Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Hành trình này đã kết thúc, cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục.
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, cô lại vùi đầu vào việc học lần nữa. Doãn Hoan chia từng món quà cho bạn bè và bạn học, mọi người nhận được quà thì đều vui mừng không thôi.
Xa cách lâu ngày, Doãn Hoan nhận ra dáng vẻ Hứa Ngả Lâm đã khác xưa, không còn là cô gái ăn mặc giản dị tết tóc đuôi ngựa nữa, thay vào đó là mái tóc dài đến eo và một bộ váy liền, chân cũng đi giày cao gót mà trước đây chưa đi bao giờ, trong có vẻ đơn giản nhưng lại lộ ra khí chất thành thục.
Vừa gặp nhau, Hứa Ngả Lâm lập tức kéo Doãn Hoan và Thẩm Lộ lại hỏi liên tục:
“ Các cậu thấy thế nào? Đẹp không?”
Doãn Hoan khen ngay:
“Đẹp lắm, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, vóc dáng rất được.”
Giọng nói vừa dứt, sắc mặt Hứa Ngả Lâm lập tức đỏ lên, khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ rồi hỏi ngược lại:
“Thật sao, mình còn sợ mặc như vậy sẽ trông có vẻ chẳng ra gì.”
Tính cách Thẩm Lộ ngay thẳng, nhanh mồm nhanh miệng, cô ấy lập tức tò mò hỏi:
“Sao lại trang điểm thành như vậy, chẳng phải cậu cũng khá xinh đẹp hay sao? Cần gì phải biến bản thân thành như vậy?”
Hứa Ngả Lâm xoa xoa đầu mình, bĩu môi nói:
“Có nói thì cậu cũng không hiểu, mình như này gọi là vì cuộc sống mà biến thành cô gái ỉn ỉn tinh tế(1).”
(1) Cô gái ỉn ỉn tinh tế(精致的猪猪女孩): cụm từ dùng để tự giễu bản thân (nghĩa tiêu cực không rõ ràng); có thể tự cười nhạo bản thân khá lười biếng, hoặc thích ăn và mập, hoặc là ngây ngốc ngơ ngác.
Nói xong, cô ấy xoay người nói với Doãn Hoan:
“Hoan Hoan à, bắt đầu từ học kỳ này mình sẽ chuẩn bị dọn ra ngoài ở, nếu như cậu thấy chán thì tới ở với Lộ Lộ đi.”
Thẩm Lộ nghe xong thì vội vàng giữ chặt lấy Hứa Ngả Lâm, nhanh chóng hỏi:
“Đang ở tốt mà, sao lại dọn ra ngoài? Hơn nữa, cậu nói cậu không thích a dui nịnh nọt rắc rối ở phòng ký túc của cậu mà, vậy cậu còn có thể đi đâu được chứ?”
Hứa Ngả Lâm cười mỉa một tiếng, giải thích một cách khó khăn:
“À thì… Mình có một người bạn đồng hương ở đây, nhà của cậu ấy rất lớn lại còn là nhà riêng nữa, cậu ấy nói muốn mình ở cùng với cậu ấy.”
Thẩm Lộ lên tiếng hỏi lần nữa:
“Nam hay nữ?”
Trong nháy mắt, gương mặt của Hứa Ngả Lâm đỏ rực lên, tức giận nói:
“Sao cậu lại đáng ghét như vậy, đương nhiên là nữ rồi.”
Bạn đồng hương, còn là nữ.
Như vậy Doãn Hoan và Thẩm Lộ còn gì để nói nữa, mọi người đều là người trưởng thành, đều có tư duy và suy nghĩ của riêng mình, bọn họ chỉ có thể khuyên đôi ba câu, nếu thật sự không khuyên được thì đành đứng ở phía sau làm hậu thuẫn vững chắc nhất cho cô ấy thôi, rồi sẽ xuất hiện vào lúc mà cô ấy cần họ.
Hứa Ngả Lâm cũng hành động rất nhanh, nói xong hết thì ngày hôm sau đã có mấy người trẻ tuổi tới, có cả nam cả nữ, nói là ông chủ đưa tới để giúp đỡ Hứa Ngả Lâm chuyển nhà.
Phô trương như vậy làm cho Doãn Hoan và Thẩm Lộ giúp đỡ thu dọn hành lý ở trong phòng đều có dự cảm chẳng lành. Nhưng Hứa Ngả Lâm lại lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, cười cười nói nói với mấy người kia rồi chuyển hết đồ đi.
