Cận Sương ở dưới lầu nhà Úc Tử Tịnh, một đêm không có rời đi, ngày hôm sau trời còn lờ mờ sáng, nàng mới khởi động động cơ quay về khu nhà ở của mình.
Sau khi rửa mặt một phen, nàng mới xuống lầu mua bữa sáng, sau đó lên xe gửi tin nhắn cho Úc Tử Tịnh.
Cận Sương: "Phải đi làm sao?"
Úc Tử Tịnh vừa mới đi ra cầu thang: "Đang chuẩn bị đi."
Cận Sương tựa ở bên cạnh xe, thấy Úc Tử Tịnh đi ra, nàng triển khai lông mày: "Tử Tịnh!"
Úc Tử Tịnh theo âm thanh nhìn lại, Cận Sương đang dựa vào bên cạnh xe, áo sơ mi trắng cùng quần jean, hai viên nút áo trên cổ không có gài lại, mơ hồ lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn.
Trên khuôn mặt tịnh xảo của Cận Sương mang theo cười nhạt, mặt mày ôn nhu, đối diện với ánh mắt của Úc Tử Tịnh chỉ ngoắc ngoắc khóe môi, nói rằng: "Lên xe."
Có gió thổi tung vạt áo của hai người, Úc Tử Tịnh thu tầm mắt lại, yên lặng ở sau lưng cùng nàng lên xe, đến khi lên xe mới nhìn thấy còn có hai phần đồ ăn sáng, Cận Sương đưa một phần cho Úc Tử Tịnh, nàng kéo tay áo sơmi lên, lộ ra một đoạn nhỏ cánh tay, tinh tế nhưng có lực.
Úc Tử Tịnh cắn một ngụm bánh bao, quay đầu nhìn Cận Sương: "Ngươi làm sao đến đây?"
Cận Sương uống một hớp sữa đậu nành: "Đưa ngươi đi làm."
Úc Tử Tịnh khóe miệng cong cong : "Bệnh viện thì ở phía trước."
Đi bộ cũng chỉ có gần mười phút, nơi nào cần phải đưa như thế.
Cận Sương uống xong sữa đậu nành liền ném vào bên trong một thùng rác nhỏ, con ngươi trong trẻo đựng ý cười: "Tiện đường."
Úc Tử Tịnh: ...
Cận Sương ăn xong điểm tâm, quay đầu nhìn Úc Tử Tịnh còn đnag ôm bánh bao, cái miệng nhỏ mím môi, nàng thò người qua đến bên cạnh nàng, kéo qua đai an toàn cho nàng, gài lại.
Động tác làm liền một mạch.
Nhưng Úc Tử Tịnh lại bởi vì hành động này của nàng mà rụt lại.
Vừa rồi đầu của Cận Sương hầu như chôn ở trong ngực của nàng, nàng cúi đầu xuống, liền có thể gặp được sợi tóc cứng rắn của Cận Sương, xúc cảm ngưa ngứa từ cằm lan tràn đến trong lòng, giống như bị con mèo bắt được vậy.
Không cúi đầu thì chóp mũi đều tràn đầy mùi thơm của dầu gội đầu.
Sáng sớm, Cận Sương hẳn là tẩy quá mức.
Úc Tử Tịnh thấy Cận Sương đã thắt chặt dây an toàn, vội vàng ngồi lại đoan chính ngay ngắn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Cận Sương.
Cận Sương lái xe mắt đều nhìn thẳng, chuyên tâm nhìn đường, Úc Tử Tịnh ở cái góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy góc nghiêng hoàn mỹ, giống như tác phẩm điêu khắc, xuống một chút nữa là vạt áo hơi mở rộng, xương quai xanh nhô ra, Cận Sương xem ra là gầy, thế nhưng xúc cảm rất tốt.
Đêm đó tuy rằng nàng uống say, thế nhưng ăn được bao nhiêu đậu hũ, nàng vẫn là nhớ tới.
Úc Tử Tịnh nhìn chằm chằm nửa đoạn cánh tay lộ ra bên ngoài của Cận Sương, liên tưởng đến tình cảnh đêm đó, nhất thời đầy đầu đều là hình ảnh gợn sóng.
Sắc mặt nàng đỏ lên.
Bánh bao trong tay vốn đã lành lạnh cũng bắt đầu nóng lên, nàng cắn một cái, ấm đến trong lòng.
