Một lần giải phẫu, ròng rã làm sáu tiếng vẫn chưa kết thúc, Cận Sương lo lắng cho thân thể của Úc Tử Tịnh, đem nàng đẩy mạnh vào trong phòng bệnh nghỉ ngơi, Úc Tử Tịnh vốn là một ngày một đêm không ngủ, lại gặp tai nạn xe cộ, đã sớm mệt mỏi, thế nhưng Kỳ Phù còn chưa có đi ra, nàng cắn răng chờ.
Cận Sương nhìn nàng cường chống đỡ như vậy, đau lòng nói rằng: "Đừng lo lắng, sẽ không sao."
Úc Tử Tịnh trong nháy mắt liền mù quáng, âm thanh trầm thấp: "Cận Sương, ngươi không cần giấu ta."
Tình hình của Kỳ Phù ra sao, nàng làm hộ sĩ biết rất rõ ràng, tuy đao không có cắm ở chỗ yếu, thế nhưng muốn lấy ra, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Hơn nữa lúc trước các nàng mới gặp phải tai nạn xe cộ, thương thế còn chưa biết ra sao.
Kỳ Phù cửa ải này, khổ sở.
Úc Tử Tịnh tâm tình trầm trọng, Cận Sương cũng không biết nên an ủi cái gì, chỉ có thể ở bên cạnh nàng, nhìn nàng lặng yên đỏ mắt lên.
Bên ngoài trên hành lang, tay Lâm Thi Nhiên nắm Tiểu Chu càng ngày càng lạnh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm nàng cũng bị cao cao treo lên, đã sớm nghĩ kỹ khi Kỳ Phù tỉnh lại, nàng nên nói cái gì, nhưng hiện tại đối mặt với tình trạng chậm chạp không ra khỏi cửa phòng giải phẫu này, nàng yên lặng không hề có một tiếng động.
Những từ ngữ nghĩ kỹ kia, trong lúc thời gian trôi qua dần dần biến mất rồi.
Lâm Thi Nhiên đầy đầu liền chỉ còn lại một ý nghĩ : nàng không thể chết được!
Cận Sương đi ra cửa phòng bệnh, Lâm Thi Nhiên ngửa đầu nhìn nàng, hỏi: "Ngủ?"
Cận Sương: "Mới vừa chợp mắt."
Lâm Thi Nhiên gật đầu: "Đến cùng xảy ra chuyện gì? Ta nghe Tiểu Chu nói một chút."
Cận Sương động viên nàng: "Không có chuyện gì, ta sẽ xử lý tốt."
Hai người đối mắt nhìn nhau, Cận Sương đầy mắt là chắc chắc, Lâm Thi Nhiên yên lặng buông mí mắt xuống.
Chỉ chốc lát sau, trên hành lang đi qua mấy vị bác sĩ, bọn họ bước tiến vội vã, đều là hướng về phía phòng giải phẫu đi, một vị bác sĩ trong đó nói rằng: "Đây là thiên kim của Kỳ viện trưởng, các ngươi đều cẩn thận một chút cho ta!"
"Yên tâm đi chủ nhiệm, là người đứng đầu mổ chính."
"Hiện nay ổn định..."
Âm thanh nói chuyện đứt quãng truyền đến, mấy người ở trước mặt Lâm Thi Nhiên đi qua, như một cơn gió, cửa phòng giải phẫu mở ra lại khép lại.
Cận Sương cùng Lâm Thi Nhiên vẫn ngồi ở trên băng ghế ở hành lang, lại qua nửa giờ sau, cuối hành lang truyền đến tiếng vang của giày cao gót bước đi, Cận Sương nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy cảnh tượng Kỳ viện trưởng vội vã, cùng Kỳ phu nhân đến.
Kỳ viện trưởng dắt phu nhân bước nhanh đi tới cửa phòng cấp cứu, vẻ mặt lo lắng, trước đó là Cận Sương dùng điện thoại thông báo bọn họ, vì lẽ đó gặp mặt liền hỏi: "Ngươi là ai? Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Kỳ Phù làm sao sẽ đến Ninh An?"
