Chương 14

Hai ngày sau đó, Úc Tử Tịnh đều tăng ca bận rộn làm việc như con quay, thường thường khi nàng trở lại phòng bệnh của Cận Sương đã là mười một giờ rưỡi, hôm sau năm, sáu giờ liền phải dậy, có lúc nửa đêm sẽ bị điện thoại đánh thức.

Úc Tử Tịnh sợ quấy rối đến Cận Sương nghỉ ngơi, nên quyết định nghỉ ở trong phòng nghỉ ngơi.

Để Cận Sương một người ở khu phòng bệnh cao cấp, lăn lộn khó ngủ.

Hộ công đã đến được hai ngày rồi, Cận Sương thực sự không quen, lại để cho Triệu Dập cho sắp xếp mời đi, nàng khôi phục không tệ, Kỳ Phù nhìn báo cáo của nàng cũng khen thân thể nàng tốt lắm, Cận Sương im lặng, đi lính mấy năm, mấy lần ở bên bờ vực sinh tử, chút tiểu thương này, kỳ thực bé nhỏ không đáng kể.

Lâm Thi Nhiên có tới thăm một lần, nói vụ nổ ngày ấy may là có nàng che chở, nếu không hiện tại nằm ở trên giường bệnh chính là nàng, nàng còn hẹn Cận Sương một ngày rảnh rỗi, nàng muốn mời nàng ăn cơm.

Cận Sương ở bên cạnh Lâm Thi Nhiên hơn nửa năm, tuy không thể nói là hiểu rõ, nhưng vẫn là biết một chút.

Nàng là ảnh hậu có tên tuổi, nhưng chưa bao giờ làm giá vì là ảnh hậu, bên ngoài hiền lành, làm việc gọn gàng nhanh chóng, chưa bao giờ dây dưa dài dòng.

Cận Sương nghĩ sẽ đồng ý đề nghị của Lâm Thi Nhiên, Lâm Thi Nhiên mỉm cười, quả nhiên cười so với hoa còn đẹp hơn, nàng nắm lấy tóc dài, trước khi đi còn nói một câu: "Chú ý nghỉ ngơi, về sớm một chút."

Bạch Giản ở phía sau nàng hướng về phía mình nháy mắt, Cận Sương nhìn hắn chơi bảo bối bị chọc cười, Lâm Thi Nhiên lúc trước tuyển chính là cận vệ, buổi tối nghỉ ngơi đều ở chung một gian phòng, vì sợ Bạch Giản là một nam nhân không tiện, cho nên mới nói mình về sớm một chút.

Dù sao trong công ty Triệu Dập nữ vệ sĩ cũng không có quá nhiều.

Chủ nhật khí trời tốt, trời xanh mây trắng gió nhẹ nhàng, Cận Sương ngồi ở bên cửa sổ nhìn cây cối, cành lá sum xuê, màu xanh biếc sum suê, nhìn một chút liền có thể cảm giác được sức sống tràn trề, cách đó không xa có hai cây hoa anh đào, hai ngày này hoa rụng gần hết rồi, cục đá trên đường tràn đầy cánh hoa hồng nhạt, tình cờ bị người dẫm lên, lộ ra mùi thơm nồng nặc.

Triệu Dập làm tốt thủ tục xuất viện, quay đầu đi vào phòng bệnh tìm Cận Sương, thấy nàng đang ở bên cửa sổ đờ ra, hắn tiến lên hai bước nhìn theo ánh mắt của nàng, mở miệng nói: "Yêu, khó có được lúc Cận muội muội của chúng ta ở đây thương xuân thu buồn a."

Cận Sương nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng, Triệu Dập đứng trước mặt nàng cúi đầu tiếp tục nói: "Nói một chút coi, là đυ.ng tới vấn đề nan giải gì?"

Cận Sương thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn cây xanh phía trước, đáp lời: "Triệu Dập, nếu như ngươi yêu thích một người, sẽ làm gì để nói cho nàng biết?"

Tay Triệu Dập nâng lên giữa không trung, vẫn chưa thả xuống liền nghe thấy Cận Sương tiếp tục nói: "Suýt chút nữa quên mất, ngươi ngay cả người yêu thích cũng không có."

Triệu Dập: ? !

Sao có thể đâm vào vết sẹo của hắn như vậy, còn không quên tát thêm muối, chỉ có thể là Cận Sương, nếu là người khác sớm đã bị hắn đánh chết.

Triệu Dập căm giận: "Cái miệng của ngươi, đáng đời độc thân!"

