Chương 42

Trong phòng nghỉ, Lâm Thi Nhiên ngồi ở trước bàn trang điểm, Kỳ Phù đứng ở phía sau lưng nhìn nàng, từ lúc vừa mới bắt đầu gặp gỡ liền biết nàng sẽ là ánh sáng vạn trượng.

Không nghĩ tới, ngăn ngắn thời gian mấy năm, nàng liền làm được rồi.

Lâm Thi Nhiên khêu tóc dài một cái, quay đầu hỏi: "Bác sĩ Kỳ lại đây có chuyện gì?"

Từ chiều hôm qua nàng liền nhận được điện thoại của Kỳ Phù, hai người ầm ĩ một trận lớn, sau khi cúp điện thoại nàng ấy vẫn gọi vào điện thoại của nàng, Lâm Thi Nhiên đem nàng kéo đen, sáng nay từ Tiểu Chu nơi đó biết được Kỳ Phù vừa vặn đang ở ngoài cửa chờ nàng.

Ngoài cửa vốn có rất nhiều phóng viên hóng chuyện, thêm vào sự tình ngày hôm qua cùng Cận Sương nữa, nên rất nhiều fans giữ ở ngoài cửa, nàng không thể không kéo Kỳ Phù đi vào.

Kỳ Phù cúi đầu nhìn Lâm Thi Nhiên, tầm mắt hai người đυ.ng vào nhau, nhìn rõ ràng trong ánh mắt của nàng là xem thường, đầu quả tim của nàng như bóp lại, hỏi: "Ta muốn biết nguyên nhân."

Lâm Thi Nhiên đứng dậy: "Không có nguyên nhân gì, bác sĩ Kỳ coi như là ta chán."

Kỳ Phù không tin kéo cánh tay nàng lại: "Ngươi đang nói dối!"

Lâm Thi Nhiên đột nhiên hất tay của nàng ra: "Ta không có!"

Kỳ Phù nắm chặt tay: "Nhiên Nhiên, ta cùng ngươi quen biết mấy năm không thể lý giải được ngươi sao? Ngươi có nói dối hay không ta làm sao sẽ không biết?"

Lâm Thi Nhiên không nói lời nào, đứng trước bàn trang điểm mặt lạnh, bên trong đôi mắt sáng là tâm tình lăn lộn, Kỳ Phù đi về phía trước một bước, kẹp nàng ở giữa mình và bàn trang điểm, nàng đưa tay từ bên cạnh người Lâm Thi Nhiên xuyên qua, trực tiếp đem Lâm Thi Nhiên đặt ở trên bàn trang điểm.

Xuyên qua tấm gương, nàng nhìn thấy con mắt của mình mơ hồ đỏ lên cùng cực lực ẩn nhẫn tâm tình.

Lâm Thi Nhiên đưa tay muốn đẩy Kỳ Phù ra, ngược lại bị nắm tay lại, cũng bị người ôm lấy eo!

Cả người không thể động đậy, Lâm Thi Nhiên lên cơn giận dữ, nàng dùng đôi mắt sáng quắc nhìn Kỳ Phù, hô: "Kỳ —— "

Kỳ Phù liều mạng ôm nàng, há miệng hướng tới bờ môi của Lâm Thi Nhiên liền cắn, đem toàn bộ tiếng rống giận kẹt ở trong miệng, Lâm Thi Nhiên đập vào thân thể nàng, Kỳ Phù giữ hai tay của nàng lại, đừng ở phía sau.

Lâm Thi Nhiên bị bức ép bất đắc dĩ, thân thể hướng về trước cúi xuống, Kỳ Phù hai tay gắt gao ràng buộc trụ hai cánh tay của nàng, đưa nàng kẹt ở giữa mình và bàn trang điểm.

Chóp mũi tràn đầy mùi thơm quen thuộc, Kỳ Phù theo thói quen tính cắn bờ môi nàng, trằn trọc triền miên.

Đến cùng là yêu nhau mấy năm, Kỳ Phù đối với thân thể của Lâm Thi Nhiên không thể quen thuộc hơn được, tay nàng dần dần thả Lâm Thi Nhiên ra, dọc theo eo nàng xoa lên gò má cùng vành tai, Lâm Thi Nhiên con mắt thiêu đốt lửa giận trong chốc lát mê man.

Kỳ Phù thuận thế kéo nàng lại càng chặt hơn, hận không thể vò tiến vào bên trong thân thể mình.