Tiểu Chu cầm chặt tay Lâm Thi Nhiên, bị Lâm Thi Nhiên vỗ nhẹ lên, nàng đi về phía trước một bước, lấy kính râm xuống hô: "Bá phụ, bá mẫu."
Kỳ phu nhân vẻ mặt ngạc nhiên, sắc mặt trắng bệch, chỉ vào mặt Lâm Thi Nhiên : "Ngươi, ngươi, ngươi..."
Nàng tức giận đến che ngực, nửa câu nói cũng không nói ra, Kỳ viện trưởng mạnh mẽ trừng mắt với nàng, mím mím môi: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này!"
Sau đó hắn nhìn phòng giải phẫu: "Tiểu Phù có phải là bởi vì ngươi mà đến đúng không?"
Cận Sương kẹt ở giữa Lâm Thi Nhiên cùng Kỳ viện trưởng, ngữ khí bình thản: "Bác sĩ Kỳ đúng là bởi vì Lâm tiểu thư mà đến, nhưng không phải bởi vì Lâm tiểu thư mà bị thương."
Kỳ viện trưởng tức giận đến run tay, cuối cùng trừng mắt rồi quay đầu trực tiếp hướng về phòng giải phẫu đi vào, Kỳ phu nhân rập khuôn từng bước đi theo Kỳ viện trưởng ở phía sau,lúc đi tới cửa còn không quên quay đầu lại nhìn, trong con ngươi tâm tình phức tạp.
Tới gần buổi tối, Kỳ Phù mới từ bên trong phòng giải phẫu bị đẩy ra, liền sắp xếp tiến vào ICU, Kỳ viện trưởng cùng Kỳ phu nhân bị một đám bác sĩ vây quanh, bọn họ đều đang nói chút ngôn ngữ chuyên nghiệp.
(ICU : phòng chăm sóc tích cực)
Cận Sương nhìn biểu hiện thả lỏng trên mặt Kỳ phhu nhân, nàng đối với Lâm Thi Nhiên nói: "Lâm tiểu thư, không bằng ngài đi về trước đi, hiện tại tình huống này, phỏng chừng ngươi cũng không thấy được bác sĩ Kỳ."
Vẻ mặt vừa rồi của Kỳ viện trưởng cùng Kỳ phu nhân, nàng sẽ không sai nhận, bọn họ là không thích Lâm Thi Nhiên.
Hơn nữa hiểu lầm lần này, chắc chắn sẽ không để cho nàng thấy Kỳ Phù.
Tiểu Chu cũng giúp vội vàng khuyên nhủ: "Đúng vậy Nhiên Nhiên, đi về trước đi, bác sĩ Kỳ đã được đẩy ra, sẽ không có gì quá đáng lo."
Lâm Thi Nhiên lấy kính râm xuống con mắt đỏ chót, tóc dài che lại gò má, ngồi ở trên băng ghế nửa ngày, thân thể không có động đậy, cũng không nói gì.
Nửa giờ sau, Kỳ phu nhân từ ICU đi ra, sâu sắc nhìn Lâm Thi Nhiên, nói rằng: "Lâm tiểu thư, Kỳ Phù mời ngươi đi vào."
Lâm Thi Nhiên lấy khẩu trang xuống, theo Kỳ phu nhân đi vào.
Kỳ Phù đã tỉnh rồi, nàng còn cắm vào máy trợ hô hấp, trên gương mặt còn có vết thương do pha lê cắt, quen biết lâu như vậy, nàng vẫn là đầu tiên gặp dáng vẻ Kỳ Phù yếu ớt như vậy, yếu đuối không chịu nổi một điểm dằn vặt.
Lâm Thi Nhiên ngồi ở bên cạnh Kỳ Phù, nhìn nàng mềm yếu vô lực mở miệng nói chuyện.
Kỳ Phù nói rằng: "Nhiên Nhiên, ngươi biết trong chớp mắt đó, khi ta nhìn thấy chiếc xe kia đυ.ng tới là đang nghĩ gì không?"
