Khúc Duệ không biết mơ thấy cái gì, chợt giật mình tỉnh lại, trên gáy nàng đều là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, sau khi thấy rõ chính mình ở nơi nào, khẽ thở một hơi.
Nàng đứng dậy, chăn mỏng từ trên người rơi xuống, Khúc Duệ cúi đầu nhìn, nhặt lên có chút mơ hồ, quay đầu nhìn cửa phòng bệnh, rơi vào trầm mặc.
Bên trong phòng bệnh chỉ có gió nhẹ lướt qua, không có một tiếng động nào khác, nàng từ từ gấp kỹ chăn đặt lại vào trong ngăn kéo, đi phòng vệ sinh chỉnh trang, vẫn một thân già giặn, đã không còn trẻ nữa, Khúc Duệ dung tay lau đi vệt nước dính đầy trên tấm gương.
Trong mí mắt hoàn toàn là mơ hồ.
Nàng mím mím môi, đáy mắt xoẹt qua tia tàn khốc.
Lại đi ra ngoài, liền nhìn thấy Úc Tử Tịnh vừa mới vào cửa phòng bệnh, thần sắc của nàng hơi động, chủ động bắt chuyện nàng ấy: "Xin lỗi, vừa rồi thất thố."
Úc Tử Tịnh thấy phòng bệnh đã được thu thập thỏa đáng, mặt nàng giãn ra: "Cận phu nhân nói quá lời, ngài còn chưa dùng cơm đi, cần giúp ngài gọi một chút không?"
Khúc Duệ giơ tay: "Không cần cảm tạ, ta còn có việc."
Nàng khêu một phần tóc, xoay người đi tới bên giường của Cận Vân, đưa tay sờ trên mí mắt của hắn, động tác khinh nhu, vẻ mặt trìu mến, giống như toàn bộ hi vọng đều ký thác ở trên thân thể của người đang nằm giường bệnh này vậy, Úc Tử Tịnh yên lặng cúi thấp đầu.
Khúc Duệ thu tay về, quay đầu nói: "Phiền phức hộ sĩ Úc hỗ trợ quan tâm một chút."
Úc Tử Tịnh đáp lại: "Nên."
Khúc Duệ đứng dậy, đi ngang qua người Úc Tử Tịnh, kéo theo mùi nước hoa nhàn nhạt, cửa phòng mở ra rồi lại khép lại, bên trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, Úc Tử Tịnh đem Cận Vân vệ sinh sạch sẽ xong mới ngồi lên ghế ở một bên, nhấc tay cầm sách lên, đọc : "Ta lại chuyên tâm sát sáng suốt tuệ, ngông cuồng cùng ngu muội, chính là biết cái này cũng là bộ phong. Bởi vì có nhiều trí khôn, liền có bao nhiêu sầu phiền; thêm tăng tri thức, liền thêm tăng ưu thương."
Úc Tử Tịnh đem đoạn văn này đọc hai lần, mới tiếp tục đọc chương dưới.
Người bệnh trên giường vẫn không hề động một chút nào, chỉ có hô hấp đều đặn.
Gần tới lúc tan tầm, Úc Tử Tịnh từ phòng bệnh lầu ba quay về phòng thay quần áo, nàng lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, màn hình lóe lên lóe lên, là điện thoại của Ôn Ngọc, Úc Tử Tịnh tiếp nhận, Ôn Ngọc nhỏ giọng nói: "Úc tỷ, Úc tỷ, ngươi nghỉ làm chưa?"
Ngữ khí nhẹ nhàng, tựa như rời khỏi bệnh viện, cả người nàng đều hài lòng không ít.
Ngón tay Úc Tử Tịnh đang mở y phục hộ sĩ ra, hồi nàng: "Chính là đang thay quần áo, sao vậy?"
Ôn Ngọc do do dự dự, dáng vẻ muốn hỏi lại thấy xấu hổ, Úc Tử Tịnh cùng nàng tùy ý hàn huyên hai câu, cuối cùng nàng cắn răng hỏi: "Ta nghe nói, Úc tỷ ngày hôm qua cùng bác sĩ Kỳ ra ngoài ăn cơm?"
Ra ngoài ăn cơm, việc này rất ngạc nhiên sao?
