Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Doãn Hoan và Đinh Đinh ở cùng một phòng, bởi vì Đinh Đinh đã ngủ trên xe nên giờ cô ấy cực kỳ tỉnh táo vì thế đã ở cùng với Lâm Triệt, ngoài ra hai người còn cùng nhau chơi trò chơi và uống rượu.
Sau khi trở lại phòng, Doãn Hoan đi tắm, ngay khi cô đang sắp xếp lại hành lý thì tiếng cửa phòng vang lên.
Cô tưởng Đinh Đinh chơi xong rồi quay lại, không chút suy nghĩ đi mở cửa.
Nhưng mà sau khi mở ra cô trợn tròn mắt!
Ngoài cửa, Lục Hoài Vũ ôm chăn bông vô cùng dày đứng thẳng ở đó nhìn cô, nửa ngày Doãn Hoan vẫn không phản ứng gì, sững sờ ngơ ngác đứng bên cửa nhìn Lục Hoài Vũ.
Cuối cùng vẫn là Lục Hoài Vũ không chịu nổi, khóe miệng lười biếng nhếch lên cúi đầu nhìn Doãn Hoan cao chưa đến bả vai anh:
“Khăn trải giường và chăn đều ở trong đây, tự trải ra được không?”
Doãn Hoan ngây ngốc gật đầu.
Vẻ mặt Lục Hoài Vũ bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nhét đồ vào trong tay cô sau đó xoay người quay về phòng đối diện với mình.
Cửa phòng vang lên “rầm” một tiếng Doãn Hoan mới hoàn hồn lại, cô cúi đầu nhìn khăn trải giường và chăn ngây ngốc nở nụ cười, sau khi đóng cửa lại, cô vùi mặt vào trong chăn, lập tức mùi bạc hà trên người Lục Hoài Vũ dường như bao quanh người cô.
Làn da của cô vô cùng mẫn cảm, có thể bị dị ứng nếu không cẩn thận, cho nên khi ăn hay mặc cô đều vô cùng cẩn thận.
Nhìn kích thước chiếc chăn không hề nhỏ này Doãn Hoan không khỏi nghĩ đến, anh nói cái hòm dự bị đã đầy, chẳng lẽ không phải là xếp khăn trải giường, chăn bông và mấy thứ nữa đấy chứ?
Nghĩ đến đây, trái tim nhỏ bé của cô đập càng nhanh, cả người cũng trở nên phấn khích.
Doãn Hoan ôm chăn nhảy tung tăng đến trước giường, nhét khăn trải giường của mình vào ba lô, sau đó trải xong khăn trải giường màu hồng nhạt mà Lục Hoài Vũ đưa cho, cuối cùng ném mình vào trong chăn ——
Một đêm không mộng, ngay cả Đinh Đinh quay về lúc nào cô cũng không biết.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tập hợp ở nhà ăn tầng hai, nơi này là bữa sáng tự chọn, một nhóm chia ra làm mười hai người hai bàn, vừa ăn vừa nghiên cứu lộ trình.
Hôm nay Doãn Hoan mặc bộ đồ thể thao màu trắng xen đỏ, nhan sắc tươi sáng xinh đẹp khiến làn da vốn trắng nõn nay càng thêm mềm mại, cả người thoạt nhìn tràn đầy năng lượng.
Vì để tiện cô búi tóc mình lêи đỉиɦ đầu thành một quả bóng nhỏ đáng yêu.
Mà Lục Hoài Vũ luôn mặc áo sơ mi Tây nay cũng đặc biệt mặc đồ thể thao, áo hoodie màu xám nhạt và chiếc quần thể thao vừa vặn gọn gàng, anh còn cố ý phối hợp với chiếc mũ lưỡi trai màu trắng.
Nói anh có giá trị nhan sắc quả không sai, bất kể là trang phục bình thường hay những trang phục kiểu mới thì ở trên người anh cũng có thể mặc ra những kiểu cách khác nhau.
Doãn Hoan oán thầm trong lòng.
“Lát nữa lên núi chúng ta mang đồ đơn giản là được, những đồ vật nặng khác gửi ngay ở đây, chúng ta đi bộ lên núi không cần mang theo quá nhiều đồ.”
Tên Mập nhìn mọi người vừa ăn vừa nói một chút về hoạt động, mọi người gật đầu, sau đó cậu lại bổ sung:
“Đêm nay chúng ta phải qua đêm trên núi, buổi tối có hoạt động nhóm lửa nướng thịt, ngày mai lại lên núi chơi một ngày nữa.”