Tiện đường Cận Sương đưa Úc Tử Tịnh tới cửa, đến khi gần xuống xe nàng mím môi, hô: "Tử Tịnh."
Úc Tử Tịnh quay đầu: "Sao vậy?"
Nhìn hai con mắt trong suốt của nàng, Cận Sương cắn chặt răng: "Không có chuyện gì, ta đi đây."
Úc Tử Tịnh mặt mày cong cong, nhìn theo nàng rời đi.
Xe Cận Sương vừa mới rời đi không lâu, bên cạnh Úc Tử Tịnh nổi lên một cái đầu, Hà Tiểu Mạn kéo cánh tay của nàng: "Úc tỷ, vừa rồi là bạn trai ngươi?"
Cửa sổ xe bị đóng lại, nàng không thấy Cận Sương ngồi ở bên trong, nhưng từ vẻ mặt của Úc tỷ, nàng ngửi được vấn đề, lúc này mới lớn mật hỏi.
Úc Tử Tịnh hừ hừ hai tiếng, không có nói là không phải cũng không có nói là phải.
Hà Tiểu Mạn chớp mắt một cái, nhất thời bắt được trọng điểm: "Há, không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận, xem ra đúng rồi."
"Thiệt thòi ta vẫn cùng Lý Viện đánh cược nói ngươi nhất định sẽ cùng bác sĩ Kỳ cùng một chỗ đây."
Úc Tử Tịnh không rõ nhíu mày: "Bác sĩ Kỳ? Tại sao?"
Hà Tiểu Mạn ai u một tiếng: "Đương nhiên là bởi vì hai người các ngươi cùng chung hoạn nạn, ta đều nghe nói, bác sĩ Kỳ ra sức như vậy, quả thực quá tuấn tú!"
Úc Tử Tịnh: "Các ngươi —— thật sự tẻ nhạt."
Hà Tiểu Mạn xẹp xẹp miệng, đi theo phía sau Úc Tử Tịnh, nhân lúc nàng không có chú ý cầm điện thoại di động lên đùng đùng đùng đánh chữ.
"—— Tin tức mới nhất, Úc tỷ có bạn trai, ta tận mắt thấy."
Đầu bên kia điện thoại di động rất nhanh trả lời lại.
Ôn Ngọc: "Cái gì?"
Ôn Ngọc: "Nhanh như vậy? Tướng tá như thế nào? Có đẹp trai hay không? Đối với Úc tỷ có được hay không?"
Hà Tiểu Mạn hồi tưởng vừa rồi nhìn thấy xe giá trị không nhỏ.
"—— Soái! Phi thường soái! Soái thảm! Đối với Úc tỷ siêu cấp hảo, còn đưa Úc tỷ đi làm!"
Ôn Ngọc: "Vậy thì tốt."
Hà Tiểu Mạn: "Làm sao? Không thất tình?"
Ôn Ngọc: "Không thất tình, Úc tỷ chính là Bạch Nguyệt Quang mà ta không thể mong cầu, sớm một chút đi ra cũng tốt."
Hà Tiểu Mạn: "Muốn như thế là được rồi, thời đại này, đừng nói là Bạch Nguyệt Quang, Hắc Nguyệt Quang ta đều có thể tìm một đống cho ngươi, quay đầu lại giới thiệu cho ngươi."
Ôn Ngọc: "Tỉnh lại đi, ngươi lưu cho mình, đúng rồi Tiểu Trương cùng Tần Uyển đính hôn gọi ngươi sao?"
Hà Tiểu Mạn bước chân hơi ngừng lại: "Không có a, ta cùng nàng cũng không phải rất quen, ngươi muốn đi?"
Tiểu Trương cùng Úc tỷ quan hệ luôn luôn rất tốt, nàng đính hôn, Úc tỷ không thể không đi, Ôn Ngọc nếu như nói đi, tình cờ gặp sẽ nhiều lúng túng.
Ôn Ngọc rất nhanh hồi nàng: "Ta cũng muốn đi xem bạn trai của Úc tỷ đến cùng là đẹp trai đến cỡ nào, chỉ là... "
Hà Tiểu Mạn: "Không bàn nữa!"
Ôn Ngọc: "Chị gái tốt, bồi ta đi thôi!"
