Cận Sương dùng hết dũng khí mười hai năm, một đêm trước lễ tình nhân gọi điện thoại cho Úc Tử Tịnh, thanh âm bất ổn, hầu như gằn ra từng chữ từng chữ, nàng nói: "Sáng mai có rảnh không?"
Úc Tử Tịnh nghe được ngữ khí giết người ở đầu bên kia điện thoại của Cận Sương, lãnh mạc lắc đầu: "Không rảnh, muốn bồi đối tượng."
Cận Sương thất bại, ném điện thoại di động lên giường, lăn ra ngủ quên trời quên đất, sáng sớm hôm sau chuông cửa vang lên, nàng bò dậy mở cửa, Úc Tử Tịnh đứng ở ngoài cửa, Cận Sương mím môi: "Làm cái gì?"
Úc Tử Tịnh nhíu mày: "Bồi đối tượng."
Cận Sương đối với Úc Tử Tịnh, khi còn bé muốn cho nàng cả thế giới.