An bước vào công ty, khuôn mặt đậm ý vui vẻ, không hiểu, một tháng qua lạnh lùng, sao hôm nay lại mang nét hạnh phúc, dù không cười, nhưng người đối diện có thể cảm nhận được vài tia ấm áp phát ra từ An.
- Theo cách sản xuất mới này, chúng ta sẽ rất hời trong việc dùng nhiên liệu vì...
Cả phòng hợp đổ dồn về con người, quyền cao chức trọng, có nhiệt độ bằng âm kia, gì đây, vừa nhìn vào điện thoại, có vẻ là nhắn tin, vừa cười. Phó chủ tịch, Khải, Tổng giám đốc, Quân, Trưởng phòng kinh doanh, My. Đều gắn mắt lên người An. Cảm giác được mọi thứ tự nhiên im lặng và vài tia xẹt điện ánh sáng ám vào người mình, An mới ngước lên, lấy lại thái độ lạnh lùng.
- Thuyết trình xong rồi sao? Nhanh vậy? Tôi thấy...
- Chúng tôi vẫn chưa thuyết trình xong.
- À...vậy thì sao không thuyết trình tiếp đi?
- Tôi chờ chủ tịch để tâm vào bài thuyết trình hơn người trong cái điện thoại kia.
- *E hèm* người nào chứ? Tiếp đi, tôi nghe.
An lại tiếp tục chăm chú nghe, nhưng chưa được 5 phút, điện thoại cứ sáng đèn, lại không chịu được, đặt tâm vào chiếc điện thoại. Nhắc được vài lần An lại cứ quên, thôi thuyết trình cho phó chủ tịch với tổng giám đốc nghe. Cái con người đo đang bận bịu yêu đương rồi.
- Đây là bản kế hoạch lúc nãy và file thuyết trình lúc nãy.
Trong lúc My nói, An vẫn chăm chú vào điện thoại, cười cười, tiếp tục đi vào không khí im lặng, An mới đặt điện thoại xuống nhìn My. Những đường hắc tuyến bắt đầu hiện rõ. Sự khó chịu bắt đầu lộ ra, nhũng bước chân mạnh, My đi ra gần cửa thì có một lực kéo My áp sát vào lòng, siết chặt lấy eo My.
- Hôm nay, nhìn nhân viên của tôi rất là khó chịu, công ty của chủ tịch không đối đãi đàng hoàng sao?
Giọng nói này nghe vào thì đấy rất đứng đắn, nhưng từng cử chỉ hành động và ánh mắt lạnh chẳng đứng đắn chút nào.
- Nhân viên thấy bực mình vì bản thân đã làm phiền chủ tịch bận bịu yêu đương.
- Có sao? Nghe mùi giấm chua nồng nặc, ai chọc bình giấm chua này bể vậy?
- Nhân viên không hiểu ý chủ tịch lắm.
- Có người ghen rồi chứ sao?
- Ai thế?
- Là em chứ ai nữa.
An cứ cư nhiên hôn My, chẳng thèm gọi là cưỡng hôn nữa. Ngồi lên, đặt My ngồi trêи đùi mình, An ôm lấy eo My.
- Em cẩn thận cái môi em đấy.
- Tại sao?
- Vì khi nào tôi thích sẽ cứ tự nhiên mà hôn vào.
- Buông ra, đồ sắc lang.
My dùng dằng khỏi cánh tay của An, khỏi người An, mở cửa đi về phòng làm việc của My. Cánh cửa đóng lại, An lại tiếp tục cuộc chiến với chiếc điện thoại trêи bàn.
- Xin lỗi tôi xảy ra chút việc đột xuất bắt em phải chờ.
- Lúc trước bắt cô chờ, bây giờ em chờ lại thôi.
An mở cửa ra cho Quỳnh, hai người chạy đến quán ăn nào đó tiền đường ăn uống rồi chở Quỳnh về chung cư, hôm nay không mời An lên nữa, nên, chiếc xe cũng lăng bánh đi về một hướng khác.
- Ba về nước rồi kìa An.
Chị Hân thấy xe An vào cổng, liền chạy ra khi thấy An gần đến nhà gỗ chính.
- Nói ông ấy hôm nay em mệt, ngủ sớm.
- Mười năm rồi hai người không gặp nhau, dù gì ông ấy cũng từng nuôi em mà, gặp ông ấy một chút.
- Ông ấy ở đây mà, gặp sau cũng được, không nhất thiết.
An không tranh cãi với chị Hân nữa, đi thẳng về nơi của mình, nhắm mắt thϊế͙p͙ đi một giấc đến gần sáng, lấy vali bỏ số đồ cần thiết vào, âm thầm rời đi, đến thẳng khu chung cư năm nào.
*Tín tong*
- Chào cô buổi sớm, nhà em sửa rồi, qua phiền cô thời gian nha.
Nói rồi, An đưa đồ vào nhà Quỳnh trong sự ngỡ ngàng của chủ nhà, Quỳnh mà từ chối An giờ này cũng chẳng biết đi đâu.
- Nhà của tôi, em có quá tự tiện không?
- Em không ngại coi đây là nhà mình đâu.
- Ngang thiệt luôn ấy.
- Cô ở một mình tẻ nhạt lắm, ở chung cho vui.
- Chỉ có một phòng thôi.
- Ngủ chúng chắc cũng không phiền đâu, vòng tay em ấm lắm.
Nói là làm thiệt, đưa quần áo mình vào thẳng phòng Quỳnh, ai cũng trêи 18, đủ tuổi nhà nước cho phép rồi, ngại gì.
- Sáng tính, cô vào ngủ thêm chút.
An cũng còn muốn ngủ, thế là quăng vali qua một bên, lên ôm Quỳnh ngủ. Bình thường ở nhà một mình, ngủ mình, giờ ăn bám ở nhờ, có người ôm ngủ, hời.
Chủ tịch nói dối nhà sửa, qua nhà "người yêu" ở nhờ và cái kết...
____________
Cái kết hụt hẫng và khó hiểu lắm, cũng không ra gì, có muốn đọc không?