Hà Tiểu Mạn cùng Lý Viện biết, có thể hiểu được, cùng chung văn phòng, hiện tại làm sao Ôn Ngọc cũng biết?
Úc Tử Tịnh xoa sống mũi: "Sao vậy? Ta cùng bác sĩ Kỳ cùng nhau ăn cơm, rất bất ngờ sao?"
Nàng là trợ thủ của Kỳ Phù, đừng nói là cùng nhau ăn cơm, sau này còn có thể sẽ cùng đi xa nhà, cũng không đáng đề cập.
Ôn Ngọc vội vàng nói: "Không ngoài ý muốn a! Chính là Úc tỷ, ngươi cẩn thận chút, ta nghe nói bác sĩ Kỳ là cong!"
Úc Tử Tịnh hơi giận: "Yên tâm đi, bác sĩ Kỳ đối với ta không có hứng thú."
Đương nhiên nàng đối với Kỳ Phù, càng vô vị.
Ôn Ngọc tiếp thu được tín hiệu chuẩn xác, tâm rốt cục thả lại vào bụng, đắc ý chăm sóc: "Vậy thì tốt vậy thì tốt, đúng rồi Úc tỷ, ta đem ngày hẹn ăn cơm dời đến thứ sáu, vừa vặn là sinh nhật ta, ngươi không ngại chứ?"
Úc Tử Tịnh tay bận rộn một trận, nói: "Không ngại a."
Sau đó nàng nghĩ đến cái gì bỏ thêm một câu: "Người rất nhiều sao?"
Lúc này Ôn Ngọc hồi nàng: "Không nhiều, chỉ chúng ta thêm vào Tiểu Trương cùng Tần Uyển."
Úc Tử Tịnh cười cười: "Tốt lắm, ta có thể mang thêm một người qua không? Muội muội ta."
Ôn Ngọc vừa nghe là người nhà vạn phần nhiệt tình: "Có thể có thể!"
Tốt nhất là đến giúp mình làm người làm chứng, vạn nhất nàng có thể đuổi tới Úc tỷ, chẳng phải cũng tương đương với thu được người nhà tán thành sao? Ôn Ngọc đầy đầu tiểu tính toán, còn kém không có cười ra tiếng nữa thôi.
Úc Tử Tịnh cúp điện thoại, trên tay mang theo túi, bên trong chứa bộ đồ ngủ của Cận Sương.
Nàng không có trực tiếp về nhà, mà ở trên đường quẹo hướng khác, đi tới công quán, bảo vệ biết nàng, nhìn thấy nàng liền cười: "Úc tiểu thư nghỉ làm rồi?"
Úc Tử Tịnh gật đầu: "Ừm."
Nàng còn có chía khóa khu nhà ở của Cận Sương, ngày hôm qua lúc đi quên trả lại, hiện tại đứng ở cửa, Úc Tử Tịnh do dự nên dùng chìa khoá mở cửa hay là gõ cửa.
Chính là đang do dự thì cửa xoạt xoạt một tiếng mở ra, Triệu Dập một mặt táo bón từ bên trong dò ra đến, nhìn thấy Úc Tử Tịnh sợ hết hồn, sau đó lảo đảo một bước, Úc Tử Tịnh dùng ngón tay sờ sờ ở trên mặt, nàng rất đáng sợ sao?
Triệu Dập nháy mắt mấy cái, chậm rãi thở mạnh một cái, vừa nói đến, mục tiêu bát quái liền đứng ở trước mắt, mạnh mẽ đến đâu trái tim cũng không chịu nổi kí©h thí©ɧ như vậy a.
Cận Sương đứng phía sau hắn, thấy hắn bất động nhíu lông mày thúc hắn: "Làm sao không trả lại được?"
Triệu Dập quay đầu, tránh ra chút khoảng cách, từ bên cạnh Úc Tử Tịnh chen qua, quái gở nói : "Cận Sương, tỷ tỷ của ngươi đến rồi."
Ngay lúc Triệu Dập nói chuyện, Cận Sương liền nhìn thấy Úc Tử Tịnh, lúc này nàng bỏ qua tầm mắt ở một bên, Triệu Dập biết rõ bầu không khí không đúng, hắn cúi đầu cùng Úc Tử Tịnh nói: "Tỷ tỷ, vậy ta đi trước."
Cái từ tỷ tỷ này, hắn gọi đến tình chân ý cắt, chân tâm thành ý.