Cận Sương lặng lẽ, nàng chỉ vào hành lý đã thu thập xong ở một bên nói: "Đem những thứ này đều mang theo đi."

Là đồ của Úc Tử Tịnh.

Triệu Dập tay trái nhấc lên hai cái bọc lớn, tay phải đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh, ra đến cửa lớn bệnh viện mới hỏi: "Cận Sương, người ngươi yêu thích, có phải là người đêm đó chúng ta đi đón không?"

Hồi tưởng lại, bọn họ lần thứ nhất gặp mặt, giống như là ở khu phòng bệnh bên này.

Khi đó hắn còn chăm chú nhìn thêm.

Cận Sương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu nhìn Triệu Dập: "Đồng giá trao đổi, chờ ngươi có người thích hẳn lại hỏi ta yêu thích ai."

Nàng dứt lời, lấy cánh tay đặt ở trước cửa sổ, chống đỡ đầu, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, nàng nói: "Ta cảm thấy trước ba mươi tuổi, khả năng không chờ được việc đó."

Triệu Dập liên tiếp bị nhục nhã hai lần, hắn mạnh mẽ hừ một tiếng, ở trên chân ga giẫm đạp, xe thoáng chốc bay ra ngoài, loại khích tướng cấp thấp này, đừng hòng dao động hắn muốn đánh cả đời lưu manh tâm!

Xung quanh bệnh viện đều là cây cối, buổi trưa dòng người đạt đỉnh cao, thành phố Trường Hạc vốn là địa điểm du lịch nhiều người đến, dễ dàng kẹt xe, Cận Sương nhìn dòng xe cộ thật dài trước mắt thở dài, có chết hay không, lại kẹt xe rồi.

Cách đó không xa Úc Tử Tịnh đang ngồi ở trong phòng ăn, vị trí dựa vào tường, nghiêng đầu liền nhìn thấy dòng xe trải dài, nàng bưng chén lên, nhợt nhạt nhấp một miếng.

Dư Thanh còn chưa tới, gọi điện thoại, vạn phần xin lỗi nói đang kẹt xe, xin nàng đợi thêm lát nữa.

Úc Tử Tịnh để điện thoại xuống, lại nhìn thấy bên trong điện thoại di động có hai cái tin nhắn chưa đọc, nàng mở ra xem, là Ôn Ngọc phát tới.

—— Úc tỷ, gặp mặt cảm giác thế nào?

Còn có cái vừa mới phát.

—— Úc tỷ, có muốn chúng ta gọi điện thoại cho ngươi hay không, để ngươi kiếm cớ rời đi?

Mặt mày Úc Tử Tịnh giãn ra, ngón tay gõ ở trên màn hình, trả lời: Ngươi rất nhàn a, hảo hảo đi làm.

Ôn Ngọc cõi lòng đầy hi vọng mở di động ra, nhìn thấy cái tin nhắn này nhất thời kêu rên một tiếng, ném di động kiềm chế đi làm.

Úc Tử Tịnh cũng để điện thoại di động xuống, vừa mới chuẩn bị nhìn ngoài cửa sổ, liền nghe có người gọi nàng: "Úc tiểu thư."

Nàng đứng dậy, lễ phép mỉm cười, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng liếc nhìn, Dư Thanh dưới nụ cười yếu ớt của nàng hơi đỏ mặt, xoắn xuýt nửa ngày mới đưa lên danh thϊếp: "Dư Thanh."

Úc Tử Tịnh tiếp nhận danh thϊếp, gật đầu: "Ta biết, bác sĩ Diệp thường thường nói tới ngươi."

Dư Thanh nghe vậy cười cười, nỗ lực giảm bớt không khí lúng túng, hắn gọi người phục vụ lại đây, đưa thực đơn cho Úc Tử Tịnh, mở miệng nói: "Thực sự thật xấu hổ, vừa rồi kẹt xe, để ngươi đợi lâu, chúng ta trước tiên gọi món ăn đi."

Úc Tử Tịnh nghe vậy tiếp nhận thực đơn, còn không quên đánh giá Dư Thanh một chút.

Rất cao, hơi gầy, ngũ quan cùng một chỗ có vẻ rất thanh tú, không biết có phải vừa mới tới đến gấp hay không, trên trán có chút giọt mồ hôi nhỏ, giờ khắc này dưới ánh mặt trời, mơ hồ phát sáng, đầu tóc cắt gọn gàng, âu phục giày da, tiểu tử này rất chính khí.

