Úc Tử Tịnh vừa ngủ liền cảm giác ngủ thẳng đến buổi chiều hôm sau, trong phòng đồng hồ báo thức đang kêu tí tí tách tách, Úc Tử Tịnh lấy lên xem, sắp bốn giờ rưỡi, nàng vò vò đầu, ngủ quá lâu cũng không tốt.
Lúc đi sửa di động lão bản nói tối hôm nay có thể sẽ sửa xong, Úc Tử Tịnh cũng không muốn ở nhà làm cơm, thu thập thỏa đáng xong cầm lấy túi xách liền xuống lâu, thẳng đến cửa hàng sửa di động, vị tiểu ca ngày hôm qua cùng nàng ngẫu nhiên gặp, vừa nhìn thấy nàng vội vàng xoay người, cái mông quay về phía nàng.
Úc Tử Tịnh nhàn nhạt thu tầm mắt lại, quay đầu tiến vào cửa hàng, lão bản nhìn thấy nàng liền nói: "Mỹ nữ đến rồi, đợi thêm mấy phút, vừa vặn liền sửa xong."
Hắn nói xong cúi đầu khép lại nắp điện thoại di động, sau đó mở máy để màn hình sáng lên, lão bản giãn lông mày cười cười: "Vâng, được rồi."
Úc Tử Tịnh đem hóa đơn giao cho hắn, thuận tiện đưa tiền, lão bản còn đang tính toán nói rằng: "Mỹ nữ thật sự không cân nhắc thay di động khác sao? Hiện tại có thể trả góp, vừa thuận tiện vừa tiện nghi."
Nàng đứng trước quầy chỉ cúi đầu nhạt nhẽo trả lời: "Không cần."
Úc Tử Tịnh cầm điện thoại di động ở trong lòng bàn tay, có không ít tin nhắn chưa đọc gửi lại đây, nàng nhìn nhìn, vài cái đều là dãy số quen thuộc, tâm nàng hồi hộp lên, sau đó mở ra, nhìn thấy ngày hôm qua Cận Sương liên tục gọi năm cuộc điện thoại cho nàng.
Phía trên còn có ba, bốn tin nhắn khác.
Đều là Úc Thanh.
Hai cái là của ngày hôm qua.
—— Tử Tịnh, điện thoại gọi như thế nào cũng không thông a? Có phải là còn đang tăng ca?
—— Buổi tối cuối tuần quay về dùng cơm, đừng quên.
Còn có một cái là của ngày hôm nay.
—— Nữ nhi, khuya về nhà ăn cơm.
Úc Tử Tịnh cầm điện thoại di động trên tay ra khỏi tiệm sửa chữa, nàng gọi điện thoại cho Úc Thanh, vừa mới chuyển được, đầu bên kia điện thoại di động liền truyền đến âm thanh hàm hậu của Úc Thanh : "Tử Tịnh a, có muốn về đến nhà hay không?"
Sắc trời còn sớm, giữa hè, hơn năm giờ khí trời liệt dương vẫn còn sáng loáng, Úc Tử Tịnh ngẩng đầu ngăn trở ánh mặt trời, đối với bên kia điện thoại nói rằng: "Ba, buổi tối có chuyện gì không?"
Mấy tuần nay, Úc Thanh cùng Hà Mục Viện thường thường bảo nàng trở về, cũng không có chuyện gì lớn, đơn thuần là ăn cơm.
Úc Tử Tịnh đối với Hà Mục Viện là có ý kiến, nhưng đối với Úc Thanh, nàng vẫn rất tôn trọng.
Khả năng là Hà Mục Viện cũng biết mình không được Úc Tử Tịnh tiếp đón, vì lẽ đó hai lần gọi điện thoại này đều để cho Úc Thanh làm.
Úc Thanh hắng giọng: "Cũng không có chuyện gì, lần trước ngươi cảm mạo, tuần lễ này nếu như được nghỉ nên trở về, chúng ta nhìn cũng có thể an tâm."
Úc Tử Tịnh suy nghĩ một chút, hồi: "Được."
Ngược lại cơm tối nàng cũng là tùy ý ứng phó, ba nàng đều đã nói như vậy, trở về cũng không sao.