Úc Tử Tịnh không có cảm giác được, nàng khẽ gật đầu ra hiệu, một cái tay đang sờ trên cánh tay còn lại, đè xuống da gà đang nổi lên.
Triệu Dập cùng Úc Tử Tịnh bắt chuyện xong cũng không chịu quay đầu lại cút về nhà của chính mình, vội vã bước nhanh đến phòng khách, kéo màn cửa sổ ra, tiến đến trước cửa sổ, hai con mắt liều lĩnh nhìn chằm chằm Cận Sương ở cửa.
Cận Sương giống như phát giác ra, nàng ngẩng đầu đối diện cùng Triệu Dập đang trốn ở sau cửa sổ, cả người hắn run lên, Cận Sương kéo Úc Tử Tịnh vào cửa, cửa loảng xoảng một tiếng khép lại.
Triệu Dập: . . .
Hừ, có gian tình!
Bị Triệu Dập đánh tới tín hiệu có gian tình, hai người sau khi vào cửa liền đứng ở một bên, Úc Tử Tịnh đưa túi qua : "Áo ngủ của ngươi, ta không cẩn thận mang về."
Cận Sương tiếp nhận túi, đưa tay lấy ra, là cái váy ngủ không tay màu đỏ kia, giống như liên tưởng đến tư thái lúc Úc Tử Tịnh mặc cái váy ngủ này, Cận Sương có chút mặt đỏ, nàng nói: "Không cần đưa ta, đưa ngươi."
Úc Tử Tịnh mím mím môi: "Ta không quen hình dáng này, trả lại ngươi tốt hơn."
Đưa cho nàng, nói không chừng một năm nàng cũng không có mặc.
Có chút phung phí của trời.
Thấy Úc Tử Tịnh cố ý không muốn, Cận Sương cũng không bắt buộc, nàng nhận lấy sau đó đặt ở trên ghế sô pha, cúi đầu cũng không nói lời nào nữa.
Úc Tử Tịnh thấy nàng có thể đứng lên rồi, vừa rồi ở sau lưng nàng, bước đi tựa hồ cũng không có gì không thích hợp, hẳn là đã khá hơn nhiều, nàng nhìn Cận Sương đang cúi đầu nói: "Ngày kia có rảnh không?"
Cận Sương âm thanh rầu rĩ: "Có việc?"
Úc Tử Tịnh cười khẽ: "Lúc trước không phải người muốn ta giới thiệu chút bằng hữu cho ngươi sao? Ngày kia ăn cơm, ngươi có muốn cùng đi hay không?"
Cận Sương ngẩng đầu, ánh mặt trời chênh chếch đánh vào nửa sườn mặt của Úc Tử Tịnh, có loại đẹp mông lung, nàng cười khẽ, mặt mày cong cong, trong ánh mắt mang theo một tia hi vọng, Cận Sương cùng nàng đối diện, bị cặp mắt kia hấp dẫn lấy, theo sau liền trả lời: "Muốn."
Nói xong mới biết mình đáp lại cái gì.
Muốn đổi lại giọng, lại sợ Úc Tử Tịnh khả nghi, chỉ có thể cấp tốc nhìn đi chỗ khác, nhưng tim đập không còn do chính mình khống chế nữa, giống như bị đầu độc, đã muốn hung hăng nhìn người kia.
Úc Tử Tịnh nghe được câu trả lời khẳng định, thở một hơi, mặt mày triệt để triển khai, nụ cười càng thêm sâu sắc : "Được, vậy đến thời điểm ta tới đón ngươi."
Nàng nói xong đã muốn quay đầu rời đi, Cận Sương liền đưa tay kéo cánh tay nàng lại, dùng sức, dò hỏi: "Bác sĩ Kỳ cũng cùng đi sao?"
Tim đập đột nhiên tăng nhanh, có loại run rẩy từ đầu ngón tay cấp tốc tràn lan khắp cả cả thể, trái tim như bị người mạnh mẽ nắm lấy, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, là bóp nát hay là thả ra.
Úc Tử Tịnh mở miệng, nàng nói: "Bác sĩ Kỳ? Đương nhiên không đi."
Tâm Cận Sương buông lỏng ra.