Nói xong cậu hỏi mọi người có ý kiến hay đề nghị gì không, mọi người lắc đầu, sau đó ăn cơm xong từng người đều trở về phòng thu xếp đồ đạc.
Đinh Đinh sắp xếp đồ mỹ phẩm và đồ ăn vặt thành một túi lớn, Doãn Hoan ngoại trừ muốn tắm ra thì cũng chỉ có một cái khăn trải giường chiếm diện tích hơi lớn, nhưng nhìn tổng thể mà nói cũng không tính là nặng.
Hôm nay tiết trời khá tốt, mặt trời trên cao chiếu xuống đoàn người vừa leo núi vừa chụp ảnh, tiếp xúc với thiên nhiên, cảm nhận sức hấp dẫn của thiên nhiên khiến cả đám đều cực kỳ phấn khích.
Thừa dịp khi mọi người đều chạy về phía trước không chú ý đến đằng sau, Doãn Hoan lén đi đến bên cạnh Lục Hoài Vũ, nhẹ nhàng nói với anh:
“Cái ga trải giường và chiếc chăn kia, cảm ơn cậu nhé!”
Lục Hoài Vũ bước từng bước một rất ổn định cũng rất chậm, thế nhưng hô hấp lại nhẹ nhàng, thể lực cũng dồi dào, không giống như đám người Doãn Hoan, ban nãy thì vừa chạy vừa nhảy chưa được một lúc đã không thể di chuyển, mệt đến mức chẳng còn tâm trạng nào để ngắm cảnh.
Anh dùng tay đè vành nón bị gió thổi đi, sau đó hai tay đút vào túi, thong dong thảnh thơi tiếp tục bước đi, khóe miệng cong lên mang theo nụ cười ngả ngớn.
Doãn Hoan không rõ anh có ý gì, chỉ cảm thấy cô đi ba năm mà anh trở nên thần thần bí bí, không thích nói chuyện còn chưa tính, lúc nào cũng mang theo bộ dáng không thể hiểu nổi.
Nhưng mà sau khi trải qua trò chơi tối hôm qua cuối cùng cô cũng cảm thấy thái độ thân thiết của anh đối với cô không ít, nhìn chung là có chút tiến bộ, nghĩ vậy Doãn Hoan nhanh chóng chạy vài bước đuổi theo Lục Hoài Vũ đang bước đi.
Cô thở hổn hển kéo cổ tay áo anh, khuôn mặt đáng thương nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
“Tôi mệt rồi……”
Lục Hoài Vũ quay đầu lại, ánh mắt hai người đột nhiên chạm vào nhau trong không trung, hai mắt anh híp lại mang theo vầng trán rịn chút mồ hôi, đẹp trai như thế thật tốt.
Mãi đến lúc sau ánh mắt của anh ở trong thế tấn công đã bại trận, vươn cánh tay thon dài đưa ra trước mặt cô, thấp giọng nói:
“Đưa ba lô cho tôi.”
Trong nháy mắt Doãn Hoan nở nụ cười, chiếc núm má trên gương mặt vô cùng rõ ràng, hai mắt cong thành vầng trăng khuyết, sáng ngời óng ánh như một chú mèo con lén lút ăn cá.
Cô nhanh chóng cởi ba lô đưa vào tay của anh, sau đó cả người ung dung đi bên cạnh anh.
Người nào đó đi phía trước đẩy đẩy Thiệu Nhiên, vô cùng tò mò hỏi:
“Anh Nhiên, cô gái kia có thân phận gì vậy? Sao lại có mặt mũi lớn như vậy mà anh Vũ cũng cho cô ấy thể diện!”
Cậu ta biết Lục Hoài Vũ ít nhiều cũng được hai năm, cậu ta không cần nói nhiều về con người coi trọng nghĩa khí với anh em của anh, nhưng đối với con gái thì quả thật cậu ta chưa từng thấy anh có kiên nhẫn như vậy, không chỉ một mình đi xe mà còn giúp cô cầm túi xách.
Quả là chuyện hoang đường! (*)
(*) gốc là 天方夜谭: Thiên Phương dạ đàm có nghĩa là chuyện hoang đường, lạ lùng; là một phép ẩn dụ cho lời nói giả dối và kỳ quái từ truyện dân gian Ả Rập “Nghìn lẻ một đêm”.