Ngồi trong căn phòng thiếu một nửa đồ đạc, Thẩm Lộ ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, Doãn Hoan cũng trầm mặc không nói gì.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Lộ không nhịn được mà cất giọng nói:
“Hoan Hoan, cậu có cảm thấy có chỗ nào đó có gì sai sai hay không?”
Doãn Hoan gật đầu:
“Có vẻ như rất là sai, nhưng mình không biết là lạ → sai ở chỗ nào.”
Thẩm Lộ cũng có loại cảm giác này, cô ấy suy nghĩ chốc lát rồi ngẩng đầu, nhíu mày nói:
“Sao mình cứ cảm thấy như Lâm Lâm bị lừa vậy, chắc không phải là bị lừa vào đội bán hàng đa cấp rồi chứ?”
Doãn Hoan nghe vậy thì bật cười một tiếng, tiện tay ném chiếc gối mình đang ôm về phía cô ấy.
“Ngài làm ơn nghỉ ngơi giùm tôi cái, gì mà đội bán hàng đa cấp, cậu nghỉ nhiều quá rồi đấy.”
Thẩm Lộ thấy cô cười đến mức như vậy thì cũng ngượng ngùng, vì thế nên xuống giường rồi chạy lên sô pha và ngồi xuống, sau đó lay lay người Doãn Hoan:
“Vậy cậu nghĩ thế nào? Nói với mình đi.”
Doãn Hoan xoay trong con ngươi rồi chia sẻ suy nghĩ của mình cho Thẩm Lộ biết:
“Mình cảm thấy Lâm Lâm đang yêu đương, hôm qua cậu ấy lén nghe điện thoại sau lưng chúng ta, hơn nữa sau khi nghe xong còn cười rất ngọt ngào, thỉnh thoảng lại ôm điện thoại cười khúc khích, e rằng chỉ có yêu thì mới như thế.”
Thẩm Lộ nghe xong thì cuống lên.
“Vậy làm sao bây giờ? Có phải cậu ấy chuyển tới chỗ người đàn ông kia hay không? Đến giờ mới được mấy ngày chứ, sao có thể hiểu rõ hoàn toàn được, ngộ nhỡ bị lừa thì phải làm sao bây giờ?”
Doãn Hoan vỗ vỗ vai Thẩm Lộ, nói tiếp:
“Cậu đừng cuống, đầu tiên là Lâm lâm lén sau lưng chúng ta, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó. Hôm qua chúng ta ép hỏi như vậy mà cậu ấy cũng không nói, điều đó cho thấy cậu ấy không muốn chúng ta lo nghĩ.”
Sau đó, cô thở dài rồi tiếp tục nói:
“Chuyện này quá nguy hiểm, chúng ta phải thường xuyên để ý, chờ ngày mai gặp thì tiếp tục khuyên cậu ấy, thực sự không được thì cậu nói mình bị ốm để cậu ấy ở cùng cậu, chờ sau khi xác định là an toàn thì thả người.”
Vẻ mặt Thẩm Lộ lờ mờ:
“Tại sao lại là mình bị ốm?”
Doãn Hoan mở hai tay ra:
“Một nồi lẩu.”
Thẩm Lộ nhe răng nở nụ cười:
“Oke, chốt đơn!”
Ngày thứ hai, hai người hành động theo kế hoạch, Thẩm Lộ liên tục gọi điện thoại cho Hứa Ngả Lâm nói là có việc, mãi đến tận khi cô ấy nói mình bị ốm thì Hứa Ngả Lâm mới xuất hiện, dáng vẻ vô cùng uể oải.
Doãn Hoan lập tức kéo cô ấy lại hỏi:
“Ở nhà mới chỗ bạn bè thế nào?”
Mặt Hứa Ngả Lâm đỏ lên, gật đầu:
“Tốt lắm, các cậu yên tâm đi, hôm nào đó mình sẽ giới thiệu cho các cậu biết.”
Thẩm Lộ nghe xong xong thì liếc mắt nhìn Doãn Hoan ở đối diện, giới thiệu cho họ biết? Lẽ nào hai người họ đoán sai rồi?”
Thế là hỏi tiếp:
“Đến cùng người bạn kia của cậu đang làm gì? Bao tuổi rồi? Kiểu gì cậu cũng phải nói lời gì đó hữu ích cho bọn mình nghe đi, nếu không cậu nói xem sao bọn mình yên tâm cho được?”
