Chương 25: Kỉ niệm hay dĩ vãng?

Lúc ăn xong trời cũng đã gần 10 giờ đêm, cô Mai đề nghị My nên nghỉ đỡ đêm nay một đêm. Vừa vì An đỡ phải đưa, vừa đi đỡ nguy hiểm.

- Con ngủ chung với An nha. Được không An?

- Dạ được.

An dẫn My về phòng của mình, căn phòng vẫn như trước đây không gì thay đổi.

- Em ngủ ở đâu?

- Trêи giường.

-...*bất động*

- Em muốn ngủ trêи người tôi à?

My vội vàng luống cuống cầm đồ đi tắm, quần áo thì được hấp ủi kĩ, còn trêи người My bây giờ chỉ có khăn choàng tắm. Bình thường thấy được An trêu ghẹo My thế thôi. Nhưng khi gần gũi và có cơ hội ăn sạch con người ta thế này, An lại thanh thản và không muốn quan tâm lắm đến My.

- Tôi có thể làm việc...ở đây?

My chỉ vào chỗ cạnh An, để ý sơ lược căn phòng My để ý hơi lạ chút. Rõ ràng là phòng đơn, nhưng giường lại là giường đôi, cái này nhiều người muốn ngủ thoải mái không nói. Nhưng tủ quần áo lại là đôi, hai cái theo kiểu gặp đặt cạnh nhau như một nhưng đều là hai cái. Cả bàn làm việc này, rộng như vậy cũng là cho hai người. Hai bên được thiết kế rất giống nhau.

- Em nghe nói tháo nhẫn, bộ chị li hôn rồi sao?

- Tôi...cũng muốn mình đã kết hôn lắm, nhưng không được.

- Nghe thật khó hiểu.

- Em muốn hiểu à?

- Em không thích xen vào chuyện người khác lắm.

- Ừm...thật ra thì không phải không chia sẻ được.

An kéo hộp tủ màu đen ra, lấy ra một cái hộp đen. Mở ra, là một chiếc nhẫn, nằm trong bộ nhẫn đôi.

- Cái này của nam? Không lẽ?

- À, ừm...là vợ tôi, cô ấy đã ra đi cũng chiếc nhẫn, chiến nhẫn đã cùng cô ấy xuống lòng đất lạnh lẽo thì đúng hơn.

- Vợ chị đã...xin lỗi tôi không nên nhắc.

- Không sao, là tôi muốn kể cho em nghe.

-...

- Bảy năm trước, cô ấy bị một căn bệnh lạ qua đời, tôi cảm giác được cô ấy sẽ rời xa tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn, một đôi nhẫn và một bộ váy cưới. Đến lúc cô ấy đi, tôi đã mặc nó vào đeo nhẫn theo sự đồng ý cho cô ấy.

-...

- Người đã mất nhưng tôi vẫn ngốc, nhẫn tôi vẫn đeo trêи tay, khiến ai cũng tưởng tôi đã có vợ, hầu như công ty ai cũng biết được chuyện giới tính của tôi.

-...

- Lối sống xa đoạ bắt đầu năm đầu tiên công ty thành lập, đạt được thành công lớn, đi uống cùng mọi người, dù là người đứng đầu, nhưng lúc đó mới là lần đầu tiên được cảm nhận cái cảm giác mỹ nhân xung quanh.

-...

- Thừa nhận mình thích cảm giác này, một tuần đến đấy 4 5 lần gì đấy, gần sáng về nhà ngủ, đúng hơn 7 giờ tới công ty. Không yêu ai, không quen ai, không có ý định kết hôn với ai. Vẫn đeo chiếc nhẫn và sống như thế.

- Vậy tại sao bây giờ lại tháo nó ra?

- Vì em, tôi đã tìm được người khiến tôi muốn được hẹn hò, được yêu và được ở bên cạnh.

Lấy bàn làm chỗ đỡ, An dồn My sát vào, hai tay chống vào hai chỗ gác tay của ghế, khoảnh khắc lúc này rất ám muội.

- Người ta nói, quá khứ đẹp chính là kỉ niệm, quá khứ không đẹp chính là dĩ vãng. Vậy đối với cô ấy thì chị xem nó là...kỉ niệm hay dĩ vãng?

- Tôi xem nó là một kỉ niệm.

- Nếu nó đã là kỉ niệm, mà gây nhiều tổn thương, vẫn xem là kỉ niệm. Thì cái bóng cô gái đó quá lớn rồi.

- Tôi không quan tâm, tôi muốn được theo đuổi em.

- Chị chắc chứ? Dù tháo nó ra, nhưng chị vẫn giữ cẩn thận như vậy, chính là luyến tiếc.

- Vậy thì em hãy làm cho tôi quên đi.

- Tại sao em phải làm?

- Làm được sẽ có thưởng.

- Thưởng gì?

- Làm vợ tôi.

- Thật điên...*ưm*

Chưa kịp nói gì cả, An đã nâng mặt My lên, dù trước giờ, số lần cưỡng hôn không ít, nhưng lần này lại mang một ý nghĩa là: "Tôi muốn được theo đuổi em".

An buông ra, My không muốn làm việc nữa, cư nhiên đẩy An ra, chui vào chăn nhắm mắt ngủ cho xong đêm nay.

Thật, với tính tình của An, cưa đổ một cô gái không khó, cái tự nhiên ấm áp, galang và cách chăm sóc một người con gái rất ân cần nhẹ nhàng.

Lúc nhỏ còn quá trẻ con, làm người đó khóc nhưng trong tương lai, trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn, nhìn thấu được ai sao ai đúng. An không tin, mình lại không làm được, với những gì mình có bây giờ.