Đối phương livestream không được bao lâu đã tắt, làm cho dư luận sôi nổi cả lên, Thời Vũ chú ý cái tài khoản này, cô gửi một tin nhắn cho nó: 【Hi~】
Tin nhắn sau khi gửi, đối phương chưa trả lời, tin nhắn từ hệ thống đã nhanh chóng gửi đến: 【 Bạn và đối phương không phải bạn bè, vì bảo hộ quyền riêng tư của người dùng, bạn chỉ có thể gửi nhiều nhất ba tin nhắn. 】
Lời nhắc nhở này vừa đến, Thời Vũ không dám tiếp tục nhắn nữa.
Sau khi kết thúc công việc, Thời Vũ về đến nhà nằm trên lăn tới lăn lui cũng không thể nào ngủ được, cái người phát trực tiếp kia có phải là Giang Khắc không nhỉ? Nếu đúng là anh, thế chẳng phải cô có thể dùng thân phận khác tiếp cận anh được sao? Chỉ là Thời Vũ lại không thể hoàn toàn xác định người này chính là anh.
Bỗng nhiên, Thời Vũ nhớ tới vài giây lộ mặt trong lúc phát sóng, sau tai người đàn ông có nốt ruồi đỏ . Giang Khắc mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài, hai người trước đây ít cơ hội gặp mặt, hơn nữa Thời Vũ cũng không chú ý, cô cũng chẳng thể xác nhận anh có nốt ruồi đó không.
Thời Vũ lấy điện thoại ở trên bàn cạnh đầu giường, vào Wechat của Giang Khắc, ở khung thoại gõ một hàng chữ rồi lại xóa bớt đi, lặp đi mấy lần như vậy, cuối cùng ngón tay không cẩn thận chạm vào nút gửi đi, chỉ gửi một chữ ‘Anh’ sang bên kia.
Giang Khắc trả lời: 【? 】
Giang Khắc hiếm khi trả lời như vậy, tâm tư Thời Vũ bỗng khẩn trương, trong cái khó ló cái khôn: 【 Sao anh lại đẹp trai như thế chứ? 】
Giang Khắc: 【……】
Thời Vũ gửi qua một nhãn dán kèm lời chúc: 【 Ngủ ngon. 】
Sau khi gửi xong, Thời Vũ cũng không nhận lại được tin gì nữa, cô cũng quen như thế này, quyết định cất máy đi ngủ.
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, thích hợp chụp ngoại cảnh, Thời Vũ mặc đồ diễn quay cả ngày bộ phim cung đấu triều Thanh, thời điểm nghỉ ngơi, cô cũng không quên nghĩ tới việc Giang Khắc có nốt ruồi đỏ phía sau tai không, Thời Vũ tính tìm một cơ hội hẹn anh ra xác nhận lại.
Lông vũ nhỏ: 【 Anh có ở đây không? 】
Đại khái qua mười phút, Giang Khắc nhàn nhạt mà hồi phục: 【 ừ. 】
Thời Vũ vừa sắp xếp lại từ ngữ trong não, vừa gõ chữ trong khung thoại: 【 Bách Duyệt Phú mới khai trương một nhà hàng, nhà bọn họ có món cua hấp rượu cực ngon, nghe nói hương vị tuyệt đỉnh, em muốn thử lâu rồi, tối nay anh có rảnh không? ( ^^ ) 】
Lời này là sự thật, Thời Vũ muốn đi nhà hàng kia lâu rồi, một lát sau, Giang Khắc trả lời hai chữ lãnh đạm: 【 Có việc. 】
Thời Vũ chờ mong không thành, gõ một câu: 【 Được thôi】
Lúc sau lại gửi một cái nhãn dán xoa mặt qua, bổ sung thêm: 【 Vậy khi nào anh rảnh thì chúng ta đi. 】
Giang Khắc mới vừa họp xong, thần sắc mệt mỏi mà ngồi ở trên sô pha, anh vớ lấy hộp thuốc rút một điếu ra, mới vừa đem điếu thuốc bỏ vào trong miệng, lơ đãng cúi đầu lướt qua, màn hình sáng lên, là tin nhắn của Thời Vũ, cách màn hình đều có thể cảm nhận được vẻ mất mát của cô.
