Chớp mặt lại qua thêm nửa năm.
Omega năm nào đã sắp thành niên, chờ đợi bị phân phối bị lựa chọn.
Đêm đó, TTV đột nhiên bừng tỉnh từ trong mơ. Kỳ thực ký túc xá cách âm vô cùng tốt, nhưng bằng trực giác nhạy bén, TTV vẫn nhận ra khác thường bên ngoài. Đứng dậy đến bên cửa số, hắn đẩy ra bức màn nhìn ra ngoài, nhìn thấy rất nhiều quản lý viên đi về hướng ký túc xá của bọn họ, bên trong chế phục lại là áo ngủ, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.
TTV yên lặng nhìn bọn họ vào cửa ký túc xá, buông xuống bức màn, không thay y phục, hắn lặng yên không một tiếng động rời phòng.
Giũa hành lang tối đen, trong một chớp mắt ánh đèn phản ứng lóe lên khi TTV mở cửa, hắn liếc nhìn thang máy cách đó không xa, số tầng nhảy lên không ngừng, cuối cùng dừng lại ở tầng 7, là tầng cao nhất ký túc xá, mà TTV ở là tầng 3. Cuối hành lang có camera, TTV nhìn thoáng qua phương hướng camera, sau đó theo thang bộ khẩn cấp leo lên lầu 7. Hành lang lầu 7 sáng trưng, rất nhiều cửa phòng đều mở, omega đứng trong cửa nhìn quanh, không biết vì sao bỗng nhiên có nhiều người lên tầng này như vậy, ồn ào làm bọn họ thức giấc. Ngay sau đó ai cũng đều chú ý tới phòng cuối hành lang, rât nhiều quản lý viên của căn cứ đều chạy đến phòng đó, chống lát sau, chỉ thấy một người toàn thân đều là máu được mang ra. Có Omega nhát gan liền bị dọa đến sợ hãi la lên, lập tức lui về đóng cửa lại. TTV đứng trong lối đi nhỏ, tận mắt nhìn đến omega đáng thương kia được người nâng vào thang máy xuống lầu, lúc này một quản lý viên mới chú ý tới hắn, cau mày hỏi: "có chuyện gì? Ngươi ở phòng nào?"
"Ta ở lầu 3, vừa rồi bị đánh thức." TTV bình tĩnh trả lời.
"Mau trở về đi ngủ, nửa đêm không được đi lung tung." Quản lý viên kia nghĩ nghĩ, không yên tâm, còn nói: "Đi, ta đưa ngươi về phòng."
Nhưng mà, không đợi quản lý viên đưa TTV về phòng, bên ngoài liền vang lên một tiếng nổ mạnh, ánh sáng đỏ lóa mắt sáng bùng lên, xuyên qua mỗi một cái cửa sổ, chiếu sáng cả bên trong. Thần sắc quản lý viên biến đổi, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, khϊếp sợ đến tái nhợt. Lúc này toàn bộ ký túc xá đều xôn xao, kể cả người ngủ say như chết, cũng không thể làm lơ vụ nổ mạnh như động đất kia, còn có ánh sáng đỏ như hỏa ngục vẫn đang không ngừng thiêu đốt.
"Xày ra chuyện gì?"
"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Trời ạ, bên ngoài bỗng nhiên có chữ.."
TTV lúc này cũng đến bên cửa sổ, nhìn thấy bên trên bầu tời đen tuyền có một đoạn chữ màu đỏ chói lóa.
Ai chính là trời sinh phải phụ thuộc
Ta và các ngươi ngang hàng mà sinh ra tại thế giới này
Trốn không thoát, là mệnh của ta
Ta không thể lựa chọn tương lai
Bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng
Nhưng ta tin tưởng
Sau ta
Sẽ lại có người không khuất phục
Bọn họ không muốn bị tùy ý bài bố
Có muốn nhìn xem kẻ yếu phản kháng ra sao không?
Ta ở dưới địa ngục
Mỉm cười
Nhìn các ngươi.