Trong phòng nghỉ tràn đầy gợn sóng, đầu ngón tay của Kỳ Phù sờ qua chỗ nào đều như muốn nhuộm bốc lửa, thiêu đến Lâm Thi Nhiên có chút cháng váng đầu óc.

Thân thể hai người thϊếp hợp lại cùng nhau, Kỳ Phù là chủ đạo, nàng cắn bờ môi của Lâm Thi Nhiên sau đó hướng về gò má đi vòng quanh, môi mỏng manh lướt qua gò má nóng bỏng, cuối cùng rơi trên vành tai của Lâm Thi Nhiên.

Lâm Thi Nhiên xưa nay không thích động đến tai, lúc đóng phim đều mang vòng tai giả, Kỳ Phù lúc triền miên thích nhất là cắn vành tai của nàng, nhìn thấy vành tai một khối trắng nõn dần dần lộ ra ửng đỏ, đáy mắt nàng dâng lên du͙© vọиɠ.

Lâm Thi Nhiên ở vành tai bị cắn hơi nhói, nàng bỗng nhiên thức tỉnh, đẩy Kỳ Phù ra, đứng thẳng không được ngã ngồi ở trên ghế.

Kỳ Phù cất bước muốn đi tới, Lâm Thi Nhiên quát lớn một tiếng: "Đứng lại!"

Trên mặt nàng một mảnh đỏ đậm, không biết là xấu hổ hay là tức giận.

Kỳ Phù hờ hững đứng bên người nàng, nói lời thật long : "Nhiên Nhiên, ngươi đối với ta, không phải còn có cảm giác sao?"

Lâm Thi Nhiên mạnh mẽ nhắm mắt lại, nàng tức giận đứng dậy đứng trước mặt Kỳ Phù, mạnh mẽ đưa tay đánh vào trên mặt nàng, đùng!

Hai người đều sửng sốt.

Một tát này quá ác liệt, Kỳ Phù đầu bị đánh vạt qua một bên, khóe miệng mơ hồ có mùi máu tanh, nàng liếʍ láp bờ môi hỏi: "Nhiên Nhiên, ngươi ngày hôm nay không nói ra nguyên nhân, ta sẽ không đi."

"Nguyên nhân? Kỳ Phù, ngươi tại sao không hỏi một chút chính ngươi, đoạn thời gian đó ngươi đang làm gì."

Lâm Thi Nhiên hiển nhiên là không muốn nói chuyện, nàng hết sức ngoảnh đầu lại không nhìn Kỳ Phù, sợ nhìn thấy nàng bởi vì mình mà bị thương lại nhẹ dạ, thật vất vả làm phỏng bị tốt ở trong lòng, ngay lúc nàng hôn môi quân lính liền tan rã.

Kỳ Phù buông mắt xuống : "Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao?"

"Ta mỗi ngày đều đang nghĩ, thậm chí nằm mơ cũng đang nghĩ, có phải là ta làm sai."

Vẻ mặt nàng mê man, Lâm Thi Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, nhận thức mấy năm, nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ Kỳ Phù thấp kém như vậy, dù cho luyến ái thì nàng ở trong cảm tình cũng biết tiến thối thoả đáng, xưa nay không hề rối tung lên.

Sau khi chia tay quả thật có mấy lần giao chiến qua, nhưng nàng xưa nay đều là không thoái nhượng, thậm chí có chút hùng hổ doạ người.

Nàng thấp kém như vậy, làm Lâm Thi Nhiên rất không quen.

Kỳ Phù từ phía sau ôm lấy Lâm Thi Nhiên, ngữ khí rất chậm, nàng nói rằng: "Nhiên Nhiên, ngươi nói cho ta có được hay không, là ta nơi nào làm không tốt? Hay là ngươi thật sự không cần ta nữa?"

Ngữ khí của nàng vô cùng đáng thương làm Lâm Thi Nhiên không có lập tức từ chối nàng, trong phòng nghỉ hai người nhìn nhau không nói gì, Lâm Thi Nhiên thở dài, vừa mới chuẩn bị mở miệng cửa phòng bị gõ vang lên, tiếp theo là âm thanh của Tiểu Chu.

"Nhiên Nhiên, xong chưa? Chúng ta phải xuống."

Lâm Thi Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, bầu không khí ấm áp vừa rồi ở trong phòng thoáng chốc biến mất không còn tăm tích, nàng đứng dậy đi ra ngoài: "Kỳ Phù, đoạn thời gian đó, bạn gái cũ của ngươi trở về đi."

