Chương 18

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Trong yến tiệc, hai cha con nhà họ Thượng gây rối cho nhà họ Đinh như vậy, nhà họ Doãn và nhà họ Lục cũng ra mặt, người trong giới vừa nhìn thấy là hiểu nên đứng về bên nào rồi.

Cuối cùng, không một ai gặp người nhà họ Thượng ở trong những trường hợp quan trọng sau này, những công ty hợp tác cùng nhà họ Thượng cũng từ từ chấm dứt quan hệ, rút lui hoàn toàn, bởi vì họ sợ bị liên lụy.

Sáng sớm hôm sau, Doãn Hoan trở lại tiểu khu nhỏ của mình thu dọn vài món đồ, sau đó đi tới trường học.

Sau khi tan học, cô bị giáo viên gọi đi nói chuyện rất lâu, thứ nhất là tìm hiểu về nguyên nhân xin nghỉ của cô, thứ hai là về tin đồn gần đây.

Doãn Hoan sợ ngây người khi biết người ta đồn mình nghỉ để đi phá thai, vất vả lắm mới làm yên lòng giáo viên, sau đó cô gọi điện cho mấy người Hứa Ngả Lâm.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Lộ và Hứa Ngả Lâm cùng nhau đến thư viện tìm cô, khi hai người nhìn thấy cô thì đều khá xúc động, Hứa Ngả Lâm ôm chặt Doãn Hoan nửa ngày không buông tay, Thẩm Lộ thì tràn đầy niềm vui tươi cười ngồi ở bên cạnh nhìn hai người họ ôm nhau thắm thiết.

“Cậu sao rồi? Nghe nói cậu bị ba mẹ bắt về, cậu thật sự giấu bọn họ chuyện về nước sao?”

Thẩm Lộ tò mò về chuyện này từ lâu, cuối cùng cũng có cơ hội để hỏi cô.

“Như cậu thấy đấy, mình rất ổn, ổn vô cùng!”

Cô nở một nụ cười vô cùng xán lạ nhìn Thẩm Lộ, “Lần trước về nước là giấu ba mẹ, bây giờ bọn họ đã ủng hộ mình rồi, vì thế, mình đang rất vui vẻ!”

Nói xong ba người đều xúc động vỗ tay, sau đó mới bừng tỉnh, hạ tông giọng dưới cái nhìn căm tức của những người khác, nhỏ giọng tán gẫu với nhau.

“Hoan Hoan, cậu có nghe được tin đồn gần đầy về cậu ở trong trường hay không?”

Doãn Hoan gật đầu, vừa nhắc đến chuyện này là cô lại thấy buồn bực, vừa mới không hiểu tại sao lại bị giáo viên dạy bảo nửa ngày, rồi còn gì mà phá thai, có thể làm phiền những người tung tin đồn này trước tiên gửi cô một người bạn trai được không?

Cô cảm ơn cả nhà họ luôn!

“Cậu biết người nào nhắm vào cậu không?” Hứa Ngả Lâm nghiêng đầu hỏi.

Doãn Hoan suy nghĩ một lúc, cô không quen biết nhiều người trong trường lắm, người có ý thù địch với cô đã ít lại càng ít hơn, đơn giản chỉ có mấy người kia.

Thế nhưng cô không có chứng cứ, vì thế chỉ có thể nhẫn nhịn đã, đợi khi cô tìm được chứng cứ xong thì lại tiêu diệt kẻ địch sau.

“Còn có thể là ai, cậu thấy mình có giống người đi đắc tội với người khác không?”

Doãn Hoan hỏi ngược lại làm Hứa Ngả Lâm và Thẩm Lộ đều im lặng, trước giờ Doãn Hoan luôn luôn được lòng người, khi cần giúp đỡ thì có thể giúp sẽ giúp, không thể giúp cũng sẽ nghĩ cách.

“Không nói chuyện này nữa, các cậu thế nào, sắp được nghỉ rồi có ý định gì không?”

Chắc chắn Hứa Ngả Lâm phải về nhà, nhà cô ấy khá xa, không tiện tụ tập vì vậy tất cả các kỳ nghỉ đều không gặp được cô ấy.