Lâm Thi Nhiên im lặng.
Kỳ Phù tiếp tục nói: "Ta đang nghĩ, nếu như ta chết rồi, còn nợ ngươi một câu xin lỗi đây."
Lâm Thi Nhiên đầu quả tim đau đớn, cổ họng khàn khàn: "Đừng nói chuyện."
Kỳ Phù chầm chậm lắc đầu: "Không, Nhiên Nhiên, ngươi để ta nói, ta biết đây đại khái là một lần cuối cùng chúng ta nói chuyện."
"Sau khi Tiểu Chu lấy tấm hình kia ra cho ta, ta liền biết, sau này chính là gặp mặt, ta cũng không có tư cách nói chuyện cùng ngươi."
"Ngươi nói đúng, ta không xứng."
Lâm Thi Nhiên hai tay nắm chặt, trong mắt lệ mờ mịt, nàng cực kỳ gắng sức kiềm chế tâm tình lúc Kỳ Phù chầm chậm nói chuyện, quân lính đã muốn tan rã, nàng muốn khóc, rất muốn đem toàn bộ những oan ức kia khóc lên, thế nhưng nơi này không thích hợp.
Nàng cho rằng những thương tổn kia đã qua lâu, nàng đã sớm có thể tiêu tan, thế nhưng bị Kỳ Phù nhẹ nhàng nhấc lên, giống như sự tình chỉ mới phát sinh hôm qua.
Làm cho nàng đau tận xương cốt.
Kỳ Phù di động cánh tay, chậm rãi bao trùm lên mu bàn tay của Lâm Thi Nhiên, Lâm Thi Nhiên xuyên qua nước mắt nhìn sang, Kỳ Phù suy yếu cười cười, nàng hoãn khẩu khí tiếp tục nói: "Nhiên Nhiên, gặp được ngươi thật tốt."
Lâm Thi Nhiên nghẹn ngào: "Ngươi cùng nàng —— "
Kỳ Phù mím môi môi, buông xuống mí mắt: "Nhiên Nhiên, có một số việc mặc dù là hiểu lầm, nhưng nó đối với ngươi tạo thành thương tổn là thật, ta hiện tại có thể cùng ngươi giải thích tất cả, thế nhưng không xóa bỏ được thương tích đã tạo thành."
"Nàng bị nhà đánh, thời điểm tìm đến ta máu me khắp người, ta để cho nàng vào nhà, còn cái ôm trong bức ảnh kia, là nàng đứng không được, ta dìu nàng một cái."
"Nhiên Nhiên, ta xưa nay không phải người thấy chết mà không cứu, giúp nàng, cũng không phải tình cũ chưa dứt."
"Chỉ là ta không nghĩ tới ngươi liền ở dưới lầu."
"Lâu như vậy, ta đều đang nghĩ làm cho ngươi muốn cùng ta chia tay đến tột cùng là tại sao, không nghĩ tới là như vậy."
Kỳ Phù suy yếu cười cười: "Tiểu Chu nói sau khi chia tay giai nhân bồi ở bên ta, ta dùng sinh mệnh của mình tuyên thề, ta chỉ lưu nàng nửa ngày, còn lại không liên quan."
Thân thể Lâm Thi Nhiên đang căng thẳng chậm rãi thả lỏng, mâu sắc lấp loé, trước sau không nói một lời.
Kỳ Phù nhắm mắt: "Nhiên Nhiên, xin lỗi, chúng ta chia tay đi."
Lâm Thi Nhiên miễn cưỡng đứng lên, khàn khàn nói: "Được."
Nàng hốt hoảng rời khỏi ICU, qua mấy phút, một bên mành cách vách bỗng nhiên bị lôi kéo, Kỳ phu nhân vẻ mặt phức tạp đứng tại chỗ, Kỳ Phù méo xệch đầu: "Mẹ, là ngươi làm đúng không?"
Kỳ phu nhân không lên tiếng, chỉ là nhìn nàng chằm chằm.