Thiệu Nhiên quay đầu thoáng nhìn hai người vô cùng hài hòa kia thì bĩu môi, “Hừ, anh Vũ cứ giả bộ đi, không đến ba ngày nữa phải quỳ xuống gọi người ta là ba.”
Người nào đó: “…..”
Đột nhiên cảm thấy tim mình không tốt lắm.
……….
Thời điểm bọn họ lên đến đỉnh núi đã là hơn ba giờ chiều, bọn họ vừa đói lại vừa mệt, chân cũng không muốn nâng lên, duy nhất chỉ có một mình Lục Hoài Vũ còn có thể đứng thẳng đi tiếp, không những thế điểm quan trọng nhất chính là trên vai anh vác hai túi du lịch.
Doãn Hoan miễn cưỡng kéo lê thân thể vô cùng nặng nề bò lên trên đại sảnh khách sạn, nhìn thấy túi hành lý của mình trên lưng Lục Hoài Vũ đột nhiên có chút không được tự nhiên, cô vươn tay nhẹ giọng nói với anh:
“Đưa cho tôi đi, cậu nghỉ ngơi một chút.”
Lục Hoài Vũ nghiêng đầu không chút khách khí liếc cô một cái, sau đó không để ý đến cô, trực tiếp lên thang máy, Doãn Hoan thấy thế chỉ có thể cắn răng đuổi theo.
Bọn người Đinh Đinh đều mệt lử nằm ở trên sô pha đại sảnh, khẽ động cũng lười, cho nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ cùng một vị du khách xa lạ.
Ngay khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại Lục Hoài Vũ đột nhiên nói thầm:
“Sợ tôi mệt thì lúc trên núi đưa tôi làm gì.”
Doãn Hoan:”……..”
Vậy mà cô không nói lên lời nào.
Sau đó nghĩ lại không phải anh đây là cả vυ" lấp miệng em sao? Vì thế cô phồng má phản bác lại:
“Bây giờ để cậu nghỉ một chút còn không phải sao?”
Lục Hoài Vũ cười nhạo, l*иg ngực phập phồng lạ thường, Doãn Hoan đứng sau lưng anh không thấy được biểu cảm của anh nhưng cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ muốn cười của anh.
“Cũng đã kiên trì mấy tiếng rồi, cậu cảm thấy tôi thiếu mấy phút thể lực này sao?”
Doãn Hoan còn chưa phản ứng lại thì người phụ nữ đã có chồng đứng phía sau bọn họ bật cười.
Nụ cười của bà ấy khiến Lục Hoài Vũ và Doãn Hoan cũng phản ứng lại, chị hai này suy nghĩ nhiều quá rồi, nhưng mà cũng trách Lục Hoài Vũ, lời anh nói rất khiến người ta suy nghĩ xa xôi!
Cuối cùng mãi đến khi thang máy mở ra bọn họ cũng không thảo luận về vấn đề ba lô nữa.
……….
Vẫn lại là hai người một phòng, vẫn là tấm ga trải giường màu hồng phấn.
Doãn Hoan kéo lê thân thể mệt lử vọt vào phòng tắm, tắm qua loa sau đó ngủ một giấc thật đẹp, khi tỉnh lại đã phát hiện Đinh Đinh đang ngủ say trên giường. Không làm phiền đến cô ấy, Doãn Hoan mặc quần áo rồi một mình đi ra khỏi khách sạn.
Cảnh sắc đỉnh núi đẹp đến lạ thường, rừng phong mênh mông bát ngát, đại dương rực đỏ cả núi, hít sâu một hơi không khí trong lành dễ chịu khiến cho người ta muốn hò hét thả ga.
“Ở đây thế nào, cũng không tệ chứ?”
Âm thanh của Lâm Triệt vang lên từ phía sau, Doãn Hoan quay đầu lại nhìn trong miệng anh ấy ngậm một điếu thuốc đã hút được một nửa, xem ra anh ấy còn đến sớm hơn cô.
“Rất đẹp, đã lâu cũng chưa đi thả lỏng, cảm giác rất tuyệt.”
Doãn Hoan cười nói.
“Đau không?”
Lâm Triệt đột nhiên nói một câu Doãn Hoan không hiểu ra sao, Lâm Triệt cúi đầu nhìn về phía hai chân cô. Doãn Hoan hiểu ra, cơ thể mệt mỏi sau khi trải qua cảm giác vừa rồi trở nên đau nhức hơn.