Úc Tử Tịnh cùng Hà Tiểu Mạn đi tới dưới lầu khu phòng bệnh cao cấp, thì Hà Tiểu Mạn đã thu hồi điện thoại di động, nàng mặt mày mang ý cười, cẩn thận từng li từng tí một quay đầu hỏi: "Úc tỷ, Tiểu Trương cuối tuần sau đính hôn thật sao?"
Úc Tử Tịnh ừm một tiếng, sau đó hỏi: "Sao vậy?"
Hà Tiểu Mạn cười nịnh nọt: "Không có chuyện gì, ngày hôm qua ở khoa cấp cứu bên kia nghe nói, vậy Úc tỷ đi không?"
Úc Tử Tịnh gật đầu: "Đi."
Hà Tiểu Mạn đuôi lông mày bốc lên một điểm: "Vậy—— bạn trai ngươi có đi không?"
Úc Tử Tịnh đi vào bên trong phòng thay quần áo, chuẩn bị đổi trang phục của hộ sĩ, nghe thấy câu hỏi của Hà Tiểu Mạn nàng dừng động tác lại một chút, nghĩ một hồi mới hồi nàng: "Nếu như có rảnh rỗi."
Hà Tiểu Mạn ai một tiếng đáp lại, sau đó rất nhanh đổi xong quần áo, gửi một tin nhắn cuối cùng cho Ôn Ngọc.
"—— Ta đi!"
Nàng chính là muốn đi xem bạn trai của Úc tỷ là thần thánh phương nào, dĩ nhiên có thể lấy xuống đóa cao lĩnh chi hoa này!
Úc Tử Tịnh sau khi đổi xong quần áo liền đến phòng bệnh của Kỳ Phù, còn sớm, nàng gõ cửa, bên trong liền truyền đến âm thanh: "Mời vào."
Nàng đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy Kỳ Phù đang bán ngồi ở trên giường bệnh, trên khay trà bên cạnh còn có đồ ăn sáng, Kỳ Phù nhìn thấy nàng liền bắt chuyện: "Ăn điểm tâm không?"
Úc Tử Tịnh phất tay: "Ta ăn rồi, ngươi như thế nào, tốt hơn chút nào không?"
Kỳ Phù tùy ý cười nói: "Rất tốt."
Nặng nhất chính là vết đao sau lưng nàng, nguyên bản cái xe kia đυ.ng tới chính là bên trái, Kỳ Phù ngồi ở bên phải, cũng không có gì đáng lo, thế nhưng một đao ở sau lưng kia vẫn để cho nàng đại thương nguyên khí.
Cũng không biết có phải là do thất tình hay là thân thể nàng không khỏe, thân thể nguyên bản có hơi gầy, bây giờ càng dưỡng càng gầy.
Úc Tử Tịnh nhìn thấy Kỳ Phù cằm đều nhọn, nàng nghiêng đầu nhìn điểm tâm trên khay trà, hầu như không động tới.
Kỳ Phù theo ánh mắt của nàng nhìn sang, ngữ khí không tự nhiên : "Ngươi không biết, hai ngày nay Tiểu Mạn cùng Lý Viện coi ta như tiểu Bồ Tát mà cung phụng, những đồ ăn này đều là các nàng mang đến, cũng không có gì chỉ là mang quá nhiều."
Úc Tử Tịnh cụp mắt: "Bác sĩ Kỳ, ngươi cùng Lâm tiểu thư thật sự không thể sao?"
Kỳ Phù than nhẹ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cây cối cao vót che khuất ánh mặt trời, chỉ có bóng dáng loang lổ chiếu vào, sắc mặt nàng vốn là không có màu máu, hiện tại càng thêm trắng xám.
"Ta không phải không nghĩ tới đi cầu nàng."
"Nhưng nghĩ đến nàng từng bởi vì ta mà chịu những sỉ nhục như vậy, còn..."
Kỳ Phù nói đến một nửa bất đắc dĩ lắc đầu, đối mặt với Úc Tử Tịnh, nói rằng: "Không nói ta, nói xem lần trước đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Lúc trước ở Ninh An, cảnh sát tra xét rất lâu đều không có tin tức, người tông xe kia sau khi chạy đi liền mất tích, bặt vô âm tín.
Kỳ gia không thể nói là có quyền thế, nhưng tốt xấu gì cũng có chút dùng được, nhưng lần này nàng phái người đi tra xét, vẫn không có tin tức.
