Chương 4

Kỳ thật, không chỉ là Triệu Phú, ngay cả tôi sống hai đời cũng không thể hiểu được.

Kề cạnh nhau từ bé đến lớn, thế mà khi biết được thân phận thật sự của tôi, mọi người lại bắt đầu bỏ đá xuống giếng.

Vì sao bạn thân đã từng nói muốn làm chị em tốt cả đời, khi tôi nghèo túng nhất, lại ngay cả một câu cũng không chịu nói thay tôi.

Thế giới này dường như đã được lập trình từ lâu, tình cảm mà chúng tôi dành cho mười năm qua đã biến mất vào thời điểm tôi bị phát hiện là thiên kim giả.

Từ đầu tới cuối, chỉ có Triệu Phú, sẽ vẫn kiên định đứng ở bên cạnh tôi.

Cho nên, càng như vậy, tôi càng không muốn để cho anh dính líu vào.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Triệu Phú lại giống như một con chó husky tự do, hoàn toàn mất kiểm soát.

Những người khác trong phòng bao bị anh mắng đến mơ hồ.

Giây tiếp theo, Triệu Phú khí thế 1 mét 8, quay mặt về phía tôi, trong nháy mắt lại hơi lo lắng.

"Đừng sợ, tớ không mắng cậu."

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh lại thêm một câu nữa.

"Tớ biết chửi người là sai, đây là phẩm chất của tớ có vấn đề, cậu không được học theo."

Nhìn qua, tôi thấy những người khác đang liếc nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, tôi nhếch khóe miệng, nhanh chóng kéo Triệu Phú ra khỏi phòng.

"Này, tớ còn chưa nói xong! Sao họ có thể làm vậy với cậu..."

"Câm miệng."

Mãi đến khi tới được lối an toàn, tôi mới quay lại nhìn Triệu Phú.

"Sao cậu lại đến đây?"

“Đến tìm cậu.” Anh nhìn tôi, vô tội nói.

"Không phải tôi đã nói với cậu, hiện tại địa vị của chúng ta khác nhau, cậu không cần đi theo tôi nữa..."

“Tống Ngữ.” Anh ngắt lời tôi, nghiêm túc nhìn tôi rồi hỏi: “Cho nên, hai năm qua, trong những ngày tớ không ở đây, cậu đều trải qua cuộc sống như vậy sao?”

Nghe vậy, tôi im lặng.

"Tống Ngữ, tớ hối hận rồi, lẽ ra tớ không nên nghe lời cậu mà đi du học."

Ánh mắt anh nhìn tôi tràn đầy đau lòng, trong thoáng chốc làm cho tôi nhớ tới kiếp trước.

Khi đó, anh cũng nhìn tôi như vậy, thấp giọng nói: "Tống Ngữ, anh rất thương em.”

Nếu trên đời này có ai vô điều kiện trọn đời yêu tôi.

Vậy người này chỉ có thể là Triệu Phú.

Hít một hơi thật sâu, tôi thì thầm: "Triệu Phú, cho em thêm một chút thời gian."

Em sẽ cố gắng, một lần nữa đến bên cạnh anh

Tôi đang đợi một người xuất hiện.

Theo dòng thời gian của kiếp trước, tối nay hắn định đến đây bàn chuyện làm ăn với ai đó, nhưng cuối cùng lại bị lừa, sau khi vô tình uống phải rượu bị bỏ thuốc, vô tình đυ.ng phải Tống Nhiên đang uống rượu giải sầu vì bị vị hôn phu lạnh nhạt, cuối cùng xảy ra tình một đêm.