Chương 25

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Lục Hoài Vũ ôm Doãn Hoan ngủ tận đến trưa, nếu không phải tiếng chuông cửa ở bên ngoài ồn chết người, thì có lẽ bọn họ còn ngủ lâu hơn nữa.

Doãn Hoan vừa nghe thấy tiếng chuông cửa còn tưởng rằng đang nằm mơ, mở mắt ra ngẩng đầu lắng nghe mới khẳng định thật sự có người, vì thế cô rút tay đang ôm eo Lục Hoài Vũ ra rồi lay vai anh một cái.

Thực ra Lục Hoài Vũ đã tỉnh từ trước rồi, trước giờ anh vẫn luôn ngủ không sâu, chỉ là cảm giác khi ôm Doãn Hoan quá tốt nên anh không nỡ buông ra.

“Lục Hoài Vũ, có người ấn chuông cửa.”

Lục Hoài Vũ “ừm” một tiếng rồi nằm im như cũ, Doãn Hoan còn định nói thêm thì Lục Hoài Vũ lại sáp lại gần rồi ôm cô vào trong ngực trước.

Tiếng chuông cửa càng ngày càng dồn dập, dường như đang bày tỏ sự tức giận với bọn họ vậy, kiểu như bọn họ cứ im lặng mãi thì người bên ngoài cũng sẽ ấn mãi như thế. Doãn Hoan cũng bị sốt ruột bởi tiếng ầm ĩ này, cô sợ người công ty đến đây tìm Lục Hoài Vũ nói chuyện công việc nên lại đẩy anh ra lần nữa.

“Đi xem đi, nhỡ đâu người bên ngoài tìm anh có việc gấp thì làm sao bây giờ?”

Doãn Hoan giục lần nữa, Lục Hoài Vũ chỉ đành ngoan ngoãn buông cô ra rồi ngồi dậy, vuốt bộ tóc ngắn của mình một cái rồi bực bội đi về phía cửa.

Trong giây phút anh nhìn thấy bóng người ở ngoài cửa qua bảng theo dõi thì khuôn mặt lập tức đen lại, cô gái ở bên ngoài chẳng để ý hình tượng gì mà bấu víu vào cửa, còn nhìn vào nhà bọn họ qua mắt mèo, mái tóc đỏ bắt mắt được tết thành từng bím tóc nhỏ theo phong cách Âu Mỹ đang thịnh hành, vừa cá tính lại còn nổi bật.

Anh gõ lên cửa, cô gái bên ngoài nghe thấy thì vội vàng đứng dậy, sau đó Lục Hoài Vũ mới kéo cửa ra, anh còn không đợi nhìn thấy người bên ngoài thì đã đi vào trong rồi.

Đinh Đinh vừa vào nhà đã quăng hai chiếc giày ra rồi bắt đầu chạy vào trong, vừa chạy vừa gào khóc:

“Hoan Hoan ơi, Hoan Hoan của mình ơi, mình đến gặp cậu nè!”

Doãn Hoan nằm trên giường trong phòng ngủ nghe thấy giọng nói này thì thân thể cứng ngắc, vừa định quay đầu lại thì đã bị một thứ gì đó mạnh mẽ bổ nhào lên giường, Đinh Đinh vừa ôm Doãn Hoan vừa liều mạng cọ cọ khuôn mặt non mềm trơn nhẵn của cô, vừa cọ vừa cảm thán:

“Cậu chăm sóc khuôn mặt nhỏ này như nào vậy, sao mềm mại thế? Thoải mái quá đi!”

Doãn Hoan cố gắng chịu đựng khuôn mặt nhỏ bị ép đến biến dạng, vươn hai tay ra nâng đầu Đinh Đinh lên rồi kéo ra, sau đó nhìn thấy cái đầu đỏ thắt đầy bím tóc thì kinh ngạc nói:

“Đang yên đang lành sao quả đầu của cậu lại biến thành như này? Bao lâu không gội rồi?”

Đinh Đinh liếc mắt nhìn cô một cái, cười đắc ý: “Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là mốt, mốt của người Mỹ.”