Doãn Hoan gật đầu “Đau, nhưng mà có thể chịu được.”
Đôi mắt đào hoa của Lâm Triệt mang theo ý cười, hít sâu một ngụm khói:
“Các cậu làm hòa rồi?”
Nói chuyện lâu như vậy mới đi vào nội dung chính, Doãn Hoan liếc nhìn anh ấy một cái, cô nói rồi, dựa vào tính cách hóng hớt của hai người bọn Đinh Đinh làm sao mà nhịn được đến bây giờ.
“Không biết.”
Doãn Hoan buông lỏng, quả thật cô không biết, Lục Hoài Vũ giống như phát điên một lát sau lại có thái độ khiến cô vô cùng hoang mang.
Lâm Triệt lại không nghĩ như vậy, anh ấy quen anh nhiều năm như vậy, dựa vào sự hiểu biết của anh ấy đối với anh thì Lục Hoài Vũ chẳng qua chỉ cậy mạnh một chút, chờ giọng điệu ấy tan đi anh cũng bị đánh bại thôi.
Nhưng mà còn không chờ anh ấy an ủi thì Doãn Hoan đột nhiên nói ra một câu:
“Cũng không phải yêu đương, thật không hiểu anh ấy nổi nóng cái gì.”
Lâm Triệt bị câu nói bất thình lình này của cô làm sặc suýt chút nữa hết hơi, Doãn Hoan nhanh chóng đấm lưng giúp anh ấy để nhuận khí, mãi một lúc sau mới trở lại bình thường, sau đó anh ấy ho khan giơ một ngón tay cái với Doãn Hoan:
“Cậu được đấy, đừng nói anh Vũ, nếu là tôi, tôi cũng muốn để cậu bị tức chết.”
Nói xong anh ấy xoay người rời đi.
Ngay khi Doãn Hoan nhìn bóng lưng của anh ấy đến xuất thần, khóe mắt đột nhiên phát hiện một màu xám chợt lóe qua ở cửa, nhanh đến mức khiến cô tưởng bản thân bị hoa mắt.
………
Sắc trời dần tối, những người ngủ một giấc trên cơ bản đã trở lại bình thường, mặc dù cơ thể vẫn đau đớn như trước nhưng mà trên tinh thần dù sao cũng đã tỉnh lại.
Hoạt động nướng thịt vẫn diễn ra đúng giờ, nhân viên phục vụ đã chuẩn bị xong lò nướng, bọn họ xuống nhà bếp phía sau lấy đồ để nướng mà tên Mập đã chuẩn bị xong từ trước, tất cả đồ để nướng chủ yếu đều được xử lý ổn thỏa, chỉ cần bọn họ châm lửa nướng là xong.
Khắp nơi đều bày rượu bia, không đợi đồ ăn nướng xong, các chàng trai kia cũng đã rót bia ra đứng dậy hét lên.
Doãn Hoan uống mấy ngụm cốc nước việt quất mới ép xong, ánh mắt đang dõi theo đám người kia trêu đùa lại chuyển hướng sang Lục Hoài Vũ yên tĩnh uống rượu nướng thịt.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, dù sao cô vẫn cảm thấy anh lúc này dường như lại biến thành dáng vẻ lần đầu gặp nhau, trong sự lười biếng còn mang theo u tối.
Đinh Đinh đi đến bên cạnh khua khua đυ.ng vào tay cô, cười hỏi:
“Nhìn cái gì mà mê mẩn vậy hả?” Nói xong nhìn theo ánh mắt của cô về phía Lục Hoài Vũ, ‘cắt’ một tiếng “Chỉ nhìn thôi có ích gì, muốn hòa giải thì lên đi!”
Doãn Hoan khẽ giật mình “Lên như thế nào?”
Cô vừa hỏi như vậy Đinh Đinh cũng lờ mờ, một lúc lâu sau mới suy nghĩ được:
“Đi lên giúp đỡ đó, nếu không………Cậu cho là gì?”
Doãn Hoan mếu máo, dùng lời lẽ chính nghĩa trả lời:
“Ồ, mình còn nghĩ cậu để mình đi lên đấm lưng cho anh ấy đấy.”
Đinh Đinh: “………..”
Mình tin cậu mới lạ đấy.
Hết chương 5.