Thẩm Lộ thì không sao, cô ấy và Doãn Hoan ở cùng một thành phố, có thể gặp mặt bất cứ lúc nào, dựa theo cái dáng vẻ tùy tâm trạng này của cô ấy thì rất có thể một ngày nào đó cô ấy sẽ đến thành phố của Hứa Ngả Lâm tìm cô ấy chơi.

“Học kỳ tới, mình muốn chuyển ra ở trọ.”

Hứa Ngả Lâm luôn luôn thành thật an phận đột nhiên nói như vậy, khiến Doãn Hoan và Thẩm Lộ đều cùng nhìn về phía cô ấy, nghi ngờ nói:

“Tại sao vậy?”

Điều kiện kinh tế nhà Hứa Ngả Lâm không thể so sánh được với hai bọn họ, hàng tháng chỉ có thể gắng gượng trang trải phí sinh hoạt của mình bằng việc đi làm thêm, cho nên nếu muốn ra ở trọ thì áp lực của cô ấy sẽ lớn hơn nữa.

Hứa Ngả Lâm thở dài:

“Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi thực sự chính là ma chướng (1), ngày nào cũng khoe khoang mấy đàn chị kia cho họ cái gì, hoặc là châm chọc trong sáng ngoài tối rằng điều kiện gia đình mình kém, đồ nhà quê này nọ. Mình thực sự chịu đủ rồi.”

(1) Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.

Doãn Hoan và Thẩm Lộ liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự tức giận ở trong mắt đối phương.

“Mẹ nó, sao lúc bà đây ở đó họ không dám nói như thế, chờ bà đây trở về tìm họ tính sổ.”

Hứa Ngả Lâm chẹp miệng khuyên hai người họ:

“Quên đi, cần gì phải bận tâm mấy người như thế, mình vẫn nên dọn ra ngoài, lúc học tập cũng có thể yên tâm hơn.”

Hứa Ngả Lâm chính là một miếng bánh bao mềm mại, muốn cô ấy cứng rắn cương quyết là không thể. Thẩm Lộ bày ra vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không nên thép rồi vỗ vỗ cái trán, Doãn Hoan suy nghĩ chốc lát rồi nhẹ giọng nói:

“Thật ra cậu mà muốn ra ngoài trọ thì mình cũng có cách, nếu cậu không ngại thì có thể tới ở nhà trọ mà mình thuê, bởi vì nơi đó là chỗ đầu tiên mà mình dừng chân khi trở về nên mình không trả trọ, để không thì cũng quá lãng phí, cậu cứ đến đó ở đi nhé.”

Hứa Ngả Lâm nghe vậy thì mắt đỏ hoe, nắm lấy tay cô cảm động đến rối tinh rối mù, Thẩm Lộ suy tư một lát rồi nói:

“Vậy thì mình cũng đi, mình cũng lười nhìn mấy gương mặt đáng ghét của mấy người Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi kia.”

Có người ở cùng, tất nhiên Hứa Ngả Lâm gật đầu đồng ý rồi, vui cười hớn hở không thôi.

……

Sau khi kỳ thi cuối cùng kết thúc, các bạn sinh viên đều bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, Thẩm Lộ đang chơi game thì bị Hứa Ngả Lâm túm lấy bả vai lắc qua lắc lại một hồi, cô ấy chỉ đành tháo tai nghe xuống xin tha nói:

“Được rồi được rồi, đừng lắc nữa, lắc nữa sẽ ói mất!”

Hứa Ngả Lâm nghe vậy thì thu tay lại, đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Lộ, nói với vẻ mặt tràn đầy phấn khởi:

“Cậu xem nè, người vẫn luôn bịa đặt về Doãn Hoan dạo gần đây đã xuất hiện, còn đăng video xin lỗi nữa!”

Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi đang nằm im ở trên giường không nhúc nhích, nghe vậy thì bật người ngồi dậy. Đương nhiên hai người họ biết ai là người tung tin đồn bịa đặt, dựa theo thực lực của Thượng Tuyết thì chắc chắn chị ta sẽ không xin lỗi, suy nghĩ đầu tiên trong lòng họ là Doãn Hoan bỏ tiền ra tìm người quay video để tẩy trắng cho bản thân.

Thẩm Lộ nhấn một cái lên màn hình, video bắt đầu chạy, cô gái ở bên trong đúng là Thượng Tuyết, chị ta che mặt khóc lóc kể lể nói vì sao ghen tị mà bôi nhọ Doãn Hoan, những tin đồn liên quan đến Doãn Hoan kia đều do chị ta bịa đặt, không phải sự thật, chị ta ở đây xin lỗi Doãn Hoan.

Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi hoàn toàn chết lặng, giọng nói này chính là Thượng Tuyết, lâu rồi chị ta không đến trường, cũng không liên lạc với bọn họ, bọn họ đi có tìm đến nhưng cô ta không gặp bọn họ.

Chuyện làm ăn của ba mẹ họ còn phải trông cậy vào Thượng Tuyết đấy trong khoảng thời gian này bọn họ rất hoảng sợ, sau khi nhìn thấy video này họ quyết định đi đến nhà chị ta.

Họ mặc quần áo xong thì lập tức xông ra ngoài cửa tựa như đang truy đuổi sinh mệnh.

Hứa Ngả Lâm thì gọi điện thoại cho Doãn Hoan, Doãn Hoan nghe xong cũng sững sờ, cô cho rằng sau chuyện tiệc tối lần trước qua đi thì mọi chuyện cứ thế kết thúc, không nghĩ tới vẫn còn phần sau.

Thượng Tuyết nói bản thân rất ăn năn hối hối lỗi nhưng Doãn Hoan không tin cái gì cả, thế là cô nhân cơ hội đi trả sách rồi gặp mặt mấy người Hứa Ngả Lâm luôn.

Ba người đến thư viện trả sách, sau đó lại đi nhà ăn mua vài thứ, lúc đang ăn vui vẻ thì đầu Doãn Hoan bị người ta vỗ một cái từ phía sau.

Cô cho rằng là Thẩm Lộ ở bên cạnh đùa dai nên nhún vai nói:

“Ăn cơm đi, đừng nghịch nữa Lộ Lộ.”

Thẩm Lộ vô tội giơ hai tay lên:

“Không phải mình, mình không trêu cậu.”

Lúc này, Hứa Ngả Lâm ở đối diện nhìn thấy người sau lưng Doãn Hoan mà choáng váng, Doãn Hoan thấy vẻ mặt bất thường của Hứa Ngả Lâm thì đưa tay ra quơ quơ trước mặt cô ấy, cười nói:

“Làm gì thế, ăn cơm đến choáng váng luôn hả?”

Cô đang cười thì sau gáy lại bị đánh một cái, Doãn Hoan tức giận bất thình lình quay đầu lại, chỉ thấy Lục Hoài Vũ đang đứng ở sau lưng mình,còn cong môi cười nhẹ.

“Lục Hoài Vũ? Sao cậu lại ở đây?”

Lục Hoài Vũ cúi đầu, nhướng mày, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào cô, nhỏ giọng nói:

“Tới nhà ăn còn có thể làm gì?”

Doãn Hoan mấp máy môi, cô cũng cảm thấy câu hỏi này của mình khá ngốc nghếch.

“Xem video chưa?” Vẻ mặt Lục Hoài Vũ tự nhiên hỏi.

Vừa nghe anh nhắc đến chuyện này, Doãn Hoan lập tức cảm thấy không bình thường, đảo mắt nắm bắt trọng điểm, hỏi ngược lại:

“Đừng nói là cậu làm đấy?”

Lục Hoài Vũ lười biếng liếc mắt nhìn Thẩm Lộ đang thành thật ăn cơm, cả người Thẩm Lộ run lên, sau đó rất chân chó ra dấu ok rồi nói:

“Biết rồi lão đại, đã rõ lão đại, tạm biệt lão đại!”

Nói xong tự bưng bát đũa của mình đến đối diện, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hứa Ngả Lâm, Lục Hoài Vũ thấy vậy thì gật đầu với cô ấy, đôi con ngươi đen láy lóe lên tựa như viên đá quý màu đen, bộ tóc rối hơi dài rũ ở trên trán. Anh khẽ mấp máy môi mỏng, khẽ tuôn ra vài chữ nóng bỏng:

“Ngoài tôi ra thì còn có ai có thể che chở cậu như thế?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Doãn Hoan đỏ lên, hấp tấp quay đầu lại không dám nhìn anh nữa.

Hứa Ngả Lâm và Thẩm Lộ hết sức kích động nhìn sự tương tác giữa hai người họ, cảm thấy nhân sinh mẹ nó thật kí©h thí©ɧ, không ngờ lúc còn sống cũng có thể nhìn thấy nam thần trêu đùa con gái!