Úc Tử Tịnh chọn hai, ba món ăn, nàng đưa thực đơn cho Dư Thanh, thấy hắn gọi xong món ăn mới mở miệng hỏi dò: "Ta nghe bác sĩ Diệp nói ngươi mới vừa lên ban không lâu?"

Dư Thanh vội vàng gật đầu, liếc nhìn ánh mắt ôn hòa của Úc Tử Tịnh, lòng sốt sắng tim nhảy thình thịch, ngón tay hắn mạnh mẽ nhéo ở trên đùi, đau đến hắn suýt chút nữa hô lên, cuối cùng cũng coi như kéo được lý trí trở về, hắn cấp tốc hồi nàng: "Ừm, mới vừa lên ban một năm."

Úc Tử Tịnh cười cười: "Vậy ta liền nói thẳng vào vấn đề, ta lớn hơn ngươi ba tuổi, hơn nữa công tác của ta rất bận..."

Nàng còn chưa nói hết lời đã bị Dư Thanh đánh gãy, Dư Thanh chỉ lo nàng từ chối nên chen vào nói: "Ta biết, ngươi nói ta đều biết, ba tuổi mà thôi, kỳ thực không tính là chênh lệch quá lớn, còn công việc bận rộn, ta chờ ngươi rảnh rỗi là được rồi."

Úc Tử Tịnh bị một trận biện giải làm cho sững sờ, Dư Thanh nói xong hai con mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, giống như đứa nhỏ chờ được khích lệ, Úc Tử Tịnh thu lại nụ cười, ngữ khí chính kinh nói: "Dư Thanh, ngươi nghe không hiểu ý của ta."

Dư Thanh đỏ mặt, ủ rũ cúi đầu: "Ta hiểu, thế nhưng một chút ta cũng không ngại, ta không ngại tuổi tác, cũng không ngại ngươi bận rộn, ngươi hết thảy ta đều không ngại."

Úc Tử Tịnh thả cái chén xuống.

Nàng còn chưa nói gì, cánh tay liền bị người ta tóm lấy, Úc Tử Tịnh quay đầu lại nhìn, lại thấy Tô Dương.

(Note cho ai không nhớ, Tô Dương là bạn trai cũ của Tử Tịnh nha)

Không biết làm sao Tô Dương lại ở đây, hắn kéo cánh tay của Úc Tử Tịnh muốn kéo nàng lên, Úc Tử Tịnh nhíu mày, khí lực không lớn bằng hắn, bị kéo đến lảo đảo đứng lên, đang là thời gian bữa trưa, quán ăn người không ít, Tô Dương không biết xấu hổ ồn ào nói: "Hảo, ta nói ngươi tại sao muốn cùng ta chia tay, hóa ra là có niềm vui mới! Nam nhân này là ai!"

Úc Tử Tịnh không quen cãi nhau, nhưng không có nghĩa là nàng có thể khoan nhượng Tô Dương chửi bới thanh danh của nàng, phần lớn ánh mắt ở quán ăn đều chăm chú nhìn vào chỗ này, thậm chí có hai, ba cái tay len lút chỉ trỏ, Úc Tử Tịnh mặt lạnh nhìn về phía Tô Dương: "Tô Dương, ngươi có biết liêm sỉ viết như thế nào không?"

Tô Dương thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn lại đây, lúc này duỗi tay chỉ vào nàng mũi nói: "Ta làm sao không biết, người không biết liêm sỉ là ngươi, chân đạp hai thuyền!"

Hắn dứt lời nhìn về phía Dư Thanh: "Huynh đệ, các ngươi đến mức nào rồi? Mang nón xanh cho ta thoải mái không?"

Dư Thanh cương cứng tại chỗ, sắc mặt của Úc Tử Tịnh mơ hồ xanh lên, quát lớn nói: "Tô Dương!"

Tô Dương dửng dưng như không, lúc trước Úc Tử Tịnh gửi bức ảnh đến cùng hắn chia tay không cẩn thận bị đồng sự của hắn nhìn thấy, mọi người trong công ty đều biết hắn qua lại với nữ nhân kia, nguyên bản cũng không có gì, then chốt là nữ nhân kia đã kết hôn, chồng nàng tìm tới công ty náo loạn một hồi, công ty vì nhân nhượng cho yên chuyện, đã sa thải hắn rồi.

Hắn đối với Úc Tử Tịnh ghi hận trong lòng, vốn là muốn đi bệnh viện tìm nàng làm ồn ào, ai biết ở cửa bệnh viện nhìn thấy nàng ra ngoài, lúc này mới một đường theo đến đây, nhìn thấy Dư Thanh.

