Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã đến ngày ước hẹn đi du lịch.
Mấy ngày trước kỳ nghỉ, Đinh Đinh đã trốn học rồi chạy đến chung cư nhỏ của Doãn Hoan, đi theo cô ăn ké uống ké rồi tiện chơi với Lâm Triệu học chung trường. Vào buổi tối của ngày cuối cùng, hai người cùng đi siêu thị để mua một ít đồ dùng dành cho dã ngoại và đồ dùng sinh hoạt.
Cuối cùng, trước khi đi ngủ Doãn Hoan còn để Đinh Đinh gọi điện thoại cho Lâm Triệt, xác nhận thời gian và địa điểm ngày mai tập hợp rồi mới yên tâm đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Doãn Hoan dậy thật sớm, rửa mặt chải đầu xong thì chiên bánh mì và trứng gà. Sau đó mới gọi Đinh Đinh ngủ tít mít dậy rồi đẩy cô ấy vào phòng vệ sinh, tiếp theo kiểm tra ba lô một lượt, sợ có bỏ quên thứ gì hay không.
Chờ đến khi Đinh Đinh sửa soạn xong thì hai người ăn bữa sáng đơn giản, sau đó tán gẫu một lát, khi thấy gần đến giờ thì xuống lầu và đi đến địa điểm mà bọn họ đã bàn bạc từ trước.
Vừa ra khỏi cổng tiểu khu, mắt của Đinh Đinh mới liếc một cái đã nhìn thấy được một chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở ven đường. Doãn Hoan nhìn thấy chiếc xe kia thì sững sờ, cô cảm thấy đây chỉ là trùng hợp chứ chắc chắn không phải xe của Lục Hoài Vũ.
Vào lúc hai cô gái còn đang nghi ngờ thì cửa sổ chỗ ghế lái của xe được hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Bởi vì phải lái xe nên Lục Hoài Vũ đeo một chiếc kính râm, chiếc kính râm màu đen kia che gần kín khuôn mặt của anh lại bất ngờ khiến anh trông dịu dàng hơn một chút.
“Bọn tôi lái ba chiếc xe, xe của A Triệt và tên Mập đã full chỗ rồi cho nên hai người ngồi xe tôi.”
Lục Hoài Vũ giải thích đơn giản với hai cô gái, lại cố tình bỏ qua vấn đề vì sao lại đỗ ở dưới lầu chỗ ở của Doãn Hoan. Đinh Đinh mừng rỡ vì được nhàn nhã, chỉ cần có xe để ngồi thì cô ấy cảm thấy ai cũng được, không nói hai lời trực tiếp chui vào ngồi ở hàng ghế phía sau.
Vốn dĩ Doãn Hoan cũng muốn ngồi ở phía sau, ai biết được hành lý của Lục Hoài Vũ và Đinh Đinh đều được đặt ở hàng ghế phía sau, hơn nữa hoàn toàn không còn dư chỗ cho cô ngồi. Doãn Hoan hơi ngẩn người, Đinh Đinh thấy thế thì nói với cô:
“Giao hành lý cho mình, còn cậu thì ngồi phía trước đi.”
Nói xong còn không quên nháy mắt vài cái với cô, trông nghịch ngợm biết mấy.
“…”
Doãn Hoan đỡ trán đầy bất đắc dĩ, cô thật sự muốn cảm ơn Đinh Đinh!
Cuối cùng Doãn Hoan vẫn bò lên ghế phụ, đây là lần thứ hai cô ngồi ở đây, lần đầu tiên là cô chủ động, lần này… cô thật sự không muốn ngồi.
Sau khi cô thắt đai an toàn xong thì trực tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ, chưa nhìn người lái xe lấy một lần, chủ yếu là bởi vì… xấu hổ!
Xe khởi động, chỉ mất vài phút đã đến địa điểm được chỉ định. Đoàn người Lâm Triệt đã đợi ở đó từ lâu, chỉ thấy mấy người bọn họ xuống xe rồi kiểm tra điểm điều hướng và kiểm kê quân số, cuối cùng phát hiện một người ngồi xe Lâm Triệt vẫn chưa tới.
