cô, khóe miệng chợt lóe qua ý cười, nhưng cũng chỉ thoáng qua, rồi bình thản liếc nhìn bộ ngực phẳng của cô: “Tôi không hứng thú với em gái nhỏ.”
……
Sau đó thì kí ức Thời Vũ trở nên mơ hồ, lúc cô tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trên giường Nguyễn Sơ Kinh. Thời Vũ cứ uống rượu vào là quên hết sự việc, nhưng ít nhiều cũng nhớ được một chút.
Cô nhớ rõ hai điểm chính, một là sau tai Giang Khắc thực sự có nốt ruồi đỏ, hai là vì ngực cô không lớn nên Giang Khắc nói không hứng thú với cô.
Nguyễn Sơ Kinh ngồi ở trước bàn trang điểm, lúc nghe được Thời Vũ nói chuyện này, cười phá lên: “Mình nói rồi mà, người như Giang tổng thì sóng nước trập trùng gì mà chẳng thấy qua, bông hoa nhỏ như cậu thì cũng chỉ như vài bọt sóng nhỏ thôi.”
“Thôi đi, chẳng qua chiếc váy hôm đó mình mặc rộng quá thôi!” Thời Vũ tức giận đến mức đứng trên giường giả vờ ôm chặt lấy cổ Nguyễn Sơ Kinh, làm cho cô cầu xin tha lỗi.
“Mình chính là ngọn sóng lớn đó!”
Sau khi thu dọn xong, Nguyễn Sơ Kinh trên đường đi làm tiện đưa Thời Vũ đến công ty, sau khi xuống xe, người còn ngồi ở ghế lái là Nguyễn Sơ Kinh nháy mắt một cái: “bye bye, bọt sóng nhỏ.”
Nói xong Nguyễn Sơ Kinh lập tức chân nhấn ga rời đi.
“……” Thời Vũ.
Thời Vũ đến công ty cơ bản đều chụp ảnh tạp chí, lúc kết thúc, Thời Vũ vào phòng chứa đồ thay quần áo, trên người mặc chiếc váy dài đen dệt kim lúc chụp ảnh, cô nhìn chính mình qua chiếc gương, tấm tắc, đường cong các thứ, nên có thì vẫn có.
Thời Vũ còn để ý lời nói phiếm của bọn cô, còn chụp mấy kiểu ảnh với tấm gương. Cô nhanh chóng sửa lại ảnh, đăng lên vòng bạn bè, kèm theo dòng chữ: 【 hy vọng mỗi người đều có thể gánh vác ngọn đuốc cháy của mình mà bước đi. 】
Nửa câu sau còn ẩn ý—— cũng đừng quá mù quáng.
-
Bên kia, Tiền Đông Lâm đang ở văn phòng Giang Khắc, nói với anh về hạng mục phát triển trò chơi. Tiền Đông Lâm chán đến mức lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè, chỉ trong chốc lát thốt ra một âm thanh kinh ngạc:
“Đại ca, xem này!” Tiền Đông Lâm lập tức đưa điện thoại qua.
Giang Khắc lười đưa mắt lên, tùy tiện nhìn lướt qua một cái, sau đó thì liền ngạc nhiên.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo, chiếc váy dài thả dáng vừa vặn, đường cong đẫy đà, mi đen môi đỏ, nơi thắt lưng là vòng eo hạc, thuần khiết mê người.
Giống một đóa hồng nhỏ trong bóng đêm.
Cảm giác ống kính của Thời Vũ rất mạnh, nhất thời khiến người khác không thể rời mắt.
“Mẹ nó, không phải chứ, sao tôi lại thấy tấm ảnh này của Thời Vũ quyến rũ thế nhỉ, ngày thường nhìn cũng không ăn diện đến thế, đột nhiên ăn mặc như này cũng yêu kiều phết đấy, cô ấy mà không đăng cái ảnh này, tôi có khi vẫn xem cô ấy là nha đầu nhỏ chưa thành niên cơ đấy.” Tiền Đông Lâm còn ở kia mặt mày hớn hở mà phát biểu ý kiến, không hề có phát hiện không khí có chút là lạ.
Giang Khắc nhìn ra chỗ khác, bất thình lình lên tiếng: “Cho nên đây là nguyên nhân mà lập trình của cậu xuất hiện hàng trăm lỗ hổng đấy hả? Tôi dùng chân làm cũng không tệ như cậu.”