Kỳ Phù mắt nhìn phương hướng ở cửa, nàng sớm phải biết, làm sao sẽ trùng hợp như vậy, người kia đến tìm nàng chỉ có mấy tiếng, một mực Nhiên Nhiên liền có thể nhìn thấy.
Chỉ là trước đây nàng quá mức ngu xuẩn, không nghĩ tới mà thôi.
Kỳ phu nhân cắn môi: "Tiểu Phù, xin lỗi."
Kỳ Phù lắc đầu một cái, nàng đến cùng trải qua mấy tiếng giải phẫu, thân thể còn rất mệt, khóe mắt nàng thỉnh thoảng còn có nước mắt lướt qua, nàng muốn đưa tay lau chùi, lại không khí lực, Kỳ phu nhân thấy thế đau lòng đi tới bên giường nàng, mới vừa đưa tay, liền nghe được thanh âm lạnh như băng của Kỳ Phù: "Đừng đυ.ng ta."
Kỳ phu nhân rũ tay xuống, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: "Tiểu Phù, nếu như ngươi không biết nên giải thích như thế nào cùng Lâm tiểu thư, ta —— "
Kỳ Phù đột nhiên dương cao tiếng nói: "Đừng đi tìm nàng!"
Nàng nói chuyện quá dùng sức, ho nhẹ vài tiếng, trên trán che kín một tầng mồ hôi mỏng, Kỳ phu nhân lo lắng nói rằng: "Được, không tìm không tìm, mẹ không tìm nàng!"
Kỳ Phù nhắm mắt lại : "Đừng tiếp tục đi quấy rối nàng, nàng đáng giá một người tốt hơn."
Kỳ phu nhân nằm ở trước giường bệnh, lôi kéo cánh tay Kỳ Phù : "Được được được, mẹ đều theo ngươi, đều theo ngươi."
Kỳ Phù nhắm mắt, nhiệt lệ cuồn cuộn từ hai khóe mắt lướt qua, chảy vào bên trong gối, nàng nghiêng mặt sang một bên, Kỳ phu nhân trìu mến muốn đưa tay sờ sờ tóc nàng, bàn tay dừng ở giữa không trung, vẫn là rũ xuống, cuối cùng thở dài: "Ngươi cẩn thận ngủ một giấc, mẹ đợi lát nữa đến xem ngươi."
Chậm chạp không có người trả lời nàng.
Kỳ phu nhân nhìn nữ nhi chon mặt ở một bên khác, vai run run, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng khóc rống đến thất thố như thế.
Cả căn phòng lặng yên, Kỳ phu nhân biết nàng hiện tại không muốn để cho chính mình nhìn thấy, nàng đứng dậy di chuyển tới cửa, vừa mới mở cửa, liền nghe thấy âm thanh đẫm máu và nước mắt của Kỳ Phù.
"Mẹ."
Kỳ phu nhân thân thể cứng ngắt, tay khoát lên chốt cửa, bên tai là âm thanh của Kỳ Phù, nàng nói rằng: "Nữ nhi đời này bất hiếu chỉ có hai chuyện."
"Một cái là cùng Nhiên Nhiên cùng một chỗ."
"Một cái khác là đời này không cưới không gả, cô độc cuối đời."
Kỳ phu nhân miễn cưỡng trả lời: "Tiểu Phù, đừng nói lời vô ích."
Kỳ Phù tiếng nói nhàn nhạt: "Ta có phải đang nói lời vô ích hay không, ngài lại quá rõ ràng."
"Đi ra ngoài đi."
Kỳ phu nhân ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có, nàng rầm một tiếng mở cửa, cất bước đi ra ngoài.
Đúng vậy, nàng có phải nói lời vô ích hay không, chính mình còn có thể không rõ ràng sao?
Đến cùng là thịt rớt từ trên người mình xuống, từ nhỏ thấy nàng lớn lên, tính nết làm sao, không ai so với người mẹ này như nàng hiểu rõ hơn được, nếu không phải lúc trước Tiểu Phù mềm không được cứng không xong, nàng cũng sẽ không nghĩ ra thủ đoạn đê hèn như vậy, để Lâm Thi Nhiên chủ động rời đi.