Nói xong cô ấy còn muốn tiếp tục cọ mặt Doãn Hoan, nhưng vừa định cúi đầu thì bị Lục Hoài Vũ xách cổ kéo ra với sắc mặt cực kỳ khó coi, Đinh Đinh che cổ mình lại hô to:

“Ui da đau cổ, đau quá, anh Vũ buông tay đi, sắp chết rồi!”

Lục Hoài Vũ không nghe lời xin tha của Đinh Đinh, xách cổ cô ấy thẳng đến phòng khách rồi ném lên ghế sa lông, tiếp theo anh híp mắt lại lườm cô một cái, không cần nói câu nào cũng đã dọa cho Đinh Đinh phải che miệng mình lại, làm động tác tay đã hiểu.

Lúc này Lục Hoài Vũ mới hài lòng nhếch khóe môi, xoay người trở về phòng ngủ sờ nắn khuôn mặt bị cọ đến đỏ lên của Doãn Hoan, nhẹ nhàng nói:

“Em đi rửa mặt trước đi, anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em, lúc → lát nữa ra ăn.”

Doãn Hoan nhìn thoáng qua phía sau anh nhưng cũng không nhìn thấy Đinh Đinh, vì vậy hỏi:

“Đinh Đinh đâu rồi? Anh kéo cậu ấy đi đâu vậy?”

Đôi mắt của Lục Hoài Vũ vẫn bình tĩnh như thường, khóe miệng cong lên có chút lười nhác, nói vô cùng thản nhiên:

“Đinh Đinh chờ em ở phòng khách, mau đi đi.”

Doãn Hoan gật đầu, liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai gần ngay trước mắt rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên khóe miệng của anh, vào lúc Lục Hoài Vũ tiếp tục thăm dò về phía trước muốn nhiều hơn thì Doãn Hoan lại trượt người xuống giường, sau đó nhe răng cười nói:

“Em vẫn chưa đánh răng đâu!”

Nói xong thì nhanh chân chạy vào phòng vệ sinh, còn hối hận đến mức che mặt dậm chân, khoảnh khắc tốt đẹp như thế sao mình lại nói cái chuyện chưa đánh răng điên rồ này chứ?

Có điều hối hận thì cũng không thay đổi được gì, cô chỉ có thể thút thít một tiếng rồi dốc ức đánh răng trong ba phút.

Doãn Hoan rửa mặt xong thì ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy Đinh Đinh ngồi trên sô pha vô cùng ngoan ngoãn, nhìn thấy Doãn Hoan đi ra thì hai mắt sáng ngời, vừa định đứng dậy nhào qua thì đột nhiên nhớ đến Lục Hoài Vũ còn ở phía sau, thế là thoáng liếc nhìn, quả nhiên quý ngài kia đang cầm một con dao phay và nhìn cô ấy với sắc mặt khó coi.

Đinh Đinh chột dạ cười ha hả, rồi thành thật ngồi lại.

Doãn Hoan thấy vậy thì bật cười làm cho lúm đồng tiền càng sâu hơn. Cô ngồi xuống bên cạnh Đinh Đinh, khoác tay cô ấy lên vai mình rồi tựa đầu vào vai cô ấy, cười khẽ rồi gãi gãi dưới nách Đinh Đinh, hai người lập tức quấn lấy nhau ầm ĩ, tiếng cười vui liên tục vang lên.

Chờ chơi chán rồi, Đinh Đinh mới hỏi cô: “Lần này cậu định ở trong bao lâu?”

Doãn Hoan suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Ba ngày, tối ngày mai phải trở về rồi.”

Lục Hoài Vũ nghe vậy thì tay đang thái rau ngừng lại, suýt chút nữa là cắt vào tay, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào lưỡi đao như mất hồn, một lát sau mới tiếp tục thái tiếp.

Đinh Đinh mếu máo, lôi kéo tay cô không buông: “Có thể ở thêm vài ngày hay không, mình dẫn cậu đi xem phong cảnh ở đây, đưa cậu đi nếm thử đồ ăn vặt đặc sản, cậu đừng đi có được hay không?”

Doãn Hoan nghe cô ấy nói vậy mà trong lòng cũng hơi khó chịu, đương nhiên cô hiểu tâm trạng của Đinh Đinh, lang thang ở nơi đất khách quê người không có người thân, chỉ có sự cô đơn và bất lực luôn luôn đồng hành cùng.