“Không phải, tôi ——” Tiền Đông Lâm ý muốn giải thích.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Làm lại một lần nữa.” Giang Khắc ngữ khí lạnh lùng, vẻ mặt không hề lưu tình.
Tiền Đông Lâm nhìn bóng Giang Khắc rời đi mà khóc không ra nước mắt, không phải chứ, ban nãy không phải còn khen tôi làm tốt sao?
Sau khi Thời Vũ thay xong quần áo, từ studio đi ra tới phòng nghỉ ngơi trên xe, trong khoảng thời gian đó lại mở phần mềm phát trực tiếp kia ra, vừa lúc tài khoản tên ‘con số 9’ kia đang phát trực tiếp tháo robot.
Người xem không nhiều lắm, sợ hắn trong lúc mình không chuẩn bị mà tắt đi, Thời Vũ lần này ra tay càng phóng khoáng, trực tiếp gửi đi 50 cái du thuyền xa hoa, một chút cũng không mang theo cảm giác đau lòng.
Giang Phong Nhiên lúc này đang ở ký túc xá phát trực tiếp, bạn cùng phòng Tiểu Cao nhìn màn hình đầy những quà tặng xa hoa, hướng về phía Giang Phong Nhiên dựng ngón tay cái: “Đỉnh đấy người anh em, đang được phú bà nuôi à?”
“Người trẻ đẹp như tôi, được phú bà nuôi không phải rất bình thường sao?” Giang Phong Nhiên nói với ngữ khí không thể khiêm tốn hơn.
Giang Phong Nhiên nhận quà tặng xong thì không biết xấu hổ mà tắt luôn, không bao lâu thì nhận được tin nhắn của nữ sinh kia: 【 Xin chào, có thể kết bạn không? 】
Hắn nhìn đến lông mày nhếch lên một cái, phảng phất như thấy lời ngầm trong câu nói này—— xin chào, cậu có thể làm bạn trai tôi không?
Giang Phong Nhiên lười nhác nằm trên ghế, lấy viên kẹo bạc hà trên bàn bỏ vào miệng, thấy vị đây tặng nhiều quà như thế, đáp:" Có thể".
Lúc Thời Vũ nhìn được dòng tin này thì mắt sáng lên, cô muốn hỏi sở thích của Giang Khắc, lại sợ biểu hiện quá rõ ràng, còn cố ý nói vòng vo: “Bình thường cậu thích gì vậy? Nói không chừng về sau chúng ta còn có cơ hội ăn cơm chung đấy.”
Là một sinh viên chân chính, thường đọc tin tức về xã hội, Giang Phong Nhiên nảy sinh ý cảnh giác trong lòng khi thấy vấn đề này, hắn xem không ít những việc lừa sắc lừa tiền, hắn không dám để lộ bản thân, nhưng bản thân lại không giỏi nói dối.
Phương pháp duy nhất chính là lấy thân phận người khác để nói chuyện, Giang Phong Nhiên lập tức nghĩ tới anh trai hắn, dù sao trong lần phát trước hắn cũng để lộ góc mặt của anh trai rồi, đến lúc đó vự việc bại lộ rồi, thì anh trai hắn cũng dễ xử lí phụ nữ hơn.
Ba phút sau, Thời Vũ tin nhắn trả lời đơn giản: 【 Không có sở thích gì cả. Thích ăn đồ ngọt, không ăn hành và rau thơm, ghét ăn những thứ có hương vị quá nồng. 】
Thời Vũ xem xong thì liền nhớ tạc vào lòng. Cuối tuần, Thời Vũ biết trình độ nấu nướng của mình, cho nên cố ý đi từ rất sớm đến tòa Phong Tường mua một chiếc bánh kem đỏ vị anh đào, còn lấy hộp trà Đại Hồng Bào(1) yêu thích của cha Thời đi đến Giang gia.
Cô biết, cuối tuần này Giang Khắc sẽ về nhà cũ ăn cơm. Chỉ là Thời Vũ không nghĩ tới, Thời Gia Du cũng ở đó.
Thời Vũ đứng ở cửa xách theo bánh kem, thấy Giang Khác ngồi ở trên sô pha cầm một tập tài liệu không biết ở cùng Thời Gia Du nói cái gì đó.
Thời Gia Du tựa vào anh tương đối gần, vẻ mặt vui mừng. Anh đeo kính ánh vàng, che đôi mắt sắc bén lại đôi phần, thoạt nhìn nhu hòa rất nhiều.