Kỳ Phù sau đó hạ một bước, há miệng liền chuẩn bị giải thích, nhưng Lâm Thi Nhiên không cho nàng cơ hội, trực tiếp nói: "Bác sĩ Kỳ tự tiện, ta hi vọng lúc trở lại trong phòng không còn ai."

Cửa phòng nghỉ bị mở ra, đứng ở ngoài cửa là Cận Sương cùng Úc Tử Tịnh hai mắt nhìn nhau, Cận Sương: "Ta đi xuống trước."

Úc Tử Tịnh không tỏ rõ ý kiến, nhàn nhạt gật đầu.

Cận Sương hơi rủ xuống mí mắt, hai người vừa rồi đang nói chuyện thì bị Tiểu Chu đánh gãy, nàng cũng không biết hiện tại Tử Tịnh là có ý gì.

Lâm Thi Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở phía trước, vi loạn bước tiến để lộ ra nội tâm của nàng đang bất an, tiếng giày cao gót gõ cộc cộc rốt cục biến mất ở phía cuối hành lang, Úc Tử Tịnh đi vào trong phòng nghỉ, nhìn thấy Kỳ Phù ngồi ở trên ghế, hai tay vô lực buông xuống.

Úc Tử Tịnh đi tới bên cạnh Kỳ Phù, cúi người kêu lên: "Bác sĩ Kỳ?"

Kỳ Phù hơi ngửa đầu, trang dung tinh xảo trên mặt trắng bệch, trong con ngươi âm u đầy tử khí, nàng nhìn rõ ràng là Úc Tử Tịnh sau đó rũ mắt: "Ta không phải có lòng muốn gạt nàng."

Úc Tử Tịnh vỗ vỗ bả vai nàng, Kỳ Phù đem mặt chôn ở bên trong hai tay, âm thanh kiềm nén: "Ta thật sự không nghĩ gạt nàng."

Bên trong nhất thời yên tĩnh, Úc Tử Tịnh từ bàn bên cạnh cầm hai tờ khăn giấy đưa cho Kỳ Phù, Kỳ Phù xua tay từ chối, sắc mặt trắng bệch càng khó coi thêm mấy phần, nàng chậm rãi đứng dậy, đứng thẳng lên, đối với Úc Tử Tịnh nói rằng: "Đi thôi."

Úc Tử Tịnh nhạt nhẽo e hèm.

Cũng không biết Lâm tiểu thư cùng Kỳ Phù nói cái gì, nàng một bộ dạng cụt hứng thất bại như thế.

Hai người đi tới cửa, cửa phòng nghỉ lại xoạt xoạt một tiếng mở ra, sau đó Tiểu Chu vào cửa, bên tai còn mang theo tai nghe, nàng động viên nói: "Nhiên Nhiên ngươi đừng vội, ta đã đến."

Nàng dứt lời nhìn cũng không nhìn hai người ở trong phòng, đi tới trước bàn trang điểm cầm một chuỗi dây chuyền quay đầu liền chuẩn bị rời đi, Kỳ Phù nhìn nàng bóng người vội vã chuẩn bị đi, liền đưa tay kéo cánh tay nàng lại, gian nan mở miệng: "Tiểu Chu. . ."

Tiểu Chu thuận thế đứng lại, nghiêm mặt đối với ngoài cửa, ánh mắt chênh chếch nhìn Kỳ Phù cầm lấy cánh tay nàng.

Nàng nói rằng: "Bác sĩ Kỳ, ta vốn không muốn để ngươi tiến vào, thế nhưng ta đau lòng Nhiên Nhiên."

"Ngươi biết Nhiên Nhiên nửa năm này là làm sao mà qua được không?"

Tiểu Chu cười nhạo : "Mới vừa về nước, nàng thường thường mất ngủ gặp ác mộng, mỗi ngày làm việc thời gian rất dài, những hoạt động dĩ vãng xưa nay không tham gia nàng đều tham gia, vì cái gì bác sĩ Kỳ chắc sẽ hiểu chứ."

Cái tay Kỳ Phù đang nàng vô lực buông xuống, Tiểu Chu lại tiếp tục nói: "Cũng không lâu lắm bệnh dạ dày của nàng tăng thêm, bác sĩ bảo nàng nhất định phải đúng hạn nghỉ ngơi, nàng mới yên tĩnh đồng ý, thế nhưng nàng bắt đầu uống rượu, lượng lớn lượng lớn uống, ta thường thường qua tìm Nhiên Nhiên, mọi thời điểm nàng đều ngồi ở trước gương, một lần ngồi xuống chính là nửa ngày."

