- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thích Khách
- Chương 8
Thích Khách
Chương 8
Canh ba 6 giờ tối.
Lúc này, trước khi thượng giáo vào phòng quan sát phát hiện có omega chạy trốn 15 phút
Xe đưa đón nhân viên căn cứ đưa TTV đến trước của nhà giáo sư Carro, để tránh hoài nghi, TTV xuống xe. Bên trong ngoại thành rất rộng, diện tích đại khái lớn gấp 5 lần nội thành, chủ yếu là nhà của nhân viên công tác., chia thành khu vực sản xuất và khu vực cư trú. Omega trong nội thành đều không được vào. Khu cư trú điều kiện vô cùng tốt, đều là biệt thự đơn hoặc tiểu viện.
Mona, con gái giáo sư Carrow vừa dùng xong cơm chiều, đang xem một bộ phim thần tượng mới ra. Nội dung phim kể về câu chuyện một omega tiêm vào thuốc ức chế tin tức tố, giả trang thành beta lẫn vào quân doanh, cuối cùng cùng với đại tướng quân viết nên một câu chuyện tình lâm li bi đát. Không kể đến trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay tại đế quốc, cũng chưa thể sản xuất ra loại thuốc ức chế tin tức tố này, mà cho dù có sản xuất ra được, chỉ dựa vào thân thể mảnh mai của omega, còn có tình trạng yếu ớt khi động dục, làm sao có thể chịu đựng sinh hoạt gian khổ trong quân đội, càng không nói tới chuyện có thể cùng alpha cường đại chiến đấu gϊếŧ địch! Nội dung phim quả thực rất phi thực tế, có vẻ chỉ để cho nhóm omega suốt ngày ru rú trong nhà đến nhàm chán tự sướиɠ một chút thôi. Mona bĩu môi, thu dọn bàn ăn, dắt chó con nhà mình đi dạo, vừa lúc nhìn qua hàng rào thấy xe đưa đón nhân viên.
"Ba ba, ba về rồi, không phải nói với mẹ là đi đánh bài sao?" Mona nhìn thấy phụ thân xuống xe, nhanh chóng chạy ra đón. Trước cổng lớn chỉ có một ngọn đèn đường, ánh sáng mờ ảo, Giáo sư Carrow đội chiếc mũ thường ngày, kéo xuống thật thấp, cổ áo măng tô dựng lên cao, che gần hết khuôn mặt. Lúc Mona mở của cũng không nhận ra điều gì không phù hợp, xe đưa đón liền chạy đi, Giáo sư Carrow vào cửa, đúng lúc này, chó con lại hướng về giáo sư Carrow sủa.
"Tiểu Ni, người làm sao vậy hả.", Mona giật mình nhìn biểu tình khác lạ của chó con nhà mình, ngay sau đó, nàng cũng cảm nhận được chỗ không đúng, bởi vì trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một tia tin tức tố omega xa lạ.
"Ngươi.." Mona nheo mắt lại nhìn cái người mà nàng vẫn cho rằng chính là phụ thân của mình, vừa tính nói chuyện, bỗng nhiên bị bịt miệng, lôi đến một góc vườn tối tăm, bị hung hăng đẩy dựa vào vách tường.
Tiểu Ni vẫn còn lớn tiếng sủa, còn muốn nhảy lên cắn ống quần người kia, người kia lấy một cục đá bắn vào trên mình Tiểu Ni, nó liền lăn ra mặt đất bất tỉnh.
Tiểu Ni!
Mona muốn hét thật to, lại bị người này bịt miệng kêu không được.
"Nếu không muốn chết, đừng làm ồn." một thanh âm không cảm xúc vang lên bên tai.
Người kia dễ dàng khống chế nàng chặt chẽ, không nhúc nhích được, Mona thật sự sợ hãi.
Đó là omega sao? Nhưng mà...vì sao một omega lại có khí lực mạnh mẽ như vậy! Điều này không có khả năng!
"Trả lời câu hỏi của ta, làm loạn liền gϊếŧ, hiểu không?"
Mona hoảng sợ trừng lớn ánh mắt, ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt đen cực kì đẹp, long mi vừa dài vừa dày rủ xuống, che khuât mọi cảm xúc trong ánh mắt kia. Cổ áo măng tô che khuất nửa khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra chiếc mũi anh tuấn. Người này là omega, tin tức tố tản ra trên người tố cáo thân phận hắn, nhưng, đối với Mona mà nói, ánh mắt của người này lúc này, thật giống ánh mắt những vị tướng quân tài giỏi trên ti vi, lãnh huyết, vô tình, đạm mạc..Không! Hắn còn đáng sợ hơn! Trong ánh mắt người này, căn bản không có một chút biểu cảm nào cả.