Vừa rồi sắc mặt còn trắng bệch, chậm rãi khôi phục lại màu máu, tay cũng không còn run rẩy nữa, nàng thả Úc Tử Tịnh ra, hai tay chắp ở sau lưng, nói rằng: "Tốt lắm, ta đi."
Úc Tử Tịnh thấy vẻ mặt khó lường của nàng, nhíu lông mày, đưa tay đặt lên trán của nàng, nhiệt độ bình thường.
Nàng thở một hơi, chăm sóc Cận Sương: "Ngươi hiện tại là có thể đi lại, thế nhưng không cần vận động nhiều, thích hợp là tốt rồi, còn có ngươi nhất định phải bảo canh, bồi bổ."
Tinh tế linh tinh lải nhải không ít, Cận Sương chỉ trầm mặc nghe, tình cờ mới hồi nàng một câu: "Được."
Úc Tử Tịnh phân phó một lần, tiện đà cất bước đi tới cửa, suy nghĩ một chút vẫn là xoay người đưa chìa khoá trên tay giao ra, nàng đặt ở trên tay Cận Sương: "A, trả lại ngươi."
Cận Sương trên tay nắm lấy chìa khoá, còn có nhiệt độ của Úc Tử Tịnh, nàng rất muốn đem chìa khoá nhét lại vào trong túi Úc Tử Tịnh, chỉ là lý trí vẫn còn, nàng nắm chìa khoá ở lòng bàn tay, mắt như trăng lưỡi liềm: "Cảm ơn tỷ mấy ngày nay chăm sóc."
Úc Tử Tịnh đã thành thói quen Cận Sương thỉnh thoảng ném một câu " tỷ " đi ra.
Nếu như nói toàn bộ Úc gia, bao quát Úc gia thân thích, có ai có thể không làm cho nàng phản cảm, đại khái cũng chỉ có Cận Sương.
Các nàng đồng thời cùng nhau đi qua cái tuổi hồ đồ vô tri.
Mỗi lần nàng gọi tỷ, cũng có thể làm cho Úc Tử Tịnh thay đổi sắc mặt, bởi vì gọi như vậy, có thể làm cho nàng nghĩ đến lúc còn trẻ đã từng sung sướиɠ.
Cuộc sống về sau càng nhạt nhẽo, liền càng nhớ nhung lúc trước, cỡ nào không buồn không lo, ngây thơ rực rỡ, tùy ý hưởng thụ sủng ái của cha mẹ.
Nàng trước nói Cận Sương, người người đều có chuyện buồn phiền, các nàng cùng những người ngoài kia cũng không khác gì nhau.
Kỳ thực có sự khác biệt.
So với như lúc này, Úc Tử Tịnh cũng cảm giác được tình thân đã lâu không gặp.
Chóp mũi nàng chua xót, đứng trước mặt Cận Sương, thanh âm khàn khàn nói rằng: "Cận Sương."
Cận Sương không rõ cúi đầu, nhìn trên đỉnh đầu của Úc Tử Tịnh, nàng trả lời: "Hả?"
Úc Tử Tịnh cười nói: "Không có chuyện gì, có thể hay không lại kêu một tiếng?"
Cận Sương trầm mặc, trong lòng dâng lên bi thương, trong nháy mắt nhấn chìm nàng.
Thật buồn cười.
Nàng muốn cùng Úc Tử Tịnh thoát khỏi gánh nặng đó, một lần nữa phát triển, nhưng hiện tại chỉ có thể dựa vào quan hệ gắn bó này.
Úc Tử Tịnh ho nhẹ, cảm thấy vừa rồi thất thố, nàng trương há mồm: "Xin lỗi, ta. . ."
Trong nháy mắt, Cận Sương đưa tay ôm lấy nàng, mặt Úc Tử Tịnh kề sát nơi ngực đang chập trùng của Cận Sương, mềm mại, nàng không nói ra lời kẹt ở bên trong cổ họng, nghe được bên tai Cận Sương một lần lại một lần nỉ non: "Tỷ, tỷ, tỷ. . ."
Có vật ấm áp tiến vào trong cổ, Úc Tử Tịnh cả người cứng ngắc nhất thời mềm nhũn, nàng cũng đưa tay ôm trụ lấy eo Cận Sương, vỗ vỗ lưng nàng.
Phần sưởi ấm này, là cùng cho lẫn nhau.