Úc Tử Tịnh lên xe taxi, trực tiếp đến Thành Tây, mua hoa quả xong mới hướng lên lầu đi lên, nàng đứng ở dưới lầu, ngửa đầu nhìn bên trên, chỉ thấy ánh dương chiều tà chiếu ở trên cửa sổ thủy tinh, phản xạ có chút chói mắt.
Úc Tử Tịnh khi đi tới cửa thì nghe được bên trong có âm thanh nói chuyện nho nhỏ, nàng gõ cửa, Hà Mục Viện vội nói: "Đến rồi!"
Mở cửa, Hà Mục Viện kéo cánh tay nàng lại : "Tử Tịnh ngươi làm sao giờ mới trở về, ba ngươi không phải nói ngươi về sớm một chút tiếp khách sao?"
Dáng vẻ nàng cười híp mắt quá quen thuộc, Úc Tử Tịnh theo ánh mắt của nàng nhìn sang, trên ghế sô pha đang ngồi hai người, trên ban công còn đứng một người nữa, Hà Mục Viện chào hỏi: "Đây là Dương thúc thúc, Dương a di, còn có cái kia là Dương Kiên vừa mới về nước."
Nàng giới thiệu xong chỉ vào Úc Tử Tịnh: "Con gái của ta, Tử Tịnh."
Úc Tử Tịnh gật đầu chào hỏi : "Dương thúc thúc, Dương a di."
Dương thúc thúc cùng Dương a di liếc mắt nhìn lẫn nhau, cả hai đều lộ ra vẻ mặt thoả mãn, Dương Kiên đứng ban công cũng đi tới, ngũ quan thanh tú, gò má ửng đỏ, nhìn ra là một nam nhân hay ngại ngùng, hắn đưa tay: "Xin chào, ta là Dương Kiên, đã sớm nghe Úc thúc thúc nói tới ngươi, nghe nói ngươi là hộ sĩ?"
Úc Tử Tịnh đưa tay bắt tay hắn, cười nhạt: "Ừm."
Dương a di thấy sắc mặt nhi tử của mình thoả mãn, nàng cười cười: "Hộ sĩ hảo, có tâm có trách nhiệm, hiện tại nữ hài tử mỗi một người đều quá táo bạo, Tử Tịnh vừa nhìn chính là cô nương tính tình trầm ổn."
Dương thúc thúc cũng phụ họa: "Phải, không tệ."
Hà Mục Viện thấy có hi vọng vội vàng đẩy Úc Tử Tịnh đứng bên cạnh Dương Kiên : "Các ngươi tâm sự, Tử Tịnh a, Dương Kiên vừa mới từ nước ngoài trở về, đối với Trường Hạc có rất nhiều địa phương chưa quen thuộc, ngươi nếu có rảnh rỗi dẫn hắn đi loanh quanh nhiều một chút."
Dương a di mở miệng: "Đúng vậy, chính là không biết có thể làm lỡ Úc tiểu thư hay không."
Úc Tử Tịnh: "Ta. . ."
Hà Mục Viện kẹt ở phía trước nàng mở miệng: "Tử Tịnh a, Dương thúc thúc cùng ba ngươi là người quen cũ, ngươi chú ý một chút chớ chọc chuyện cười."
Dương thúc thúc vung vung tay: "Không có không có, ta thấy Úc tiểu thư rất tốt, đoan trang đại khí, cử chỉ thoả đáng, vừa nhìn chính là hai người các ngươi giáo dục tốt."
Hà Mục Viện mỉm cười, mặt mày cong cong, chào hỏi: "Đừng chỉ nói, ta đi xem xem lão Úc đã xong chưa, có thể ăn cơm."
Lúc đang nói chuyện Úc Thanh từ trong phòng bếp đi ra, Úc Tử Tịnh nhìn thấy hắn kêu: "Ba."
Úc Thanh lấy khăn lau lau chùi tay, đi tới bên cạnh Úc Tử Tịnh, nhìn nhìn một chút : "Khí sắc không tệ, cảm mạo được rồi?"
Úc Tử Tịnh triển lộ miệng cười: "Sớm được rồi."
Úc Thanh gật gù, nói với mọi người nói: "Ăn cơm đi."