Thấy Mona không trả lời, ánh mắt hắn trầm xuống, dưới tay dùng sức, nắm chặt đến xương cốt cũng đau, giống như sắp bị bóp nát.
"Hiểu không?" Hắn lần nữa hỏi lại.
Mona kinh hoàng lấy lại tinh thần, gần như hít thở không thông mà gật gật đầu.
Bàn tay che miệng nàng cuối cùng cũng buông ra, Mona há miệng thở dốc, không ngờ bàn tay kia từ từ đi xuống, bóp cần cổ trắng mịn, chế trụ.
"Chốt bảo an gần nhất nằm ở đâu?"
"Đi... đi nửa giờ về hướng đông, chính là lầu bảo an khu nam."
Mona cảm thấy bàn tay trên cổ mình, lạnh lẽo mà mạnh mẽ, như một cái kìm sắt, tựa hồ lúc nào cũng có thể khép lại, nhắm mắt cắt đứt yết hầu của nàng.
"Nói dối." Hắn kề sát vào, mang theo khí tức nguy hiểm, ánh mắt thẳng tắp, chằm chằm nhìn nàng, sau đó tay từng chút nắm chặt.
"Không! Ta không có nói dối! Là thật, là sự thật!". Mona sợ đến phát khóc, thút thít đáp, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, nàng cảm thấy mình sắp chết.
"Từ đây đến ngoại tường thành, còn xa không?"
"Từ lầu bảo an khu nam đi bộ hơn hai mươi phút thì tới cổng đông nam, ta đều nói thật, ngươi không nên,,a,a,a,a,a,a!" Mona bị dọa sợ thật sự, gắt gao nhắm mắt lại, không đổi khí mà đem mọi chuyện mình biết nói hết.
Trên gương mặt có cái gì phất qua, Mona mở mắt, nhìn thấy người nọ nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, sau đó buông lỏng tay, ánh mắt nhìn nàng mang vài phần trêu chọc.
"Ngươi, ngươi đã làm gì cha ta?". Mona trừng lớn mắt, thấy người nọ đem mũ áo của cha mình cởi quăng xuống đất, lấy hết can đảm lớn tiếng hỏi.
"Đừng lo, hắn không sao." Người nọ nói xong câu đó, nhìn về phía cửa lớn, chậm rãi lùi ra sau hai bước, sau đó đột nhiên đứng dậy nhảy. Trước mặt là hai cái hàng rào kim loại, tay bắt lấy hàng rào mượn lực, lộn một cái liền qua khỏi cổng hàng rào cao bốn thước, sau khi tiếp đất liền chạy nhanh về phía đông, vài cái chớp mắt bóng dáng đã biến mất.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, Mona chân chính nhìn thấy khuôn mặt của hắn, tuy chỉ thấy một bên mặt, nhưng ánh nhìn kia, làm cho tim nàng đập nhanh một nhịp. Trên thế giới này lại có người đẹp như vậy, Mona theo bản năng sờ sờ mặt mình, chố vừa nãy hắn chạm vào như lửa nóng.. Ngây người một lát, Mona mãnh liệt lấy lại tinh thần.
Cmn nàng đây là mắc phải hội chứng Stockholm hay sao! Trên mặt thiêu đốt cái con khỉ a! Tên kia vừa nãy xém nữa bóp chết mình đó có được không! Papa còn không biết có phải đã bị hắn bóp chết rồi hay không nữa có được không!
Nhìn đến tiểu Ni té chổng vó trên mặt đất, Mona đang chạy qua, đang muốn kêu to lên, tiểu Ni lại cử động, mở một đôi mắt to ngập nước nhìn Mona mà rên ư ử, sau đó vẫy đuôi đứng lên.
Mona: "..."
Nghĩ đến ánh mắt trêu chọc lúc nãy của người kia, trên mặt nàng lại cảm thấy nóng.
Đáng ghét, một người xấu còn có bộ dáng đẹp như vậy để làm gì chứ...Còn có, bộ dáng nhảy qua cổng lúc nãy của hắn thật cmn soái có được không (gào thét – ing)! Vì sao lại là omega chứ, thật là đáng tiếc...
Từ từ, omega...
Mãi nhớ sắc đẹp, Mona mới đột nhiên phản ứng, chỗ này sao lại có omega chạy đến? Chảng lẽ là người trong căn cứ chạy trốn sao?
Bảy giờ tối.