Đoạn chữ màu đỏ tươi, được tạc vào đêm đen, cho dù cách xa ngàn dặm, cũng có thể nhìn rõ ràng từng từ một. Chúng nó phát ra ánh sáng hắc ám, nhìn thấy ghê người, giống như dùng tánh mạng viết nên, khắc sâu vào tâm mỗi người nhìn thấy.
"Đó là cái quái gì? Nhanh, cho người đi xóa!" Người phụ trách căn cứ giờ phút này cũng từ trong phòng của mình nhìn thấy đoạn văn tự, xanh mặt, lập tức liên hệ đội bảo an.
"Báo cáo thượng giáo, những thứ kia vô cùng đặc biệt, có vẻ giống như đạn tín hiệu quân dụng, rất khó xóa sạch, chỉ có thể chờ tự tiêu tan." Chỉ một lát sau, nhân viên bảo an báo cáo với hắn.
Đáng chết!
Vi béo, beta thượng giáo vẻ mặt đầy giận dữ, thay trang phục đi vào văn phòng, trước tiên sai khiến người quản lý ký túc xá phong bế lại toàn bộ cửa sổ, sau đó liền cho gọi toàn bộ giảng viên phụ trách chương trình học trong ba năm vào văn phòng.
Sau khi thượng giáo hạ lệnh, trong ký túc xá ầm ầm từng trận tiếng vang, trong lầu vang lên âm thanh điện tử, cảnh báo mọi người tránh xa cửa sổ, bởi vì lưới bảo hộ được khởi động, đứng quá gần sẽ có thể bị điện giật. Trong cùng lúc này, mọi cánh cửa sổ đều đồng thời hạ xuống lá chắn kim loại màu đen, ầm ầm đem ánh sáng đỏ ngăn cách bên ngoài, cuối cùng một tiếng phanh đem cửa sổ hoàn toàn đóng kín, không còn một chút khe hở. Toàn bộ omega trong ký túc xá đều mắt mở lớn mà nhìn tấm chắn kim loại hạ xuống, văn tự ghê sợ kia cũng bị che khuất. Mặc dù vậy bọn họ cũng vẫn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng kia, mà bọn họ lúc này, mọi người, đều bị nhốt lại trong ký túc xá, hệt như chim trong l*иg.
Thượng giáo đứng trong phòng làm việc, sắc mặt âm trầm, nhìn giảng viên ba năm đứng trước mặt, hỏi: "omega tự sát kia sao rồi?"
"Lúc được phát hiện, hắn còn thoi thóp, nhưng cũng bị thương rất nặng, điều kiện trị thương trong căn cứ sợ là không thể cứu được, đã vào phòng đông lạnh, đưa vào khoang bảo tồn trong phi thuyền về đế quốc tổng bộ cứu chữa."
"Hắn làm cách nào để làm bản thân bị thương tới như vậy?"
"Hắn đập bể bồn tắm, dùng mảnh vở cắt tĩnh mạch và yết hầu."
Thượng giáo hơi nhíu mi, tựa hồ một tia thương cảm, sau đó trầm giọng nói: "Báo bên hậu cần, ngày mai lần nữa sữa lại ký túc xá, đem đồ dùng thay toàn bộ bằng gỗ hoặc là kim loại, không sử dụng thứ gì có thể vỡ bể nữa."
"Vâng."
"Còn nữa, thứ bên ngoài kia là do omega đó tự làm ra đúng không? Hắn từ đâu có được đạn pháo tín hiệu quân dụng?",
"Omega này đối với hóa học có thiên phú cực cao, có lẽ là thường ngày vào lúc chúng ta không chú ý, thu thập một ít tài liệu, tự chế tạo đạn tín hiệu quân dụng." Chủ quản nói, mắt nhìn hồng quang chói sáng bên ngoài, lại nói: "Nói thật, cho dù là đạn tín hiệu quân dụng cũng không có hiệu quả tốt như vậy. Đứa nhỏ này...không nghi ngờ chính là một thiên tài hóa học."
