Edit+Beta: Bồ Đề Ngọc Trai
Khi Doãn Hoan mở mắt ra đã là sáng ngày hôm sau, cô phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ ở nhà mình, quần áo trên người đã đổi thành bộ đồ ngủ màu hồng phấn cùng màu với chiếc ga trải giường ở dưới, cái mà Lục Hoài Vũ tặng cô.
Cô hơi sửng sốt, tưởng rằng mình bị mất trí nhớ rồi.
Sao mà bản thân lại nằm trên giường nhà mình rồi?
Suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra cuộc hẹn cùng Trình Dịch Hoan, sau đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Hình như loáng thoáng thấy Lục Hoài Vũ, hình ảnh đứt quãng, đầu trống rỗng, đau đến muốn nứt ra.
Dạ dày đã cuồn cuộn, Doãn Hoan chậm rãi ngồi dậy, đi dép lê tiến vào phòng khách.
Vừa đi đến phòng khách đã ngửi thấy một mùi thơm vô cùng nhẹ, cô nhăn cái mũi nhỏ lại cẩn thận ngửi.
Thật thơm!
Lúc này, bóng dáng cường tráng của Lục Hoài Vũ từ nhà vệ sinh đi ra, anh để người trần, thân hình thon dài đầy cơ bắp, cơ bụng tám múi tiêu chuẩn kéo dài đến dưới rốn cạnh đường nhân ngư mê người…..
Cô nuốt nước miếng, ba năm không gặp thì thôi, dáng người anh cũng tốt quá mức rồi?
Doãn Hoan lưu luyến ngẩng đầu, nhìn lên trên mái tóc ngắn của anh còn vương mấy giọt nước, anh vừa tăm sao?
“Sao cậu lại ở nhà tôi?”
Cuối cùng nhìn đủ rồi cô hỏi một câu quan trọng nhất, Lục Hoài Vũ nhìn cô bằng một ánh mắt sắc bén, lông mày khẽ nhíu lại, ý trong mắt phức tạp, khóe miệng cong lên một độ cong như cười như không.
Nghĩ đến tình trạng của hai người, sắc mặt Doãn Hoan đột nhiên đỏ rực lên, ôm ngực hoảng sợ nhìn Lục Hoài Vũ:
“Cậu cậu cậu…… Cậu sẽ không thừa dịp khi tôi uống say,… làm gì tôi…..”
Lục Hoài Vũ tức giận trừng mắt nhìn cô, thật không biết trong đầu cô suy nghĩ cái gì, anh đi ngang qua cô, vươn tay đánh một cái trên trán cô, lực đạo không nhiều, chỉ mạnh hơn so với sờ một chút.
Anh nhặt chiếc tạp dề hoa trên bàn trà vòng lên cổ, sau đó bàn tay thắt nút sau lưng, đi đến phòng bếp mở cái vung đang đun cháo nhìn vào.
Mỹ nam nửa thân trần có dáng người cực cao đeo tạp dề hoa nấu cơm trong phòng bếp, nhìn thế nào cũng thấy giống tình tiết trong đặc sản Nhật Bản….. Rất đáng yêu, nhưng mà còn có chút gợi cảm.
“Cậu cho rằng tôi cảm thấy hứng thú với một con ma men nôn lên cả người tôi lại vừa khóc vừa làm ầm lên?”
Nghe vậy sắc mặt Doãn Hoan đỏ lên vài phần, sau khi anh nhắc đến chuyện này dường như cô nhớ lại được một chút, chỉ ngờ ngợ là dạ dày của mình không thoải mái đã nôn ra mấy lần, lúc ấy thần trí mơ hồ, bản thân cũng không biết nôn ở chỗ nào.
Lại nghe thấy Lục Hoài Vũ nói nôn trên cả người anh, thật xấu hổ…… Cô muốn đào cái hố chôn mình!
“Vậy tôi……. Quần áo………”
Doãn Hoan nhỏ giọng nói sau lưng anh.