“Chờ đến lúc mình được nghỉ tiếp thì lại đến thăm cậu, mình hứa đấy.”

Đinh Đinh tựa đầu vào vai Doãn Hoan, im lặng một lát sau đó nặng nề đáp lại:

“Vậy cậu nhớ dẫn cả A Triệt đến cùng nhé, hoặc là đánh ngất vác đến đây cũng được.”

Doãn Hoan lập tức bật cười, chỉ chỉ cái trán của cô ấy rồi nhỏ giọng nói:

“Cậu xem mình là thần tiên à, nếu mình có năng lực kia thì đã đánh ngất Lục Hoài Vũ sau đó kéo về nước rồi!”

Đinh Đinh im lặng, ngẫm lại cũng đúng.

Chẳng mất bao lâu Lục Hoài Vũ đã bưng hai món ăn một món canh lên bàn, Đinh Đinh làm quá nhìn món ăn trên bàn rồi kinh ngạc hỏi Lục Hoài Vũ:

“Không phải chứ anh Vũ, cậu còn biết nấu ăn sao? Trên đời này có cái gì mà cậu không biết không?”

Lục Hoài Vũ bình tĩnh xới cơm rồi đưa cho Doãn Hoan và Đinh Đinh, sau đó thuận miệng nói:

“Có đấy.”

Đinh Đinh hiếu kỳ vươn cổ ra, nhe răng nói: “Thực sự có á, cậu không biết cái gì?”

Lục Hoài Vũ: “Sinh con.”

Đinh Đinh: “…”

Doãn Hoan: “…”

Người đàn ông này, đúng là nói vớ vẩn một cách nghiêm túc mà.

Sau khi ăn cơm xong, Lục Hoài Vũ ôm laptop bận bịu công việc như thường lệ, Đinh Đinh và Doãn Hoan thì ngồi trên nền nhà, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm.

Trò chuyện được một lúc thì điện thoại trong tay Doãn Hoan đổ chuông, là mẹ Doãn gọi hỏi thăm Doãn Hoan, hỏi khi nào thì cô trở về, sau khi cúp điện thoại cô mới phát hiện Đinh Đinh nhìn cô bằng vẻ mặt như bị táo bón.

Doãn Hoan không hiểu ra sao, cất điện thoại đi rồi hỏi: “Sao vậy?”

Đinh Đinh lắc đầu, giấu đầu lòi đuôi đáp lại: “Không có gì, nghe thấy tiếng chuông của cậu thì nhớ đến một vài ký ức không quá tốt đẹp.”

Doãn Hoan nghe vậy thì não nhanh chóng load, sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ cố nín cười rồi thuận miệng nói:

“Hả, vậy sao.” Nói xong cô còn liếc nhìn Đinh Đinh vài lần, cười khẽ nói:

“Tập thể mười vạn người theo dõi weibo của mình nhờ mình hỏi cậu một câu, cậu nói định ngày nào mới livestream ăn shit? Có cần mình chọn một ngày lành tháng tốt cho cậu hay không?”

Cô vừa dứt lời thì Lục Hoài Vũ đang nghiêm túc xử lý công việc bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Đinh, cô ấy bật khóc dữ dội lắc lắc vai Doãn Hoan, thút thít nói:

“Cậu còn nhắc à, cậu quen biết với Chúc Chúc vô lương tâm mà cậu không nói với mình thì thôi, thấy mình bị quê mà còn hùa theo mười mấy vạn người bắt nạt mình, mình không muốn sống nữa!”

Doãn Hoan cười đến mức thở không ra hơi, vốn bị ngạt mũi, giờ cười như thế làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, phát ra tiếng hức hức như heo kêu.

Lục Hoài Vũ nghe mà cũng phải cong khóe miệng, còn đặt tay lên môi vì lo mình sẽ cười ra tiếng.

“Mình có bắt nạt cậu đâu, rõ ràng là chính cậu tự đào hầm chôn bản thân, dưới weibo của mình vẫn còn chứng cớ đó, cậu còn được khen là người có thể chất dễ hot nhất nha.”

Doãn Hoan nhíu mày với Đinh Đinh, sau đó còn khen nữa.

Đinh Đinh hừ lạnh, không cần kiểu hot này, cô ấy chỉ muốn yên yên ổn ổn mà sống thôi, quên đi một phút bồng bột kia của bản thân.