Giang Khắc thực sự không rảnh, đêm nay Lương Tùng Bắc về nước, Từ Châu Diễn bọn họ đặt trước một phòng VIP cho hắn đón gió rửa bụi trần.
7 giờ tối, Thời Vũ mới vừa tẩy trang xong chuẩn bị rời đi, người đại diện đứng ở cửa khoanh tay nhìn cô, giọng nói nghiêm khắc: “Nếu bữa tiệc đêm nay em mà trốn tiếp, hậu quả em tự gánh lấy.”
“Sao có thể cơ chứ? Em còn đang mong đợi đến bữa tiệc nữa đây này.” Thời Vũ chớp cơ hội ôm lấy cánh tay người đại diện.
“Em tốt nhất là nên như thế” giọng nói người đại diện sắc bén như sắt thép”. Buổi tối lúc ăn cơm, có cả ông chủ Ngưu, dạo đây đang đầu tư một bộ phim, diễn viên vẫn chưa quyết định, lúc đấy em kính ông ấy vài ly rượu, xem có thể nắm được cơ hội này hay không.”
“Em biết rồi.” Thời Vũ lập tức đồng ý.
8 giờ tối, Thời Vũ bị kéo đến câu lạc bộ Tư Lương tham gia bữa tiệc. Thời Vũ vừa đẩy cửa mở ra, đã thấy mọi người ngồi đông đủ trong phòng, kính rượu, gắp thức ăn, âm thanh trêu đùa liên tục không ngớt.
Lộ Vũ Hân nhếch lông mày, giả ý cười nói: “Ô, đây không phải là Thời Vũ sao? Mau tới ngồi bên cạnh Ngưu tổng nào.”
Sau khi nói xong, Lộ Vũ Hân cố ý quay đầu nói với người đàn ông bên cạnh: “Ngưu tổng, đây là diễn viên trong tổ chúng tôi, cô ấy nghe danh ngài đã lâu rồi đấy.”
“Phải không? Lại đây ngồi đi.” Người đàn ông quay đầu nhìn diện mạo xinh đẹp của Thời Vũ mà cười đến rung từng lớp mỡ trên mặt.
Chết tiệt, Thời Vũ còn không nghĩ tới chuyện Lộ ‘bạch liên’(1) này tạo một cái hố đẩy cô xuống như vậy.
Thời Vũ cười mỉa hai tiếng, giữ những ánh mắt nhìn chăm chú của người khác mà ngồi xuống. Lúc vừa ngồi xuống, vị Ngưu tổng béo béo này vẫn có chút phong độ, cách nói năng cũng không vượt quá mức giới hạn, nhưng càng về sau, bản tính của hắn càng lộ ra, càng ngày càng sát vào cô, đôi mắt mơ hồ khuyên cô uống thêm rượu.
Ngưu tổng nhìn Thời Vũ trước mặt xinh đẹp, trắng trẻo như miếng đậu phụ non, nổi lên tà tâm, cười nói: “Cô Thời, tôi kính cô một ly, khi nhìn thấy cô là tôi nhận ra, cô chính là một diễn viên rất nhanh nhẹn rồi.”
Người bị đưa lên đài như vậy, Thời Vũ không thể không uống, nhưng càng về sau, Ngưu tổng càng dựa càng gần, Thời Vũ vẫn luôn cố nhịn không đá ông ta ra.
Cảnh tượng này đúng lúc bị Tiền Đông Lâm vừa trong nhà vệ sinh ra nhìn thấy, hắn vội vàng trở về phòng, ngồi xuống bên cạnh Giang Khắc, tay đáp trên vai Giang Khắc muốn nói chuyện này.