“Giặt xong rồi treo ở ban công, vốn định giữ lại để làm bằng chứng cho cậu, nhưng mà thật sự rất khó chịu nên không thể không giặt.”
Doãn Hoan ngẩng đầu quả nhiên thấy bộ đồ thể thao màu trắng bay theo gió trên ban công, giặt rất sạch, thật là làm khó anh rồi!
Cái rắm ấy!
Cô hỏi vấn đề này sao? Anh đây rõ ràng là chuyển hướng đề tài, cái cô muốn hỏi rõ ràng là có phải anh thay quần áo cho cô không!
Ngay lúc cô đang rối rắm thì Lục Hoài Vũ bắt cái nồi trên bếp xuống, mở vung ra đổ cháo trắng tràn ngập mùi thơm vào trong bát.
Thấy cô còn đang ngơ ngác Lục Hoài Vũ nhướng mày chọc tức nói:
“Còn không đi rửa tay ăn cơm? Muốn để tôi đút cho sao?”
Doãn Hoan phản ứng lại, hai má xinh đẹp thanh tú phồng lên, khóe mắt trừng lên nhìn anh, trong đôi mắt mang theo sự xấu hổ buồn bực.
Vào phòng vệ sinh Doãn Hoan thật sự không chịu nổi mùi trên người mình, nhanh chóng cởi đồ ngủ chạy vào tắm, ngay khi cô cầm lấy khăn tắm chuẩn bị lau người thì đột nhiên suy nghĩ, Lục Hoài Vũ vừa rồi cũng tắm giặt, vậy anh dùng cái gì lau vậy?
Sau đó hình ảnh quay về, trên người anh đều là nước chưa khô, anh không lau đi mà trực tiếp phơi như vậy phải không?
Càng nghĩ tim đập càng nhanh, buổi sáng này thật kí©h thí©ɧ.
Khi tắm xong ra ngoài thì cháo trong bát đã nguội, Lục Hoài Vũ cũng mặc lại cái áo nửa khô nửa ướt kia lên người, thấy cô đi ra liền đẩy bát đến trước mặt cô.
Thấy bộ dáng anh thân thiết gần gũi, trong lúc nhất thời Doãn Hoan lại có chút ngẩn ngơ, tối hôm qua cô không chỉ không nôn lên người anh mà còn vừa khóc vừa làm ầm lên, người này không những không tức giận trái lại càng ngày càng thân mật với cô, cô thấy có chút khó tin, phải biết rằng hôm đấy cô vừa trở về đã uống rượu, cần gì để lỡ thời gian dài như vậy!
Ăn sáng xong Doãn Hoan nhìn thời gian, hôm nay cô có tiết học chính, cô giáo lên lớp là người phụ nữ trung niên, nghe nói vẫn chưa kết hôn, tính tình rất ghê gớm, nếu cô trốn tiết học thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vậy nên cô lê thân thể đang rã rời đi thay quần áo, Lục Hoài Vũ thấy hành động của cô nghi hoặc hỏi:
“Đi học?”
Doãn Hoan gật đầu: “Tiết của Diệt Tuyệt sư thái, nhất định phải đi.”
Lục Hoài Vũ gật gật, thu dọn đồ đạc của mình một chút sau đó nói với cô:
“Đi thôi, đúng lúc tôi muốn đến công ty, tiện đường đưa cậu đến trường.”
Doãn Hoan nhe răng cười, được ngồi nhờ xe quá tuyệt vời rồi, đúng lúc cô khó chịu lười di chuyển.
Nhà trọ của cô cách trường cực kỳ gần, vừa rẽ vào khúc cua, sau khi Lục Hoài Vũ dừng xe, ánh mắt khẽ lóe lên nhìn Doãn Hoan, một lúc sau rốt cuộc cũng mở miệng nói:
“Thật sự không định về nhà sao?”
Doãn Hoan nhìn về phía anh, vẻ mặt rõ ràng cứng lại một chút, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại, mỉm cười nói:
“Tự do nhiều như vậy vì sao phải về, chờ tôi chơi đủ rồi nói sau.”