Hứa Ngả Lâm nắm lấy tay hai người họ, cười an ủi nói:
“Ây da, mình biết các cậu tốt với mình, các cậu còn không tin mình sao? Mình có giống người làm chuyện xấu đâu? Như này nhé, hai ngày tới mà các cậu rảnh thì sẽ để các cậu gặp cô ấy, được không?”
Nói đến nước này thì họ còn gì để nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy tiếp tục dứt áo ra đi, có cản cũng không được.
Phút cuối cùng, Thẩm Lộ chống cằm nhìn Doãn Hoan với vẻ mặt suy sụp rồi hỏi:
“Làm sao bây giờ?”
Doãn Hoan cũng thở dài:
“Có thể làm gì được, đi bước nào hay bước đó vậy.”
…
Tháng 3 qua đi, thời tiết bắt đầu nóng lên, cảnh sắc T thị cũng ngày càng tươi tốt, không khí trong lành, cuối cùng cũng đến lúc các thiếu nữ nghênh đón thần tượng của mình.
Tin tức nhóm xx hot nhất Hàn Quốc đến Trung Quốc lưu diễn tựa như một viên đá rơi xuống mặt hồ, tạo nên gợn sóng trùng điệp, bất kể là đài truyền hình hay là trạm xe bus đều tràn ngập hình ảnh của Đường Tĩnh Châu.
Thẩm Lộ cũng coi như là fan lâu năm của nhóm xx, cô ấy luôn đeo tai nghe trong lúc làm việc, phát đi phát lại bài hát của nhóm nhạc kia, thỉnh thoảng còn cùng chia sẻ với Doãn Hoan, chỉ là không quá điên cuồng như những người khác thôi.
Hôm nay, Doãn Hoan vừa ra khỏi lớp sau khi tan học thì lập tức thấy Thẩm Lộ đang đứng dựa tường chờ ở đằng kia, buổi chiều cô ấy không có tiết nên hai người muốn đi tới chỗ làm thêm.
Doãn Hoan thấy cô ấy không ngẩng đầu lên thì nhẹ nhàng lặng lẽ đi tới phía sau Thẩm Lộ rồi đập mạnh lên vai cô ấy, dọa cô ấy suýt chút nữa quăng mất điện thoại luôn.
Doãn Hoan thấy dáng vẻ này của cô ấy thì ôm bụng cười ha ha.
Thẩm Lộ tức giận trực tiếp dậm chân:
“Hoan Hoan, cậu học được thói xấu rồi, cứ tiếp tục như vậy thì cẩn thận ngài Lục nhà cậu không cần cậu nữa đâu.”
Doãn Hoan hô “cắt” một tiếng, phản bác:
“Ngài Lục nhà mình yêu mình còn không hết, sao lại không cần mình được.”
Thẩm Lộ trực tiếp ngửa mặt nhìn trời bởi vì mùi chua của tình yêu nồng nặc quanh đây, sau đó cô ấy đưa một chiếc tai nghe còn lại ra:
“Được rồi, cậu đừng kí©h thí©ɧ mình nữa, nghe bài hát của Chúc Chúc lần nữa đi, hát hay quá đi.”
Vừa nghe là bài hát của Đường Tĩnh Châu thì Doãn Hoan lập tức nhận lấy không một động tác thừa, sau đó nhét tai nghe vào tai.
Giai điệu tươi đẹp phối hợp với chất giọng đặc biệt của anh ấy thực sự có một sức hấp dẫn khó tả, bài hát này là một trong số ít bài hát tiếng Trung mà anh ấy thích nhất, nghe nói anh ấy đã chuẩn bị bài này trong hai năm, từ soạn nhạc cho đến câu từ đều do một mình anh ấy hoàn thành.
Doãn Hoan rất thích nghe bài hát chất chứa nỗi buồn man mác này, hỏi ngay:
“Bài hát này tên là gì? Để mình đi tìm kiếm.”
Thẩm Lộ đút hai tay vào túi, không quay đầu lại chỉ nói một câu:
“Một chữ thôi, ‘Nhớ Lại’ (2).”
(2) Nguyên văn là chữ 忆 (chỉ có một chữ) nghĩa tiếng Việt là nhớ lại.
Nói đến chữ “nhớ lại” này, ngón tay Doãn Hoan lập tức khựng lại, dường như cô đột nhiên nhìn thấy hai người rất nhiều hình ảnh về hai người ở đầu đường của nước Mỹ từ trong giai điệu này.
Lúc này, điện thoại trong tay Doãn Hoan bất ngờ vang lên, tiếng chuông bất thình lĩnh đã kéo tâm trí Doãn Hoan trở lại.