Vưa ngồi xuống, Hà Mục Viện hết sức để Dương Kiên ngồi ở vị trí bên cạnh Úc Tử Tịnh, đối với Úc Tử Tịnh nháy mắt, nàng làm như không thấy, chỉ ăn cơm, thời điểm đại gia chạm cốc mới giơ chén lên, ra hiệu một hồi.
Úc Thanh thấy Úc Tử Tịnh thả cái chén xuống như vậy mới nói rằng: "Tử Tịnh a, ngươi cũng chúc rượu cho Dương thúc thúc cùng Dương a di đi, đừng chỉ lo chôn đầu ăn cơm, không hiểu lễ nghi a."
Tuy là lời nói chỉ trích, nhưng thái độ là sủng nịch, Dương thúc thúc để đũa xuống: "Ai —— Tử Tịnh ngươi đừng nghe ba ngươi nói bậy, ngươi tùy ý là tốt rồi."
Úc Thanh cười với hắn: "Đứa nhỏ này ở nhà bị ta làm hư, nếu như gả tới nhà lão Dương các ngươi, sợ là càng muốn lên trời."
Dương Kiên nghe nói như thế cúi đầu, cười nhạt: "Úc thúc thúc ngươi yên tâm đi, ta cảm thấy Úc tiểu thư rất tốt đẹp."
Dương a di nâng bát nhìn về phía Hà Mục Viện: "Nhìn xem, vẫn chưa vào trong nhà, đã bao che trước rồi."
Trong phòng khách nhất thời truyền đến một trận tiếng cười, Úc Tử Tịnh cực kỳ bình tĩnh tiếp tục ăn cơm, mâu sắc trầm ổn, khiến người ta không nhìn ra tâm tình trong đó, mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Hà Mục Viện mới để Úc Tử Tịnh bồi Dương Kiên xuống lầu đi một chút.
Đêm nay Úc Tử Tịnh biểu hiện xác thực so với mấy lần trước tốt hơn rất nhiều, không có vừa bắt đầu liền từ chối, cũng không để bọn họ nhiệt tình mà bị hờ hững, xem như là cái điềm tốt.
Ở trong thang máy, Dương Kiên gãi đầu một cái, liếc mắt nhìn Úc Tử Tịnh thanh nhã như lan ở bên cạnh, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, cửa thang máy mở ra, hắn mới lúng túng nói rằng: "Úc tiểu thư, không bằng chúng ta đi đến công viên nhỏ bên cạnh ngồi một chút?"
Úc Tử Tịnh: "Hảo."
Hai người đi bộ đến vườn hoa nhỏ, người tới lui không ít, có tình nhân túm năm tụm ba, cũng có người lớn mang theo hài tử một nhà ba người đi dạo, Úc Tử Tịnh bồi ở bên cạnh Dương Kiên đi loanh quanh trong công viên.
Dương Kiên tính cách vốn là dễ xấu hổ, thấy Úc Tử Tịnh không bao nhiêu lời, hắn muốn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì, gương mặt đỏ bừng lên, bên người thỉnh thoảng có gặp mấy cặp tình nhân thoáng qua, nhìn người ta cười cười nháo nháo đi tới, Dương Kiên nắm chặt nắm đấm, nói rằng: "Còn không biết Úc tiểu thư bình thường có ham muốn gì?"
Úc Tử Tịnh vừa đi vừa quay đầu nhìn Dương Kiên, khuôn mặt thanh tú, tính cách ngại ngùng, thấy nàng nhìn qua đây, hoảng loạn nhìn đi hướng khác, nàng nhàn nhạt mở miệng: "Bình thường không có ham muốn gì, đi làm, ngủ."
Dương Kiên vò đầu: "Kỳ thực —— kỳ thực ngày hôm nay chúng ta, chúng ta."
Úc Tử Tịnh thu hồi ánh mắt: "Chúng ta là thân cận, đúng không?"
Dương Kiên phun ra một hơi, không biết tại sao, ở dưới đôi mắt của Úc Tử Tịnh, hắn trước sau giống như không có sức lực gì.
Úc Tử Tịnh tiếp tục nói: "Phi thường xin lỗi, Dương tiên sinh, ta thẳng thắn cùng ngươi nói rõ, hiện nay ta không có dự định thân cận."