Ba Doãn mẹ Doãn có bao nhiêu nghiêm khắc Lục Hoài Vũ biết rõ hơn ai hết, để Doãn Hoan ra nước ngoài đi du học thành tài là tâm nguyện suốt đời của bọn họ, bây giờ cô lén giấu ba mẹ về nước, nếu bị bọn họ biết được kết cục không cần nói trong lòng hai người cũng hiểu được.
Lục Hoài Vũ thấy nụ cười tỏa nắng của cô theo bản năng gật đầu, vươn tay sờ đỉnh đầu mềm mại mượt mà của cô, cảm xúc quả nhiên không tồi, chuyện này từ lần đầu tiên anh gặp cô đã muốn làm.
“Đi thôi, nếu có thời gian lát nữa tôi qua đây đón cậu.”
Lục Hoài Vũ lưu luyến thu tay lại, nói với cô.
“Không cần đâu, tôi có hẹn với bạn muốn cùng đi phỏng vấn.”
Cô chớp đôi mắt to vô tội nhìn anh.
“……..”
Lục Hoài Vũ cào tóc ngắn một phen, bất đắc dĩ cười thành tiếng, quay đầu lại nhìn Doãn Hoan:
“Được lắm tiểu tổ tông, đi thôi.”
Doãn Hoan được anh gọi khiến lỗ tai đỏ lên, cái gì mà tiểu tổ tông, đột nhiên thân thiết như vậy làm gì, mới sáng sớm đã bị anh đây cướp nhà rồi?
Sau khi tạm biệt Lục Hoài Vũ, trong lòng Doãn Hoan nhộn nhạo đi vào phòng học, mặc dù không thể nói rõ nhưng mà có thể làm hòa với Lục Hoài Vũ cô vẫn rất vui.
Dù sao hai người chơi từ nhỏ đến lớn, cảm giác anh không để ý đến mình thật sự rất khó chịu.
Hứa Ngải Lâm đến phòng học lớn từ sớm, sau khi nhìn thấy Doãn Hoan thì vẫy tay, Doãn Hoan đi đến chỗ cô ấy.
“Hoan Hoan hôm sau khi gọi điện thoại cậu không có tin tức nào, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Doãn Hoan nói lại đơn giản chuyện hôm qua cho cô ấy nghe, Hứa Ngải Lâm nghe xong tức giận mím môi, vô cùng tự trách nói với Doãn Hoan:
“Xin lỗi nhé Hoan Hoan, nếu không phải lúc trước mình không kéo câu làm quen các cậu ấy thì cậu cũng không phải xấu hổ như vậy, mình cũng không ngờ Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi lại quá đáng như vậy.”
Doãn Hoan vỗ mu bàn tay của cô ấy, an ủi nói:
“Đừng nghĩ nhiều, không liên quan gì đến cậu đâu, nếu biết các cậu ấy như nào rồi thì về sau ít tiếp xúc là được.”
Hứa Ngải Lâm nghe vậy liên tục gật đầu.
Giữa tiết học Đinh Đinh gửi cho cô vài tin nhắn, hỏi cô có thời gian không cùng đi xem phim, Doãn Hoan suy nghĩ mấy ngày nay cũng có nhiều tiết, ngày kia còn có buổi thi liền từ chối.
Cô quay đầu lại hỏi Hứa Ngải Lâm bên cạnh:
“Không phải Lộ Lộ nói muốn chúng ta đưa cậu ấy đi phỏng vấn sao, có nói mấy giờ không?”
“Với tính tình kia của cậu ấy, buổi trưa có thể ra khỏi giường cũng coi như là được rồi.”
Hai người Doãn Hoan cười trộm, con người Trầm Lộ quả thật lười biếng, có thể làm biếng liền làm biếng, không can dự vào mọi chuyện, thật không ngờ cô lại là người đầu tiên nói đi làm thêm.
Chỗ cô ấy nhận lời mời là một công ty chuyển phát nhanh, đơn vị công việc là chăm sóc khách hàng, phụ trách việc gọi điện thoại kiểm tra đơn đặt hàng.