Bữa cơm này, thật là thơm.

Một lúc lâu sau, Doãn Hoan quay đầu lại thì thấy Lục Hoài Vũ đang nhìn chằm chằm mình, cô nhẹ nhàng hỏi:

“Chẳng phải cậu tới ăn cơm sao, sao không ăn đi?”

Lục Hoài Vũ liếʍ liếʍ môi, cười nói: “Bận bịu giúp cậu, cậu không nên mời tôi ăn một bữa sao?”

Doãn Hoan: “… Thì ra ngài muốn đến ăn chực cơm sao?”

Nói nửa ngày hóa ra là vì một bữa cơm?

Sắc mặt Lục Hoài Vũ tối sầm lại, cô nhóc này thật sự không có đầu óc sao? Lúc này cũng có thể làm anh tức điên lên, anh cảm thấy nếu có một ngày nào đó mình chết đi thì chắc chắn là bị cô làm tức chết.

Chuyện của Thượng Tuyết gây nên ảnh hưởng vô cùng lớn cho Doãn Hoan, cho dù anh đã để Thượng Tuyết đăng video xin lỗi nhưng những lời đồn vẫn còn đó, mà lời đồn thì sẽ không thể bị dập tắt hoàn toàn, cách duy nhất chính là để anh xuất hiện bên cạnh cô, làm sự hẫu thuẫn kiên cường cho cô, bản thân Lục Hoài Vũ chưa bao giờ có bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào, mà cô gái đi cùng anh cũng chắc chắn không có.

Chỉ vì khoảng thời gian buổi trưa này mà anh đã lùi hai cuộc họp quan trọng, rồi lái xe đến trường sớm nửa tiếng.

Vậy mà cô nhóc này còn không cảm kích chút nào!

Lục Hoài Vũ bất đắc dĩ thở dài, Doãn Hoan thấy dáng vẻ này của anh thì đột nhiên bật cười ra tiếng:

“Anh trai à, anh đừng tức giận nữa, em mời anh ăn cơm còn không được sao?”

Nói xong cô định đứng dậy đi mua cơm, nhưng Lục Hoài Vũ lại ấn cô ngồi lại rồi nói:

“Không cần, chẳng phải ở đây có sao, đủ ăn rồi.”

Nói xong, anh kéo phần cơm mà Doãn Hoan vừa mới ăn mấy miếng rồi bắt đầu ăn, Doãn Hoan và hai người ở đối diện đều choáng váng.

Đây vẫn là nam thần sống trong truyền thuyết kia sao? Anh trở nên bình dân như vậy từ bao giờ?

Hồi lâu sau Doãn Hoan mới phản ứng lại, nhỏ giọng nói thầm:

“Cái kia tôi đã ăn rồi…”

Lục Hoài Vũ không thèm ngẩng đầu lên, ăn hết miếng này đến miếng khác, một lúc lâu sau mới đáp lại một câu:

“Cũng không phải chưa từng ăn qua.”

Khuôn mặt đỏ bừng của Doãn Hoan nóng lên, cô giậm chân phản bác:

“Chỗ này là ở bên ngoài, nhiều người như vậy, cậu không cần mặt mũi hả?”

Lục Hoài Vũ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, cười khẩy:

“Gặp cậu, tôi còn mặt mũi nào để nói nữa?”

Chỉ trong chốc lát anh đã ăn hết đồ ăn trước mặt, sau đó nói với Doãn Hoan:

“Có trở về không, tôi có thể tiện đường chở cậu.”

Doãn Hoan gật gật đầu: “Đi đi đi, anh trai mời anh đi trước!”

Nhìn dáng vẻ nịnh bợ kia của Doãn Hoan, Lục Hoài Vũ vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ một cái lêи đỉиɦ đầu cô. Doãn Hoan che đầu nhìn anh bằng ánh mắt như đang lên án.

“Đừng đánh đầu tôi nữa, đều bị đánh đến ngốc rồi.”

Lục Hoài Vũ: “Cậu vốn ngốc sẵn, cũng không phải do tôi đánh mới thế.”

Hứa Ngả Lâm: “…”

Thẩm Lộ: “…” Mẹ nó không ăn nữa, ăn cơm chó đến no rồi!

Hết chương 18.