Lúc này thượng giáo vừa đi vào phòng quan sát, không vừa ý với thái độ lười nhác của nhân viên.
Mà TTV đã tìm được lầu bảo an khu nam. Mona nói lộ trình nửa giờ đi bộ, hắn chỉ chạy có hơn mười phút đã đến.
Cách thức phân bố bảo an cũng cùng hệ thống trong căn cứ, cho nên cũng có phòng quan sát, camera xoay, súng laser, không khác biệt so với nội thành. TTV biết rõ bố trí trong căn cứ nội thành, cho nên đối với bố cục tại ngoại thành, cũng có thể nắm bắt 8 phần, TTV đi án định một phương hướng, rất nhanh đã có thể tìm được lầu bảo an.
Lúc này trong một ngõ nhỏ bên đường truyền đến tiếng bước chân, TTV lập tức né tránh. Chỉ thấy hai người mặc đồng phục quản lý căn cứ từ trong ngỏ nhỏ lắc lư đi ra, rõ ràng là uống say. Nơi này gần khu sinh hoạt, có rất nhiều tụ điểm ăn chơi phục vụ nhân viên công tác sau giờ làm việc, như là quán bar, nhà hàng, quán rượu...
Từ quần áo hai người này mặc, có thể cho rằng họ chính là khống chế viên đi tuần tra an toàn theo thông lệ. TTV nhìn hai người chậm rãi đến gần, ánh mắt chuyển đến vũ khí bên hông họ, hắn đặc biệt nhận ra một trong hai món vũ khí chính là một thanh kiếm laser chưa mở, một tia khát vọng bản năng giống với kiếp trước kia chợt lóe lên trong mắt. Hắn không kìm lòng nổi siết tay, món đồ kia từ lâu thật lâu đã luôn nắm trong tay, cùng hắn như hình với bóng, là người bạn duy nhất sẽ không phản bội hắn
Có kiếm, giữ mệnh.
Có kiếm, giữ được tôn nghiêm.
Đây chính là tín ngưỡng của TTV, một loại trừu bái giống như linh hồn dành cho thần linh. Mà hiện giờ, hắn đã gần như quên đi cảm giác tín ngưỡng này, linh hồn của hắn, tựa như đã khô héo từ lâu...
Bảy giờ một phút tối.
Toàn bộ căn cứ phát thông báo, một omega bỏ trốn ra ngoài, trong ngoài thành liên hợp lùng bắt, thông báo tất cả mọi người để ý xung quanh xem có người lạ qua lại hay không, nếu phát hiện manh mối, lập tứ báo cáo, sẽ được thưởng món tiền lớn.
TTV lẻn qua góc chết của một đống camera, đi vào lầu bảo an khu nam, tìm được quần áo khống chế viên trong một căn phòng trống, nhanh chóng thay đồ, tìm đến phòng quan sát, đứng ngoài cửa nghe hai người bên trong nói chuyện:
"Chuyện gì vậy hả? Lại có một omega ngu ngốc bỏ trổn, bọn này đầu óc có bệnh hay sao?"
"Haiz, đừng oán trách nữa, sống thoải mái chút đi, tiểu o trốn đi lần này nghe nói rất lợi hại đó, tổ bảo an của chúng ta có hai người bị tập kích, còn bị đoạt vũ khí, cho nên chúng ta đều nên đề phòng một chút."
"Cái gì? Ai mà vô dụng như vậy a? Cư nhiên bị một omega tập kích? Có báo cáo cho binh đoàn 25 không đây?"
"Không, thượng cấp muốn chúng ta tìm ở chỗ này trước, ba ngày sau nếu không kiếm được người mới nhờ sự giúp đỡ của quân đội."
"Xì, theo ta á, nên để quân đội ra mặt, hảo hảo dạy bảo bọn omega không biêt trời cao đất rộng đó một chút, để cho bọn nó nhớ rõ một chút."
"Cũng không nên nói như vậy đâu, nghĩ kỹ lại, bọn họ cũng rất đáng thương."
TTV không tiếp tục nghe, vì hắn đã nghe được tin tức hắn quan tâm.
Ba ngày tìm không thấy người, binh đoàn mới hành động.
TTV không nghĩ tới lại lâu như vậy, bất quá, để thoát khỏi tinh cầu đáng ghét này, hắn sẵn lòng chờ đợi.
Ba ngày sao...
TTV hơi mím môi, ánh mắt lộ ra khinh miệt,
Hắn ngược lại muốn xem xem, trong ba ngày mấy người kia làm sao tìm được hắn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thích Khách
- Chương 8