Đối với người sao lãng qua quýt như cô ấy mà nói, kiểu yêu cầu cẩn thận này thật đúng là tôi luyện tính tình của cô ấy.
Sau khi tan học Hứa Ngải Lâm gọi cho Trầm Lộ, sau đó hai người đến căn tin ăn chút gì đó, đến nửa tiếng sau khi các cô ăn xong Trầm Lộ mới từ từ thong thả tiêu sái đi đến.
Doãn Hoan thấy bộ dáng buồn bã ỉu xìu của cô nàng lo lắng, vỗ bả vai cô ấy: “Bạn học, cậu như vậy không được đâu, cậu phải xốc lại tinh thần để ông chủ tương lai nhìn thấy mặt tươi sáng nhất của cậu!”
Trầm Lộ mặc một áo khoác phong cách đường phố rộng thùng thình, tiện tay cào mái tóc ngắn mềm mượt, tùy ý nói:
“Gai mắt càng tốt, trái lại mình muốn để ông ta không thuê mình, mình lại có thể tự do tự tại.”
Thấy bộ dáng nghi ngờ của Doãn Hoan và Hứa Ngải Lâm cô ấy lại giải thích:
“Công ty này là bạn ba mình mở, ông ấy nói mình rất lười làm để mình đi tập luyện một chút, vì thế nhờ quan hệ đi cửa sau nhét mình vào.”
Lúc này Doãn Hoan và Hứa Ngải Lâm mới hiểu, chẳng trách, nếu không bằng tính tình này của cô ấy làm sao có thể đột nhiên muốn đi làm việc được.
Nói đến làm việc trái lại Doãn Hoan có chút ý tưởng, hiện tại cô giấu ba mẹ ở đây đến trường, ba mẹ không biết gì còn mỗi tháng gửi tiền tiêu vặt cho cô, thông qua kế hoạch bảo hiểm cô nên tìm một công việc để tiết kiệm chút tiền riêng, đợi đến ngày nào đó bọn họ biết sự thật thì đề phòng những hậu họa.
Nói cách khác ba mẹ càng kiên quyết chặt đứt khoản tiền kia của cô thì cô cũng không cần phải cuống quýt?
“Đúng lúc lát nữa mình ra ngoài cũng đi xem có….. công việc nào tốt không, cũng đi tìm một công việc.”
Khi ở nước Mỹ cô cũng tìm một công việc, dạy tiếng Trung cho các bạn nhỏ trong một nhà Hoa Kiều, có kinh nghiệm làm ở đây cũng coi như là có chút cách thức.
Trầm Lộ nhìn cô, nói:
“Cậu muốn làm cái gì không, bạn mình làm người trung gian có thể giúp cậu xem cho.”
Doãn Hoan kích động ôm cổ Trầm Lộ, thật đúng là buồn ngủ lại được tặng cái gối(*), bình thường thấy cô ấy đều tùy tiện nhưng mỗi lần giải quyết vấn đề đều là cô nàng.
(*) phép ẩn dụ nói về việc lúc cần thì có.
“Cậu thật tốt Lộ Lộ, cậu để bọn họ xem đi, cái gì cũng được mình không chọn, dọn phòng WC cũng được!”
Trầm Lộ: “Nhìn tiền đồ của cậu kìa!”
Thấy hai cô đều muốn đi làm Hứa Ngải Lâm bên cạnh cũng đứng ngồi không yên, nhà cô ấy không giống với nhà các cô, ba mẹ đều là nhân viên công chức bình thường, mặc dù cũng coi như không thiếu ăn uống nhưng nhìn thấy các cô cố gắng như vậy, cô nàng cũng không muốn rớt lại.
Vì thế cô ấy mở miệng nói:
“Cũng tìm giúp mình một việc đi, các cậu đều bận bịu mình không muốn một mình ở ký túc xá đợi.”
Chủ yếu là một mình cô ấy đối mặt với Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi, cô ấy cũng cảm thấy rất phiền lòng!
Hết chương 9.