Doãn Hoan vừa cúi đầu nhìn thấy thấy hai chữ “Anh Châu” to lù lù trên màn hình, cô hơi kinh ngạc, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lộ đang nhìn mình chăm chú.
Thẩm Lộ lo lắng thúc giục:
“Nhìn mình làm gì, sao không nghe điện thoại?”
“Alo, anh Châu.”
Đường Tĩnh Châu nghe thấy giọng nói xa cách đã lâu thì khóe miệng cũng không kiềm được mà cong lên, anh ấy nói một cách chậm rãi:
“Cô gái đáng yêu, có lẽ mấy ngày tới anh sẽ đến tìm em, vui không?”
Nói xong còn không đợi Doãn Hoan hồi phục thì anh ấy đã bật cười khanh khách, tiếng cười sáng ngời, êm tai hệt như trong bài hát.
Thấy Doãn Hoan đột nhiên sững sờ, Thẩm Lộ kéo tay cô, quan tâm nói:
“Hoan Hoan, cậu làm sao vậy? Có phải bị mình đoán đúng rằng ngài Lục nhà cậu muốn chia tay với cậu hay không?”
Doãn Hoan đánh một cái lên mông Thẩm Lộ, còn liếc cô ấy một cái:
“Cậu đừng nói nhảm.”
Nói xong thì cô cúp điện thoại, Thẩm Lộ tò mò đến trước mặt cô, nói:
“Không phải ngài Lục nói chia tay với cậu, vậy bày ra dáng vẻ hồn vía lên mây kia làm gì?”
Doãn Hoan bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy và nói:
“Ồ, không có dì, chỉ là Đường Tĩnh Châu nói hẹn gặp mình thôi.”
Giọng nói vừa dứt đã đổi lại thành Thẩm Lộ há hốc miệng, thậm chí cô ấy còn tưởng là Doãn Hoan nói khoác giống như Đinh Đinh, nhưng vừa nghĩ tới Đường Tĩnh Châu có like blog của Doãn Hoan thì lập tức tắt ngấm, tha thiết mong chờ tiến đến trước mặt Doãn Hoan, tỏ vẻ đáng yêu thiếu điều ngoắt ngoắt → lắc lư cái đuôi, hỏi:
“Thật sự là Đường Tĩnh Châu sao? Anh ấy muốn tới gặp cậu sao?”
Doãn Hoan gật đầu:
“Ừ, trước đây anh ấy đã từng đề cập đến chuyện này rồi, nhưng mình không để ý lắm.”
Thẩm Lộ sắp điên rồi, đổi lại là cô ấy thì đã trông mòn con mắt từ lâu, Doãn Hoan thì hay rồi, còn quên bẵng người ta luôn!
Cái này gọi là gì, gọi là người so sánh với người sẽ tức chết.
Thời gian Đường Tĩnh Châu về nước được xác định là giữa tháng ba, mà thời gian anh ấy hẹn với cô là ngày thứ ba sau khi anh ấy về nước, mặc dù hơi vội vàng nhưng Đường Tĩnh Châu thật sự có chút không đợi nổi.
Sau khi Doãn Hoan báo thời gian cho Thẩm Lộ thì cô ấy bắt đầu nôn nóng bất an, hình như còn bận rộn hơn so với người đi gặp là cô, không mua quần áo thì lại làm tóc, cuối cùng gần đến ngày hẹn còn kéo Doãn Hoan đi chọn son lần nữa, nói gì mà ngộ nhỡ gặp được thì có thể duy trì trạng thái đẹp nhất.
Doãn Hoan không nhịn được mà bật cười, cảm thấy Thẩm Lộ sắp bị dằn vặt đến mức bị điên luôn rồi, không cứu nổi đứa nhỏ này rồi!
Giữa tháng ba, Đường Tĩnh Châu theo đoàn đội của mình tới Trung Quốc, vừa xuống máy bay đã bị hàng ngàn hàng vạn fans bao vây lại, mức độ được hoan nghênh khiến người ra phải tặc lưỡi.
Doãn Hoan xem phát trực tiếp toàn bộ quá trình thông qua một tài khoản có tích V nào đó, sau đấy lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đường Tĩnh Châu:
“Anh Châu, chào mừng anh về nước!”
Không bao lâu sau đã nhận được tin trả lời:
“Cảm ơn, hôm sau gặp nhau nha, nhớ trang điểm xinh đẹp vào đó!”
Doãn Hoan nhoẻn miệng cười, anh trai nhỏ này vẫn không đứng đắn như cũ.
Hết chương 27.