Giang Khắc đánh vào tay hắn một cái, liếc mắt hỏi: “Rửa tay chưa?”
“Chết tiệt, tôi rửa rồi! Cậu không thấy trên tay tôi còn đọng nước đây à? Sao cậu lại ghét bỏ tôi thế chứ!” Tiền Đông Lâm vẻ mặt ấm ức.
“Vậy cậu rửa tay xong cũng không thèm hong khô tay lại à?” giọng điệu Giang Khắc càng thêm chán ghét.
Từ Châu Diễn gẩy tàn thuốc trên tay xuống, cười đến bả vai đều rung, trong phòng cũng tràn ngập tiếng cười.
“Thôi, nói việc chính này, ban nãy tôi thấy Lông vũ nhỏ ở phòng số 14, ài, còn đang bị một gã doanh nhân nào đó ép rượu, hình như là quen từ trước rồi ấy ” Tiền Đông Lâm nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nói, “Cậu có muốn đi gọi cô ấy sang đây.”
Giang Khắc đang muốn rót thêm một ly Jagermeister(2), nghe vậy tay rung lên một cái, vài giọt bị bắn lên mặt bàn. Anh cầm chén rượu uống một ngụm, tư thái thờ ơ: “Không cần phải xen vào.”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Nhưng ——” Tiền Đông Lâm vừa định mở miệng, đυ.ng phải ánh mắt Giang Khắc liền thôi.
Đêm nay là tổ chức tiệc cho Lương Tùng Bắc, đám người uống rượu, đánh bài. Giang Khắc ngồi ở trên sô pha, hơi cúi người, khuỷu tay chống ở đầu gối, có chút thất thần.
“Anh trai, đến lượt anh rồi đấy.” Tiền Đông Lâm lên tiếng.
Giang Khắc thu tâm trạng trở về, tùy tiện ném một lá bài, ngay sau đó hút điếu thuốc.
Tiền Đông Lâm nhìn Giang Khắc đánh bài mà hai mắt tối sầm lại, chút nữa là xỉu tại chỗ. Này là đánh những lá bài ngu ngốc gì vậy, lúc đầu đáng ra hắn không nên chọn Giang Khắc làm đồng đội.
“Ông chủ Giang là muốn biểu diễn màn tặng xe Bentley(3) đấy à?” Từ Châu Diễn ngậm điếu thuốc trong miệng, giọng đầy vui sướиɠ khi đối thủ thua.
Sau khi thua, Giang Khắc cũng không nhăn mặt cau có, trực tiếp đem chìa khóa xe ném cho Từ Châu Diễn.
Từ Châu Diễn hiểu Giang Khắc. Bình thường nếu muốn ai đó làm việc gì cho mình, anh đều sẽ dùng cách này cho đối phương chút lợi gì đó. Khi còn học cấp 3, Giang Khắc không muốn tham gia trận đấu bóng rổ, phá lệ mà giúp Từ Châu Diễn làm mười tờ đề ôn, còn giúp hắn qua ải trò chơi.
Người thi đấu trận bóng rổ đấy sau chính là Từ Châu Diễn.
Từ Châu Diễn lấy được chiếc xe, trầm ngâm nhìn Giang Khắc, bàn tay cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài gọi điện thoại.
-
Phòng bên kia, bàn tay của người đầu tư Ngưu tổng lợi dụng sờ xoạng Thời Vũ , Thời Vũ lui về phía sau một chút, gặng nở nụ cười, mở miệng bảo hắn: “Châu tổng, à, không đúng, Mã tổng —— đúng rồi, ngài là Ngưu tổng đúng không?”
“Ngài có biết câu trâu già gặm cỏ non không? Chữ Ngưu trong tên ngài mang ý nghĩa câu vừa nãy đúng không?” Thời Vũ tỏ vẻ không biết gì.