Kỳ phu nhân hồn bay phách lạc ra khỏi ICU, vừa ra khỏi cửa liền cùng Kỳ viện trưởng đυ.ng vào nhau, hai mắt nàng vô thần cùng Kỳ viện trưởng nói rằng: "Lão công, ta có phải đã làm sai rồi hay không?"
Kỳ viện trưởng mặt lạnh, hiếm thấy bày ra khí thế uy nghiêm, hắn xem ở trong mắt, lại nhìn phu nhân của mình, hỏi: "Đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Kỳ phu nhân chỉ biết lắc đầu một cái: "Dìu ta đi nghỉ ngơi."
Lâm Thi Nhiên ra khỏi ICU cũng không có lập tức rời đi, đi đến phòng bệnh của Úc Tử Tịnh nhìn tình hình ra sao, Cận Sương ở một bên bồi tiếp, nhìn thấy ánh mắt của nàng đỏ chót, khẳng định là vừa rồi ở bên trong nói chuyện cùng bác sĩ Kỳ.
Tiểu Chu biết điều lùi tới cửa phòng bệnh, phòng ngừa có người đi vào nhìn thấy Lâm Thi Nhiên.
Người bệnh ở trên giường ngủ đến mức rất không an ổn, nhíu mày, giọt mồ hôi nhỏ che kín cái trán, Cận Sương dùng khăn tay lau đi, quay đầu cùng Lâm Thi Nhiên nói rằng: "Xin lỗi, Lâm tiểu thư, ta đã cùng Triệu Dập nói, hắn rất nhanh sẽ ở sắp xếp một người lại đây."
Lâm Thi Nhiên xua tay: "Không có chuyện gì, ngươi trước tiên bồi tiếp tỷ ngươi."
Cận Sương không có trả lời, chỉ để tâm thay Úc Tử Tịnh lau chùi gò má, vẻ mặt ôn nhu, Lâm Thi Nhiên thu thập xong tâm tình, nói rằng: "Cận Sương, vừa rồi đạo diễn gọi điện thoại lại đây, ta phải đi trước."
Cận Sương vội vàng đứng dậy, gật đầu: "Ngày hôm nay thực sự là phiền phức ngươi."
Lâm Thi Nhiên cười khổ một tiếng: "Đàm luận phiền toái gì."
Cận Sương liếc mắt nhìn vẻ mặt nhạt nhẽo của nàng, mở miệng nói rằng: "Lâm tiểu thư, thời gian sẽ làm phai mờ đi tình thâm, tuy rằng ta biết mình không có tư cách xen mồm, nhưng ta hi vọng ngươi cùng bác sĩ Kỳ không vì một điểm hiểu lầm liền tách ra."
"Muốn tìm một người yêu thích chính mình, mà chính mình cũng yêu thích người, rất khó."
Lâm Thi Nhiên nghe nói như thế cười nhạt, nhấc mắt nhìn nàng: "Cận Sương, ngươi từng có người yêu thích sao?"
Cận Sương ừm một tiếng: "Ta từ khi 16 tuổi yêu thích quá một nữ hài."
Lâm Thi Nhiên: "Vậy ngươi làm sao để thả xuống?"
Cận Sương bất đắc dĩ thùy mắt: "Chưa từng thả xuống."
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Lâm Thi Nhiên hai con mắt xinh đẹp thấy không rõ tâm tình lắm, cách một hồi lâu, nàng mới nói : "Ta đi trước."
Cận Sương: "Được."
Nàng đứng dậy đưa Lâm Thi Nhiên rời đi, người bệnh trên giường ở phía sau nguyên bản đang nhíu chặt lông mày chậm rãi buông ra, một giọt lệ từ khóe mắt lướt qua, tan mất trong sợi tóc.
Ấm áp.
Giống như tâm nàng trong giờ khắc này.