Dựa vào cái gì hắn thất tình lại thất nghiệp, mà Úc Tử Tịnh có thể thật cao hứng cùng người khác luyến ái.

Tô Dương mắt đầy lửa giận, thật sự có mấy phần tư thế bắt gian, lúc trước Dư Thanh có nghe nói Úc Tử Tịnh có bạn trai, thế nhưng biểu tỷ của hắn nói đã chia tay hắn mới dám theo đuổi, hiện tại đây là cái tình huống gì?

Úc Tử Tịnh thấy ánh mắt của mọi người đều dán lại đây, giám đốc đại sảnh cũng đúng lúc lại đây khuyên bọn họ: "Các vị có chuyện gì không bằng đến phòng khách nói chuyện đi?"

Nhưng Tô Dương không thèm đến xỉa đến, thấy mọi người đều đang nhìn hắn, hắn càng lớn tiếng nói: "Đi phòng khách cái gì? Làm chuyện xấu cũng đừng sợ người biết! Mọi người nhìn nhìn, nữ nhân này lén lút sau lưng ta ở bên ngoài cùng với người khác cùng một chỗ..."

Úc Tử Tịnh lạnh lùng quát một tiếng: "Nói đủ chưa?"

Nàng thật sự phát hỏa, mặt mày vốn là anh khí giờ mơ hồ mang theo ba phần lửa giận, không giận mà uy, ánh mắt bắn thẳng đến chỗ Tô Dương : "Lén lút sau lưng ngươi?"

"Ngươi là ai?"

"Tô tiên sinh, về tình về lý, ngươi chỉ là bạn trai cũ của ta, dựa vào cái gì can thiệp chuyện của ta?"

Tô Dương giơ tay làm bộ muốn đánh người, nhịn lại mới nói: "Bạn trai cũ? Úc Tử Tịnh, chúng ta chưa từng nói chia tay đi."

Dáng vẻ vô lại của hắn, thật làm cho người buồn nôn, trong phòng ăn đều là xem kịch vui, Úc Tử Tịnh nghiêm mặt, nâng tay lên : "Có muốn bức ảnh không?"

Úc Tử Tịnh ngữ khí chính kinh, doạ Tô Dương sững sờ, hắn không nghĩ tới Úc Tử Tịnh vẫn còn giữ bức ảnh đó, hắn đưa tay muốn đoạt lấy điện thoại di động của nàng, Úc Tử Tịnh tránh được, Tô Dương bắt không tới.

Dư Thanh thuận thế nắm lấy cánh tay Tô Dương, gắt gao nắm chặt, Tô Dương rên một tiếng: "Coi như ta cùng nữ nhân kia cùng một chỗ, chúng ta cũng không có chia tay!"

Trong phòng ăn tất cả xôn xao lên, nguyên bản bọn họ nghĩ đang xem chính thất bắt gian tiểu tam, không nghĩ tới nội dung vở kịch lại xoay ngược lại, chính thất không chỉ là cái tiền nhiệm, còn yêu thích làm loạn, Tô Dương nghe được âm thanh hét lên: "Nhìn cái gì! Nhìn cái gì!"

Giám đốc lúc trước còn có chút đồng tình với hắn, trong nháy mắt lạnh lùng nói: "Vị tiên sinh này, mời ngươi rời đi."

Tô Dương bị nhiều ánh mắt xoi mói như vậy, nhìn hắn trong ngoài giống như không phải người, hắn đỏ mặt lên, tránh thoát khỏi khống chế của Dư Thanh, đối với Úc Tử Tịnh trừng mắt, còn bỏ lại một câu: "Ngươi chờ!"

Ngay lúc hắn bỏ đi, Úc Tử Tịnh cũng nhấc túi xách lên chuẩn bị rời đi, Dư Thanh ở phía sau nàng kéo cánh tay nàng lại, nhỏ giọng nói: "Úc tiểu thư."

Úc Tử Tịnh quay đầu dùng tay phủi đi bàn tay của hắn, nhấc mày, giọng điệu không mặn không nhạt nói: "Dư tiên sinh, ngươi vừa rồi rất để ý."

Dư Thanh há miệng, đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Úc Tử Tịnh càng đi càng xa, ảo não giậm chân!

----------------------------------------------------------------------------------

Chương sau sẽ có một màn đánh ghen. Tuy là đánh ghen nhưng lại là đánh " lộn " :)))