Những người ngồi ở đây đều cười thành tiếng, Ngưu tổng thấy xấu hổ, thẹn quá hóa giận, đạp bàn nói: “Cô đừng có rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!”
Mắt thấy vị Ngưu tổng này định cầm chén rượu ném về hướng Thời Vũ, “cộp” một tiếng, cửa bị đẩy ra, có người bỗng nhiên tiến vào, nói nhỏ vào tai Ngưu tổng vài câu.
Ngưu tổng sắc mặt thay đổi, nhìn về phía Thời Vũ với ánh mắt hoảng sợ.
Đối phương nhìn về phía Thời Vũ, ngữ khí cung kính: “Cô Thời, bên ngoài có người chờ cô.”
Màn hình điện thoại Thời Vũ sáng lên, là tin nhắn của Từ Châu Diễn, ngẩng đầu, lơ đãng mà nhìn qua Lộ Vũ Hân đang chú ý bên kia, cố ý hất tóc, nói: “Mình biết là Khắc Khắc nhớ mình rồi mà.”
Quả nhiên, sắc mặt Lộ Vũ Hân thay đổi hẳn, như sắp chết vì tức giận, còn Thời Vũ thì bước ra ngoài một cách kiêu hãnh như con khổng tước.
=
Giang Khắc ngồi ở sô pha, cúi người dập tàn thuốc vào gạt tàn, ánh lửa đỏ tươi đang dần tắt, vừa ngẩng đầu, nơi cánh cửa không xa bị đẩy vào, lộ ra một cái đầu, một đôi mắt hồ ly sáng đang đảo quanh phòng.
Bốn mắt chạm nhau, ai cũng không mở miệng.
“Vào đây, anh Châu Diễn của em ở đây này.” Bỗng nhiên mojito(4) giọng lười biếng ngắt bầu không khí ngột ngạt này.
Thời Vũ nghe vậy đi đến, nhìn đến một góc khác ở sô pha của Từ Châu Diễn, mắt liền sáng lên. Tiền Đông Lâm ngữ khí kinh ngạc: “Lông vũ nhỏ, ban nãy không sao chứ?”
“Không sao, em thì có việc gì cơ chứ, ban nãy may mà có anh Châu Diễn, anh không biết là cái lúc anh ấy cho người đi vào ấy, cái ông kia không dám làm gì nữa luôn……”
“Cảm ơn anh Châu Diễn đẹp trai anh vũ của em!” Thời Vũ thanh âm thanh thúy, lớn tiếng nịnh nọt.
Từ Châu Diễn cả người như không xương sống nằm liệt trên sôpha, tư thái nhàn nhạt, phảng phất mang ý tứ trong câu: “Không có gì, không ai quan tâm em thì Châu Diễn đây quan tâm em.”
Giang Khắc ngồi một bên vẫn không có gì, vẻ mặt ảm đạm, cảm thấy có chút buồn chán, ngẩng đầu tháo vài cúc áo để lộ chiếc cổ trắng.
Ghế sô pha bị ép xuống thấp hơn, hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra, Thời Vũ thấy anh bỏ chanh vào trong rượu, chủ động nói: “Này, em biết chút về pha rượu đấy, em pha cho anh ly Mojito(4) nhé.”
Trong căn phòng ồn ào, Thời Vũ thuần thục làm cho anh một ly rượu đơn giản, Giang Khắc nhận lấy, dưới ánh mắt chờ mong của cô gái nhỏ uống một ngụm.
“Thế nào?” Thời Vũ trong ánh mắt đầy sự khẩn trương.
Cũng không biết ai chọc vào Giang Khắc, sắc mặt lãnh đạm: “Khó uống.”
Không phải chứ, Thời Vũ có chút nghi hoặc, cô pha rượu này chưa từng có chút sai sót. Vừa rồi cô còn nghĩ nếu chuốc say được Giang Khắc thì tốt rồi, như vậy thì có thể xem được sau tai anh có nốt ruồi đỏ đó không.