“Cho nên quyển album kia thật sự là do Chúc Chúc đưa sao? Cậu thật hạnh phúc!”

Đinh Đinh hâm mộ nói.

Doãn Hoan gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy còn nói năm nay sẽ lưu diễn ở Trung Quốc, anh ấy muốn đến gặp mình, cho nên có lẽ bọn mình sẽ có cơ hội gặp một lần nữa.”

“Trời đất, thật hay giả vậy, ghét ghê á sao mình lại phải ra nước ngoài chứ, mình cũng muốn gặp Chúc Chúc.”

Doãn Hoan vỗ vỗ vai cô ấy, cười nói: “Ngoan, mình sẽ call video cho cậu, cho cậu xem bọn mình hòa hợp đến mức nào.”

Đinh Đinh: “…” Tức rồi đó.

Lục Hoài Vũ ở bên cạnh càng nghe càng thấy không hợp lý, đột nhiên anh xen miệng vào.

“Chúc Chúc là ai?”

Miệng Đinh Đinh còn phản ứng nhanh hơn não, một giây sau đã trả lời:

“Chúc Chúc chính là Đường Tĩnh Châu – nhóm trưởng của nhóm nhạc xx đang hot nhất ở Hàn Quốc, 23 tuổi là người Trung Quốc, đẹp trai chết đi được, là người tình trong mộng của tất cả mọi cô gái.”

Nghe vậy sắc mặt của Lục Hoài Vũ sa sầm xuống, anh giấu hai người họ đóng tệp tin đang mở trên laptop, sau đó mở công cụ tìm kiếm ra và gõ ba chữ Đường Tĩnh Châu vào, chỉ thấy những bức ảnh hiện ra đều là mấy người đàn ông ẻo lả trang điểm đậm với vành mắt đen.

Lục Hoài Vũ: “… Hai người khẳng định anh ta rất đẹp trai sao?”

Đinh Đinh: “Đúng vậy siêu đẹp trai, nghĩ đến ánh mắt mê hoặc lòng người của anh ấy là lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, Doãn Hoan, có phải cậu cũng cảm thấy anh ấy cực kỳ thú vị không?”

Doãn Hoan gật đầu: “Là một người đàn ông rất yêu nghiệt.”

Lục Hoài Vũ nghi ngờ nhân sinh, thẩm mĩ của mấy cô gái thời nay kiểu gì vậy?

Mịa!

Anh cố gắng rèn luyện thân thể để duy trì cơ bắp toàn thân, thế nhưng còn không có sức hấp dẫn bằng một tên ẻo lả yếu đuối kia?

Nhìn người đàn ông được trang điểm và photoshop đến mức không nhìn rõ gương mặt thật kia, lần đầu tiên Lục Hoài Vũ cảm thấy đầu óc của mình hơi loạn xì ngầu.

Cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, anh sảng cmnr!

Đinh Đinh và Doãn Hoan vẫn trò chuyện về “Chúc Chúc” của họ như cũ, Lục Hoài Vũ nhìn dáng vẻ kiêu ngạo kia của Doãn Hoan mà đầy đầu đều là WTF, hoàn toàn không thể tiếp tục xử lý công việc trong tay, nghe hai người kia hát mấy bài khó hiểu mà càng buồn bực hơn.

Anh hung dữ vuốt tóc một cái rồi đặt laptop qua một bên rồi vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh, anh rất cần yên tĩnh một chút.

Chờ đến khi Lục Hoài Vũ đi ra thì Doãn Hoan và Đinh Đinh đều đã mặc xong quần áo, Doãn Hoan tung tăng nhảy nhót rồi đi lên kéo kéo góc áo của anh và nói:

“Anh ngoan ngoãn ở nhà đợi một lát, em và Đinh Đinh đi dạo phố mua vài món qua cho bạn bè, sẽ trở về nhanh thôi.”

Nói xong cô còn suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Có lẽ em không về ăn cơm tối đâu, anh tự ăn đi nhé.”

Lục Hoài Vũ sầm mặt gật đầu.

Sau đó Đinh Đinh và Doãn Hoan nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của anh, từ đó Đinh Đinh lại bị Lục Hoài Vũ ghim vụ “bắt cóc” vợ anh.

Hết chương 25.