Thời Vũ trong lòng có chút chua, nhìn nhiều thêm một giây, cô liền không thể chịu nổi. Móng tay cắm sâu vào hộp bánh, chân hướng ra ngoài có chút chật vật, cô đang định xoay người rời đi.
“Sao cô lại đến nhà tôi!” Giang Phong Nhiên từ cầu thang đi xuống, đầu tóc như ổ gà, ngữ khí ghét bỏ.
Giang Khác nghe tiếng ngẩng đầu, thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa không vào, anh đứng lên, nhìn cô: “Sao không vào đi?”
Thấy khoảng cách hai người được kéo ra, lông mày Thời Vũ dãn ra vui mừng: “Đang chuẩn bị vào đây.”
“Trên đường đi thấy bánh kem, nên tiện mua cho anh luôn.” Thời Vũ đem bánh kem đưa cho anh.
Mới cuối tuần, từ lúc Giang Phong Nhiên nhìn thấy Thời Vũ, mong muốn bắt lỗi cô vô cùng mãnh liệt, xùy một câu: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(2).”
“Thế thì cũng không gian với cậu, nhìn cậu xấu như thế.” Thời Vũ cười tủm tỉm mà nói.
“Cô ——” Giang Phong Nhiên tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.
Tuy rằng hắn kém hơn anh trai hắn một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là anh chàng đẹp trai, lời Thời Vũ nói là tiếng người sao?
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Giang Khắc nhanh chóng ngăn lại: “Được rồi, Phong Nhiên đi rửa mặt đi.”
Ông nội Giang thấy Thời Vũ đến thăm anh, tất nhiên là cười không khép được miệng, thời điểm ăn cơm trưa, ông còn sợ mình sẽ ăn nhiều hơn mọi ngày một bát cơm. Thời Gia Du thấy Thời Vũ dỗ ông đến thần hồn điên đảo, trong lòng âm thầm cắn răng.
Lúc ra ngoài Thịnh Lan đã dặn cô, đi đến Giang gia phải biểu hiện cho tốt, càn khôn chưa định, nói không chừng về sau gả đến Giang gia chính là cô.
Đúng lúc Giang Khắc đang mở một phần mềm trò chơi, cần ca khúc chủ đề, cô ta tự đề cử chính mình, phải vất vả lắm mới có được sự liên quan đến anh, ai mà ngờ giữa đường lại xuất hiện Thời Vũ.
Sau khi ăn xong, Thời Gia Du cố ý ở trước mặt ông nội Giang chứng tỏ bản thân, làm bộ lơ đãng mà mở miệng: “Ông nội, trước đây lúc còn đi học con từng vào câu lạc bộ đánh cờ, làm phó chủ nhiệm, đối với cờ vẫn là biết chút ít.”
Thời Gia Du săn sóc mà nói: “Ông nội, hay để con cùng ông——”
Chỉ là, cô ta còn chưa nói xong, ông nội đã lấy gậy gõ gõ sàn nhà, nhìn về phía Thời Vũ, cười ha hả mà nói: “Nha đầu, lần trước con nói cùng ông đánh mạt chược, chúng ta đánh một trận?”
Thời Gia Du sắc mặt cứng đờ, Thời Vũ rút khăn giấy lau tay, ngữ khí giả vờ nghiêm túc: “Đương nhiên là được, nhưng lần này ông đừng chơi xấu nha.”
Mấy người ngồi vào bàn chơi cùng ông. Giang Khắc còn công việc chưa xử lý, ngồi ở phòng khách không chơi mà chỉ gọi điện thoại đến tập đoàn, mà Thời Gia Du không biết chơi, ngồi trên sô pha xem tài liệu ban nãy Giang Khắc cầm.
Ông nội Giang đánh mấy trận đầu còn rất vui vẻ, chỉ là về sau cứ ngáp liên miên, nửa giờ sau Giang Phong Nhiên để dì giúp việc đưa ông lên tầng nghỉ ngơi.
Trên bàn mạt chược chỉ còn lại Thời Vũ và Giang Phong Nhiên, cô vừa ngẩng đầu thì thấy Thời Gia Du cùng Giang Khắc ngồi bên kia, nhìn bọn họ như đang nói chuyện công việc, Thời Vũ cũng hết cách.
Cũng không thể đi quấy rầy công việc của người ta được.