Úc Tử Tịnh nhíu mày: "Kỳ thực ta cũng không biết, từ lúc phát sinh cho đến hiện tại ta còn có chút mộng."
Kỳ Phù: "Người kia rõ ràng là hướng về phía ngươi mà đến, ngẫm lại, ngươi có đắc tội qua người nào hay không?"
Đắc tội qua người nào?
Úc Tử Tịnh chỉ có thể liên tưởng đến Tô Dương, nhưng nàng biết, Tô Dương không có gan này.
Nàng rất ít cùng người gây sự, toàn bộ người ở bệnh viện đều biết tính cách của nàng, công sự, việc tư, tựa hồ cũng không có khả năng.
Úc Tử Tịnh suy nghĩ một chút, nói: "Khả năng là kẻ điên đi."
Kỳ Phù lắc đầu: "Không đúng, mục tiêu của người kia rất rõ ràng, hắn thậm chí không sợ ta nhìn thấy, Tử Tịnh, ngươi lại suy nghĩ thật kỹ, thật sự không cùng người nào kết qua oán sao?"
Úc Tử Tịnh rơi vào trầm mặc, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, muốn nói có, cảnh sát bên kia cũng sẽ không không thu hoạch được gì, cuộc đời của nàng quá sạch sẽ, hầu như không có tỳ vết, trả thù căn bản là không thể.
Kỳ Phù thấy thế cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ nói: "Khoảng thời gian này nhiều chú ý một chút, có khó khăn nói thẳng."
Úc Tử Tịnh gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Kỳ Phù: "Đừng quên, ngươi là bằng hữu mà ta dùng mệnh kết giao được."
Úc Tử Tịnh bị nàng chọc cười, phụ họa hai câu, sẵn tiện giúp nàng thu thập lại phòng bệnh.
Trong phòng yên tĩnh, Kỳ Phù vừa vặn bán ngồi lật sách, Úc Tử Tịnh đang thu thập phòng bệnh, đột ngột tiếng chuông reo lên, Úc Tử Tịnh nghiêng đầu nhìn Kỳ Phù nhíu lông mày, tiếp theo nàng nhận điện thoại.
"Cái gì?"
"Lúc nào?"
"Đừng để cho nàng gặp Nhiên Nhiên!"
"Ta lập tức tới ngay!"
Hầu như kiềm nén đến không nghe thấy một tiếng: "Thảo."
(Thảo này hình như là câu chửi tục, mình nhớ trong bộ Xuân thiên lai liễu tựu đãng dạng hình như có nhắc đến)
Nếu không phải Úc Tử Tịnh đang ở gần, đúng là sẽ không nghe thấy được, nàng quay đầu nhìn Kỳ Phù, nhìn thấy nàng vươn mình đang muốn xuống giường, Úc Tử Tịnh đè lại cánh tay Kỳ Phù : "Ngươi làm gì?"
Kỳ Phù nhổ ống tiêm trên tay, sắc mặt tái xanh, cắn răng nói rằng: "Mẹ ta đi tìm Nhiên Nhiên."
Úc Tử Tịnh: ...
Kỳ Phù nói xong liền sốt ruột muốn ra ngoài, Úc Tử Tịnh thấy nàng như vậy không yên lòng, nàng đi theo phía sau Kỳ Phù, đi đến gần mấy hộ sĩ đang đứng, lôi Hà Tiểu Mạn lại đây, để nàng hỗ trợ xin nghỉ giúp mình.
Hà Tiểu Mạn một mặt bức mộng nhìn bác sĩ Kỳ cùng Úc tỷ đi nhanh ra ngoài.
Vẫn là Lý Viện đẩy nàng một cái nàng mới hoàn hồn, Lý Viện theo ánh mắt của nàng nhìn ra ngoài, không rõ hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"
Hà Tiểu Mạn sắc mặt xoắn xuýt, hạ thấp giọng: "Lý Viện, ta cảm thấy bác sĩ Kỳ cùng Úc tỷ, tám phần mười là muốn bỏ trốn."
Lý Viện lườm một cái, tức giận oán giận nàng: "Ngươi bộ dáng này thật giống như viết tắt của bỏ trốn."
Hà Tiểu Mạn không có phản ứng lại; "Cái gì?"
Lý Viện từng chữ từng chữ nói rằng: "Ngớ ngẩn."
Hà Tiểu Mạn: ...