Anh ấy gọi điện thì biết được ngày hôm qua người kia uống rượu rồi không cẩn thận ngã bị thương ở chân, không thể đi du lịch được.
Đinh Đinh vừa nghe thây xe Lâm Triệt thiếu người thì lập tức tự chuồn khỏi xe Lục Hoài Vũ rồi nhảy sang xe Lâm Triệt, cuối cùng còn vẫy tay với Doãn Hoan, dùng khẩu hình nói với cô:
“Chúc cậu du lịch vui vẻ!”
Doãn Hoan: “…”
Cậu vui là được.
…
Mọi người lại lên xe lần nữa, không có Đinh Đinh, Doãn Hoan lập tức cảm thấy bầu không khí trên xe càng nặng nề hơn, cô luôn có loại xúc động muốn nhảy xuống xe về nhà.
Nhưng vì mặt mũi, cô chỉ có thể nhịn xuống.
Sau khi đi được khoảng hơn một tiếng, không biết Lục Hoài Vũ lôi được một lon tăng lực ở đâu ra rồi trực tiếp ném cho Doãn Hoan đang buồn ngủ, lon nước nện vào người cô khiến cô giật cả mình mà quay sang nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác.
Lục Hoài Vũ thấy được biểu cảm kia của cô thông qua khóe mắt mà nhịn không được khẽ cong khóe miệng, thật sự muốn vươn tay xoa xoa đỉnh đầu xù xù của cô.
“Mở ra.”
Giọng nói trầm ấm của anh kéo cô tỉnh khỏi cơn mơ màng. Doãn Hoan cúi đầu nhìn lon tăng lực trong ngực đến ngẩn người, sau đó ngoan ngoãn giật nắp khoen rồi trả lại cho anh.
Lục Hoài Vũ nhận lấy lon nước, đầu ngón tay vô tình đυ.ng phải tay nhỏ của Doãn Hoan khiến tay Doãn Hoan run lên, suýt chú nữa làm đổ lon nước ra ngoài.
Lục Hoài Vũ thấy vậy thì nghiêng đầu, bởi vì anh đang đeo kính nên Doãn Hoan không nhìn được biểu cảm của anh.
Chẳng qua anh đã quay đầu lại ngay lập tức sau đó ngẩng đầu lên uống một hơi hết sạch. Doãn Hoan rất muốn lên tiếng ngăn cản, nói anh uống chậm một chút, nhưng cái miệng mở ra rồi lại đóng lại, cuối cùng không thốt ra được nửa chữ.
“Vì sao không để hành lý ở cốp xe?”
Thật sự quá buồn chán nên Doãn Hoan tùy tiện tìm một đề tài không quá mẫn cảm để nói chuyện.
Lục Hoài Vũ đá đá lưỡi ở bên má, đôi môi mỏng khẽ mím lại, giống như đây là một câu hỏi mà anh khó có thể trả lời. Ngay khi Doãn Hoan cho rằng anh sẽ không lên tiếng, Lục Hoài Vũ lại nhỏ giọng đáp:
“Cốp xe đầy rồi.”
“Đầy rồi?”
Doãn Hoan kinh ngạc nhìn anh, phải biết rằng đây là xe việt dã cỡ lớn, cốp xe có thể chứa được cả một con trâu, vậy mà anh lại nói với cô là đầy rồi?
Lần này, bọn họ định đi dã ngoại bốn ngày, sao anh lại mang theo nhiều đồ như vậy?
Lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì Lục Hoài Vũ lại nghiêng đầu lần nữa, vừa nhìn cô vừa nói:
“Ngăn kéo trước mặt cậu có kẹo và đồ uống, muốn ăn thì tự lấy.”
Mắt kính đen sì phản chiếu gương mặt trắng nõn của Doãn Hoan, chỉ thấy gương mặt kia hơi đỏ lên, sau đó cô gật nhẹ đầu.
Sau khi anh quay đầu đi, cô kéo ngăn kéo ra thì thấy được một túi kẹo trong đó, điều làm cho cô bất ngờ là trong cái túi còn có một hộp thuốc say xe…
Doãn Hoan không kìm lòng được mà quay sang nhìn anh thật sâu, đôi mắt đã ầng ậc nước.