Dương Kiên nhìn nàng thành khẩn như vậy, ổn định tinh thần, cũng mở miệng nói rằng: "Úc tiểu thư thẳng thắn như thế, vậy ta cũng ăn ngay nói thật, ta đối với Úc tiểu thư cảm giác rất tốt, nếu như Úc tiểu thư hiện nay không có bạn trai, có thể hay không suy nghĩ về ta một chút?"
Úc Tử Tịnh vừa định mở miệng, chuông điện thoại di động vang lên, đánh gãy lời của hai người, Úc Tử Tịnh cầm điện thoại di động lên xem, là số điện thoại di động của Cận Sương.
Nàng tiếp lên: "Uy."
Cận Sương ở bên kia rất ồn ào, rất nhanh liền yên tĩnh lại, tiếng ồn ào rời đi, âm thanh của Cận Sương liền trở nên đặc biệt rõ ràng, nàng hỏi: "Tử Tịnh, thân thể ngươi, có khỏe không?"
Úc Tử Tịnh nhất thời nghĩ đến đêm đó dây dưa, trên người nàng hiện tại còn trải rộng hồng ngân, trong bóng tối, sắc mặt nàng đỏ lên, miễn cưỡng bình tĩnh: "Ta rất khỏe."
Cận Sương: "Vậy ngươi ngày hôm qua làm sao không tiếp điện thoại của ta? Là đang tức giận sao?"
Âm thanh của nàng mang theo cẩn thận từng li từng tí một, chen lẫn với đa tình tự, xuyên qua điện thoại vang lên lưu ở bên tai Úc Tử Tịnh, làm Úc Tử Tịnh không khỏi nghĩ tới ngày đó ở bên tai nàng nỉ non.
Gợn sóng chỉ trong nháy mắt, Úc Tử Tịnh rất nhanh hồi thần: "Không có, ngày hôm qua di động hỏng rồi."
Cận Sương yên tâm, cười nhạt: "Vậy thì tốt."
Úc Tử Tịnh liếc mắt nhìn Dương Kiên: "Không có chuyện gì, ta treo máy trước."
"Chờ chút —— "
Cận Sương bỗng nhiên mở miệng, trước lúc nàng cúp điện thoại nói rằng: "Ta cùng Lâm tiểu thư, không phải như trên mạng truyền ra như vậy."
"Ngươi chờ ta trở lại, có được hay không?"
Úc Tử Tịnh cắn bờ môi, không có đáp lời, điện lưu không hề có một tiếng động để cho hai người nối liền cùng nhau, mãi đến khi Dương Kiên không nhịn được kêu: "Úc tiểu thư?"
Di động có tạp âm, Cận Sương rất nhanh nghe được câu " Úc tiểu thư " này, nàng hỏi vội: "Tử Tịnh, ngươi ở đâu?"
Úc Tử Tịnh hồi nàng: "Ta ở công viên nhỏ ở Thành Tây."
Thành Tây, là nơi cha mẹ của nàng ở, ở dưới lầu nhà nàng có công viên nhỏ, kết hợp với câu " Úc tiểu thư " vừa nghe được, Cận Sương rất nhanh sẽ có thể biết được nàng đang làm gì, nàng nhất thời tức giận đến nổ phổi, một mực lại đối với Úc Tử Tịnh không có cách nào nói được cái gì, cuối cùng chỉ có thể khẽ cắn răng: "Ta trước tiên treo."
Úc Tử Tịnh cất điện thoại di động đi, Dương Kiên ở bên người ánh mắt ân cần, dò hỏi: "Úc tiểu thư, sao vậy? Có phải là có việc?"
Úc Tử Tịnh nhấc mắt nhìn hắn, khóe miệng kéo nhẹ: "Cũng không có gì, đối tượng của ta vừa gọi điện thoại cho ta, nói nhớ ta rồi."
Dương Kiên: . . .
Người bên cạnh một trận trầm mặc đáng sợ, Dương Kiên đối với hai chữ nhẹ nhàng "đối tượng " này, thật lâu mới mở miệng nghi vấn: "Nhưng Úc thúc thúc không phải nói ngươi không có. . ."
Mắt thấy hai người rất nhanh đi đến cổng công viên, Úc Tử Tịnh đánh gãy hắn, ngửa đầu cười yếu ớt: "Mới vừa có."