Giang Phong Nhiên thấy cô thần sắc uể oải, bắt đầu vui sướиɠ khi người gặp họa: “Đừng nhìn nữa, cô với anh tôi không có khả năng đâu, cô không xứng, nên đừng quấy rầy anh ấy nữa.”
“Tôi không xứng, thế cậu xứng à? Đừng cho là tôi không biết cậu yêu thầm anh trai cậu, lớn như thế rồi còn say đắm anh trai.” Lời nói của Thời Vũ như con dao cắm trong lòng, còn thuận thế xoa đầu Giang Phong Nhiên, “Trưởng thành lên đi, quỷ con.”
Giang Phong Nhiên sắc mặt tức giận đến đỏ bừng, nói chuyện bắt đầu lắp ba lắp bắp:” Tôi…… không phải thế nhé, cô ngậm máu phun người! “
“haizz, hay cậu giúp tôi theo đuổi anh trai cậu đi? Làm Nguyệt Lão cho chúng tôi, tôi sẽ suy xét đến việc không đem việc cậu say đắm anh trai nói ra.”Đôi mắt đen láy của Thời Vũ linh động.
Giang Phong Nhiên vẫn luôn ỷ lại anh trai, từ nhỏ đã ngưỡng mộ anh, điều không muốn thấy nhất chính là cậu lại bị nha đầu như Thời Vũ đem đi tế lên, cho nên hắn mới khắp nơi chèn ép Thời Vũ.
“Tỉnh lại đi, tôi không muốn anh trai tôi cưới một cô lùn đâu.” Giang Phong Nhiên bắt đầu công kích.
Thời Vũ rõ ràng là 1m68, lúc này cũng không nhịn được nữa, quay sang nói: “Cậu nghĩ cậu cao bao nhiêu, cùng lắm chỉ cao hơn tôi được 6cm thôi, đồ lùn.”
“Tôi lùn? Cô muốn so sánh không?”
“Được thôi.”
Giang Khắc vừa giải quyết xong công việc, đang đi đến lại phát hiện hai người đang ở một chỗ cãi nhau. Thời Vũ điềm nhiên bước lên chiếc ghế dài, Giang Phong Nhiên giống như bị kích đến đỏ cả mắt, một hai nhất quyết phải so cao thấp với cô.
Thấy cô dẫm lên trên ghế, Giang Phong Nhiên thô bạo mà kéo cô xuống dưới, Thời Vũ không chịu. Kẻ kéo người giữ, Thời Vũ mặc chiếc áo lông trắng rộng thùng thình bị kéo xuống, lộ ra một đoạn vai ngọc trắng nõn, trong không gian có thể nhìn thấy hết.
Giang Khắc một tay đút túi, ánh mắt sắc bén, bình tĩnh đứng trước mặt Giang Phong Nhiên, lạnh giọng nói: “Đi xuống.”
Thời Vũ uất ức đi xuống, đồng thời chỉnh lại quần áo.
Giang Phong Nhiên cho rằng anh trai hắn đang bao che cho hắn, người trốn sau lưng Giang Khắc mà tim vui mừng, sau đó lò cái đầu ra, ngữ khí khinh thường: “Đúng rồi, cô vừa nói gì cơ, tôi làm quân sư cho cô á?”
Giang Phong Nhiên vẻ mặt thề thốt, hiên ngang lẫm liệt chỉ vào bên ngoài cửa sổ buông lời hung ác: “Tôi thà nhảy từ đây xuống, cũng không giúp cô theo đuổi anh trai tôi đâu.”
Tác giả có lời muốn nói: Thời Vũ: Ồ, thế cậu nhảy đi.
Có người nói chờ mong sự nghiệp của tiểu tiên nữ sớm thành công, sắp rồi, đợi Giang Phong Nhiên nhảy lầu là được rồi.
________
(1):trà Đại Hồng Bào: loại trà được trồng ở dãy núi Vũ Di của tỉnh Phúc Kiến- Trung Quốc, là một trong Thập Đại Danh Trà nổi tiếng của Trung Quốc. Đại Hồng Bào có hương hoa lan độc đáo và dư vị ngọt ngào kéo dài. Lá trà khô thắt chặt hoặc hơi xoắn, có màu xanh nâu.
(2): [Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo – 无事献殷勤,非奸即盗]: ngạn ngữ, ‘hiến’ trong cống hiến, cũng còn có nghĩa là biểu hiện, tỏ ra; ở đây nghĩa là “không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm”.