Từ bé cô đã bị say xe, mỗi lần say xe đều bị giày vò hai ngày, đau đầu buồn nôn. Người quan tâm cô nhất mỗi khi cô say xe là Lục Hoài Vũ, vừa dỗ dành vừa chăm sóc cô, sau đó anh có thói quen chuẩn bị thuốc say xe cho cô trước khi lên đường, không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua như vậy mà anh vẫn còn nhớ.
Cô cúi đầu bóc một viên kẹo ra rồi cho vào trong miệng.
Là vị nho chua chua, đây là vị mà cô thích nhất vào ba năm trước.
…
Mục tiêu của chuyến du lịch là núi Đằng Giáp, nơi này có phong cảnh tuyệt đẹp, khắp ngọn núi toàn là cây phong tựa như một biển lửa đỏ, đúng là địa điểm tốt nhất để du lịch vào cuối mùa thu.
Sau sáu tiếng thì cả ba chiếc xe cùng song song đỗ ở chân núi, ba của tên Mập là một công ty phát triển du lịch, mà danh lam thắng cảnh này chính là do nhà cậu cùng với mấy công ty khác hợp tác khai thác, cho nên ở đây bọn họ muốn làm gì thì làm, được hưởng dịch vụ cao cấp nhất.
Giám đốc khách sạn đã sắp xếp bữa tối cho bọn họ từ lâu, mọi người ăn rau dại và gà được nuôi thả trong rừng, uống rượu trái cây do người nơi đây tự ủ, ai nấy cũng đều thả lỏng.
Sau khi ăn xong, giám đốc lại dẫn bọn họ đến các phòng đã được bố trí tốt, bởi vì đang là mùa du lịch tấp nập nên gần như full phòng, tuy rằng có giữ sẵn phòng nhưng cũng chỉ có thể để hai người một phòng.
Bởi vì vẫn còn sớm nên Lâm Triệt và Đinh Đinh luôn thích chơi đùa đã đề nghị mọi người cùng chơi trò chơi, đi du lịch vốn là để đi chơi nên những người khác cũng không từ chối.
Vì thế bọn họ tụ tập lại trong phòng của Lâm Triệt và một người khác, xung quanh bày từng hàng bia và đồ ăn vặt, mọi người ngồi trên nền gạch thành một vòng tròn, ở giữa để một cái vỏ chai rượu.
“Chúng ta chơi nói thật hoặc mạo hiểm, đầu tiên mình sẽ xoay chai rượu, miệng chai chỉ về phía ai thì người đó phải chọn nói thật hoặc mạo hiểm rồi trả lời một câu hỏi hoặc hoàn thành một việc bị chỉ định, sau đó người chịu phạt sẽ xoay chai rượu. Mọi người hiểu quy tắc trò chơi chưa?”
Đinh Đinh giải thích xong thì nhìn về phía mọi người, tất cả đều gật đầu, thế là trò chơi bắt đầu.
Lần đầu tiên Đinh Đinh xoay chai thì nó chỉ về phía tên Mập, cậu ấy chọn nói thật, chuyện tốt mấy khi có nên Lâm Triệt đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, vội vàng hỏi:
“Cậu có phải xử nam hay không?”
Câu hỏi vừa dứt mọi người lập tức hô hào như ong vỡ tổ, các nam sinh liên tục vỗ tay ca ngợi, Doãn Hoan lại trực tiếp hoa mắt.
Quá trực tiếp rồi!
Mặt tên Mập đỏ lên, nhanh chóng nhìn về phía hai cô gái, sau đó trừng mắt nhìn về phía Lâm Triệt rồi gật đầu như cam chịu số phận.
Lâm Triệt cười đến choáng váng, mất công tên này ngày nào cũng nổ với anh ấy là mình oai phong cỡ nào, hôm nay hoàn toàn bị vạch trần!
Sau đó tên Mập xoay chai rượu, chai rượu nhanh chóng quay vài vòng rồi ngừng lại trước mặt Doãn Hoan, ánh mắt mọi người đồng loạt bắn về phía cô.
Doãn Hoan: “…” Cô hơi hối hận vì đã chơi trò này cùng bọn họ rồi.
Vì an toàn nên cô chọn nói thật.