“Này, hai người đang làm gì đấy, lại đây đánh bài nào.” Tiền Đông Lâm hô.
Ván bài có Thời Vũ gia nhập, nhiều thêm một người, Giang Khắc nói: “Tôi không chơi nữa.”
“Ai, không được!” Thời Vũ kéo tay áo sơmi Giang Khắc, dưới ánh mắt của anh, không nỡ mà bỏ tay ra.
“Sao lại không được, hắn nhường chỗ cho em đấy!” Tiền Đông Lâm nói.
Sau khi biết dáng vẻ say rượu của người đàn ông lần trước, cô đương nhiên là muốn chuốc say anh, xem anh có cái nốt ruồi đỏ chết tiệt đó không.
Thế nhưng Thời Vũ tất nhiên sẽ không đem những lời trong lòng này nói ra.
“Bởi vì em muốn đánh bài với người đẹp trai đó, anh Đông Lâm cũng không tệ, chỉ là có chút……” Thời Vũ ấp úng tìm lý do.
“Xấu.” Từ Châu Diễn thuận thế nói tiếp.
Người bên trong cười ầm lên, Tiền Đông Lâm che mặt khóc rống.
Ván bài chính thức bắt đầu, Thời Vũ vận may tốt, liên tiếp thắng vài trận, cô cứ thắng một ván liền cấp tốc rót cho Giang Khắc một ly rượu. Giang Khắc nhận ly rượu cũng không quên liếc Thời Vũ một cái, không nói gì đem ly rượu uống sạch.
Mắt thấy Giang Khắc uống cũng kha khá, Thời Vũ vui sướиɠ bộc lộ cả ra ngoài. Đến ván bài sau, Thời Vũ quét mắt mà không tìm thấy lá bài mình đánh giấu, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
Giang Khắc cùng Từ Châu Diễn nhìn nhau, Từ Chu Diễn bắt đầu công khai tung từng nước đi, những gì Giang Khắc gặp qua thì khó mà quên được, cơ bản có thể đoán ra trong tay người đối diện đang cầm lá gì, anh cứ ra bài, đánh cho Thời Vũ không còn đường lui, đánh hạ một cách triệt để.
Cứ như vậy, Thời Vũ thua gần chục ván mà không nhận ra, liên tiếp ngây thơ uống vài ly rượu, không phải là do cô chơi không giỏi, mà Giang Khắc là một đối thủ quá lợi hại.
Tan cuộc, mọi người đều đi hết, Giang Khắc ngồi ở trên sô pha lấy điếu thuốc trong hộp ra, cúi đầu bỏ điếu thuốc vào miệng. Ánh lửa màu cam sáng lên, in lên góc mặt anh tuấn của người đàn ông.
Giang Khắc nhìn vào người đang nằm trên sô pha, sắc mặt ửng đỏ, say đến có chút mơ hồ, phát ra một tiếng cười nhạo nhạt nhẽo, từ lúc bắt đầu, anh liền nhìn ra Thời Vũ muốn rót rượu cho anh, kết quả cô gái này lại bị chuốc say.
Cô gái nhỏ này muốn làm cái gì thì cũng chẳng thể giấu được, toàn bộ đều viết trên mặt.
Thời Vũ tuy rằng say đến đầu óc choáng váng, nhưng cô vẫn muốn xem Giang Khắc có nốt ruồi đó không. Thời Vũ bỗng chốc từ trên sô pha ngồi dậy, ánh mắt ngạc nhiên, nói: “Giang Khắc, trên đỉnh đầu anh có cái gì kìa.”
“Ồ!”
Thời Vũ chớp chớp mắt, giọng điệu không phục: “Anh không hỏi em là cái gì sao?”
Giang Khắc lười so đo với một con ma men, thuận theo cô mà hỏi: “Là cái gì?”