"Sau đó thân thể vừa mới khá một chút, nàng lại bắt đầu không ngày không đêm công tác."

Tiểu Chu vẻ mặt không phải oán giận, rất bình tĩnh: "Bác sĩ Kỳ, ta biết đoạn thời gian mới chia tay đó, ngươi sống rất khổ, Nhiên Nhiên cũng biết, nhưng biết thì lại làm sao, ngươi lúc đó, không phải còn có giai nhân ở bên người bồi ngươi sao?"

"Ta cùng ngươi nói những lời này, không phải muốn cho ngươi hổ thẹn hoặc là làm chuyện gì đi bù đắp cho Nhiên Nhiên, chỉ hi vọng ngươi biết, Nhiên Nhiên không phải người ngu, đừng lừa nàng."

Tiểu Chu ít khi có dáng vẻ chính kinh như thế, nhớ tới ở nước Mỹ thì lời nói nặng nàng đều sẽ không tự chủ được, Kỳ Phù nghe được viền mắt đỏ lên, ẩn nhẫn nói rằng: "Ta cùng nàng, không phải như Nhiên Nhiên nghĩ."

Tiểu Chu cười khẽ: "Bác sĩ Kỳ không cần cùng ta giải thích, ta có mắt chính mình thấy được."

"Còn nhớ Nhiên Nhiên tại sao cùng ngươi nói chia tay không? Ngươi vẫn nói là quá bất ngờ, kỳ thực không có chút nào bất ngời, đồng sự tốt của ngươi lén lút nói Nhiên Nhiên là ai cũng có thể làm chồng vạn người chẩm, ngươi chỉ là vui đùa một chút mà thôi, những tài nguyên kia của Nhiên Nhiên là do ngủ mà có, còn nói ngươi cùng nàng —— "

"Được rồi!"

Kỳ Phù lui về phía sau một bước, trong con ngươi tất cả đều là đau, nàng gắt gao cắn môi, mùi máu tanh tràn ra, từ cổ họng nuốt xuống, làm cho nàng buồn nôn.

Tiểu Chu hiếm thấy cường thế, nói: "Ta càng muốn nói!"

"Ta cùng Nhiên Nhiên tự nhiên không tin, chúng ta đi tìm ngươi, đi đến khu nhà ở của ngươi, nhìn thấy bạn gái cũ của ngươi mặc áo ngủ của Nhiên Nhiên đứng ở cửa sổ, ngươi cùng nàng gắn bó tương ôi ôm cùng một chỗ."

"Nếu như như thế vẫn chưa đủ, tấm hình này đủ chưa?"

Tiểu Chu đột nhiên đi tới trước bàn trang điểm, đưa tay từ trong một chiếc hộp lấy ra một bức ảnh, thả trước mặt Kỳ Phù, rơi xuống đất.

Úc Tử Tịnh đứng ở phía sau Kỳ Phù, nhìn thấy tấm hình trên đất là cảnh hai người thân mật đứng trước bệ cửa sổ, hai người đều mặc áo ngủ, ôm nhau.

Tiểu Chu mâu sắc nhàn nhạt: "Vừa mới bắt đầu ta không biết tại sao Nhiên Nhiên muốn chụp tấm hình này, sau đó nàng nói cho ta, mỗi lần muốn đi tìm ngươi, nàng liền nhìn tấm hình này, đoạn thời gian vừa mới về nước đó, bức ảnh hầu như không rời khỏi người."

"Bác sĩ Kỳ, người vứt bỏ nàng, là ngươi."

Kỳ Phù mạnh mẽ nhắm mắt lại, Tiểu Chu sắc mặt như thường từ trước mặt nàng bước qua, cửa phòng lạch cạch một tiếng đóng lại, Úc Tử Tịnh nhanh tay đỡ lấy Kỳ Phù, nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ Kỳ, có khỏe không?"

Không cần nhìn cũng biết, người trước mắt không tốt lắm.

Kỳ Phù hạ thấp thân mình cầm lấy ảnh chụp, trong hình rõ ràng bị người xé ra, lại dùng băng dán dính chung một chỗ, đầu ngón tay của nàng đang run rẩy, tâm chăm chú nắm lấy, đau đến nàng thở không nổi, trong mắt chứa đầy nước mắt, ẩn nhẫn sa sút.

Mặt trái của ảnh chụp còn có một hàng chữ nhỏ.

—— Lần từ biệt này, từng người mạnh khỏe.