Bởi vì là con gái cho nên các bạn nam dù có câu hỏi thì cũng không tiện làm khó, Đinh Đinh là cô gái duy nhất nên đã dũng cảm đặt câu hỏi.
“Ra nước ngoài ba năm có bạn trai không?”
Lục Hoài Vũ ngồi ở phía trước bên trái cô đang cầm một chai bia trong tay, tuy rằng không nhìn về phía cô nhưng đôi tai lại còn dựng cao hơn so với bất kỳ ai.
Doãn Hoan nhìn cô ấy rồi lắc đầu không chút do dự: “Không có.”
Không biết vì sao, Lục Hoài Vũ thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại tự cười nhạo mình.
Tiếp theo đến lượt Doãn Hoan xoay cái chai, dùng hết sức xoay một cái, sau khi cái chai quay vài vòng thì dừng lại ở trước mặt Lục Hoài Vũ. Mọi người nhìn về phía anh, còn anh vẫn lười biếng dựa vào tường uống rượu như cũ. Thấy mọi người đều nhìn mình thì anh mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Hoan.
Doãn Hoan ngẩn ra rồi nhún vai với anh, cô cũng đâu có cố ý.
Lúc những người khác bị quay trúng mọi người đều hận không thể cùng góp sức làm khó, nhưng đến lượt Lục Hoài Vũ thì ai nấy cũng đều khó xử, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, không một ai dám đặt câu hỏi không một ai dám làm khó anh.
Nhưng nói qua cũng phải nói lại, có ai đang ngồi ở đây mà không muốn nghe bí mật của Lục Hoài Vũ cơ chứ? Nhưng ai dũng cảm liều mình tự tìm xui xẻo đâu?
Sau vài giây trao đổi ánh mắt thì các đôi mắt đều dồn về phía Doãn Hoan, cả đám chớp chớp đôi mắt to nhìn cô như đang van xin…
Đầu Doãn Hoan lập tức tràn đầy vạch đen.
Cuối cùng cô chịu chết bày ra một gương mặt tươi cười xán lạn rồi nhìn về phía Lục Hoài Vũ, không đợi cô lên tiếng Lục Hoài Vũ đã nói trước:
“Mạo hiểm.”
“…?”
Sau một lúc im ắng, Doãn Hoan lại ngẩng đầu lần nữa, suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói với anh:
“Nếu mạo hiểm thì… hít đất năm mươi cái đi.”
Mọi người: “… Hả?”
Sau đó cả đám đều nhìn cô bằng ánh mắt không hài lòng như muốn nói: chỉ như vậy?
Doãn Hoan không cam lòng yếu thế mà trừng mắt lại: cậu giỏi thì cậu lên đi!
Mọi người lập tức ỉu xìu, tuy rằng cơ hội khó có được nhưng cũng không một ai dám nhổ râu trên đầu con hổ.
Vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Hoài Vũ đứng dậy, nằm úp sấp xuống rồi hít đất năm mươi cái, sau đó mặt không đỏ hơi thở không gấp mà ngồi lại vị trí cũ.
Tên Mập hâm mộ nhìn anh: “Thể lực của anh Vũ thật tốt.”
Lục Hoài Vũ nghe vậy thì liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hai người lập tức im lặng cười tươi, Doãn Hoan cạn lời nhìn bọn họ rồi cũng không nhịn được mà bật cười.
Lúc này, Lục Hoài Vũ đột nhiên chuyển sang nhìn về phía cô, vừa nở một nụ cười nhẹ vừa giương khóe mắt lên nhìn, dùng khẩu hình miệng nói:
“Buồn cười lắm hửm?”
Doãn Hoan vậy mà lại miên man suy nghĩ về mỗi một chữ anh nói, đặc biệt là cái chữ “hửm” cuối cùng kia, chứa đựng sự ám muội dào dạt nhè nhẹ…
Nghĩ vậy tai cô lại đỏ ửng lên, vội vàng nghiêng đầu tránh khỏi ánh mắt nóng rực của anh.
Chơi trò chơi đến hơn mười hai giờ, mọi người ngồi một hồi lâu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ai nấy cũng đều loạng chà loạng choạng trở về phòng của mình ngủ say như chết.
Hết chương 4.