“Là cứt chuột.”
“Giang Khắc, sao đỉnh dầu anh lại có cứt chuột ô ô ô ô.” Thời Vũ vẻ mặt buồn bã, không thể chấp nhận việc này.
“……” Giang Khắc.
“Em giúp anh lấy nó ra.”
Đầu Thời Vũ choáng váng chẳng đi được, cô vịn tay vào sô pha đi qua đó. Cô nửa quỳ ở trên sô pha, men say vào người, lá gan cũng lớn thêm, đem đầu của Giang Khắc kéo lại phía mình.
Giang Khắc đang hút thuốc, lúc Thời Vũ qua chỗ anh, anh theo bản năng bắt lấy tay cô, hai cánh tay trắng như hoa lúc đó vừa vặn ôm lấy cổ anh.
Giang Khắc một tay muốn gỡ cô ra, thế nhưng Thời Vũ lại như dây leo không chịu buông tay. Mùi sữa thoang thoảng trên người cô bay tới, nhất thời làm hô hấp anh có chút loạn.
Đôi tay mềm mại nhéo những đường gân trên cổ anh, khiến cả người Giang Khắc cứng đờ.
“Còn chút nữa thôi……” Thời Vũ dừng một chút.
Cô gái càng quay người thì cái ôm càng chặt, Thời Vũ hôm nay mặc bộ váy kiểu hải quân, lại bởi vì sự chênh lệch chiều cao, cô nửa quỳ ở trên sô pha, thêm động tác quá lớn, váy bị kéo lên cao, cả đôi chân và vòng eo trắng đều bị lộ ra.
Dường như cắt đứt dây thần kinh của Giang Khắc.
“Đi xuống.” Giang Khắc trầm giọng nói.
“Em không, anh lại đây một chút, em sắp……” Thời Vũ ghé đầu qua, bắt đầu mò vào bên tai anh, thế mà thực sự lại có một nốt ruồi.
“Xì” một tiếng, Giang Khắc nhanh chóng đem điếu thuốc dập tắt trong chén rượu. Trời đất xoay chuyển một cái, Thời Vũ bị quăng ngã ở trên sô pha, còn người đàn ông kia thì đem cô đè dưới người mình.
Giang Khắc dùng hai chân giữ cô lại, đôi mắt trầm mặc, tàn thuốc bị ném tới chén rượu, ngọn lửa chạm vào nước phát ra âm thanh như đang thiêu đốt trong không khí. Hơi thở anh bao trùm lên người cô, Thời Vũ choáng váng, nhìn cảm xúc nơi đáy mắt Giang Khắc, nghĩ có chút mà sợ mà rụt người lại.
Không ngờ, Giang Khắc cưỡng chế ép xuống thêm một cm, âm thanh trầm thấp mang theo ý trêu đùa lọt vào tai: “Cô như này là đang không đứng đắn đấy!”
Cho dù Thời Vũ ở trong trạng thái không lý trí cho lắm, nhưng nhìn vào đôi mắt Giang Khắc mà ít nhiều cũng chỉnh đốn lại ý thức, một cảm giác vừa khẩn trương vừa sợ hãi hiện lên trong đầu cô. Không khí ái muội vẫn duy trì, Thời Vũ khẩn trương đến mức nắm chặt lấy áo, nhắm chặt mắt lại, Thời Vũ tưởng Giang Khắc đang muốn hôn cô.
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Thu nước miếng của cô lại đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Thời Vũ:??????
________________
(1): bạch liên ( hoa sen trắng): ở đây ý chỉ những người thảo mai, cố ý tỏ ra thanh thuần, trong sáng.
(2): Jagermeister: là một loại rượu của Đức.
(3): Bentley: xe hơi hạng sang của Anh.
(4) : Mojito: là một loại cocktail truyền thống của Cuba bao gồm năm thành phần: rượu rum trắng, đường, nước cốt chanh, nước soda và bạc hà.