Kỳ thật, trong lòng chưởng giáo hiểu rõ những lời này của chủ quản, bất quá, làm chưởng quản mai tả căn cứ nhiều năm như vậy, còn dạng omega tài hoa nào mà hắn chưa từng thấy qua? Nhưng kết quả thì sao? Tài hoa thì sao? Còn không phải chỉ có thể ở nhà sinh con cho người khác. Chỗ này cũng không phải trường học, bọn họ để omega đến lớp, không phải là dạy học. Nhiệm vụ chính mà đế quốc giao cho bọn họ, tóm gọn 2 chữ...thuần hóa.
Đem tất cả omega thuần hóa thành nhu thuận, sau đó đưa cho alpha, vì đế quốc sinh sản thế hệ sau càng ưu tú.
Bình minh hôm sau, các omega cuối cùng cũng được thả ra khỏi ký túc xá, sau khi dùng xong bữa sáng thì lập nhóm mà đi đến lớp học, lúc này trên bầu trời đã không còn thấy những chữ đỏ đó nữa, mà bọn họ vẫn còn đang thảo luận chuyện đêm hôm qua. Đặc biệt có những người có chút hiểu biết chuyện hôm qua, đều không thể chờ đợi được mà đem tin tức truyền bá đến các bạn xung quanh.
"Nghe nói gì chưa hả, năm ba có người tự sát đó! Mấy cái chữ đỏ hôm qua là do hắn làm ra đó."
"Hả? Vì sao vậy?"
"Hình như là do không muốn bị phân phối đi, nghe nói trong vòng ba năm hắn đã hai lần muốn trốn khỏi căn cứ, nhưng cả hai lần đều bị bắt trở về. Kỳ thật, người đó vốn có huyết thống thật tốt nha, được vô ban A, nếu như biểu hiện tốt một chút, rất có thể được người của hoàng thất chọn mà, nhưng mà có thể là do có người nói hắn là một omega không an phận, cho nên sẽ cấp hắn cho một vị tướng quân, nghe nói tướng quân kia tính tình không tốt, còn có chút tàn bạo, người phối ngẫu nào cũng chết không rõ ràng, còn sinh một đống nhóc beta, đều bị vứt bỏ đến những tinh cầu khác."
"Chậc chậc, ta cảm thấy cũng chỉ có thể trách bản thân hắn tự tìm đường chết thôi. Làm cái gì chứ, chúng ta là omega, cho dù có chạy thoát khỏi căn cứ thì sao? Bên ngoài cũng không kiếm được việc làm."
"Đúng đó đúng đó."
TTV đi qua những người này, biểu tình không thay đổi, ngược lại, Evan nghe thấy có người nói ra những lời nói nhu vậy thì tức giận không thôi, bật lại: "Hắn chính là không muốn bị người khác sắp xếp, không chấp nhận vận mệnh bi thảm mà thôi, sai chỗ nào? Ta cảm thấy hắn rất có dũng khí."
"Người tự sát kia tên là Baccho, cũng là một omega bình dân. Xì, đúng là dân đen đê tiện, cũng chỉ có bọn nó mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng như vậy." Fernan lướt qua bên cạnh, cất giọng khinh miệt nói: "Sao hả, tiểu Evan, có muốn nếm thử một chút không?"
"Ngươi!"
"Di ngôn của con lợn kia nói sao ha? Nhưng mà ta tin tưởng, sau ta, sẽ còn có người không khuất phục, bọn họ không muốn bị tùy ý sắp xếp. Ha ha, tức cười, Evan, ngươi nhanh nhanh noi theo đi, không phải đàn anh thấp hèn còn đang chờ ngươi dưới địa ngục hay sao?"
Evan cũng chịu không nổi giọng điệu cặn bã của hắn, quan tâm cmn cái gì quý tộc, cmn cái gì không được đắc tội, trực tiếp tiến lên đẩy ngã Fernan trên mặt đất, đánh cho một trận, những kẻ thường hay theo bên cạnh Fernan thấy vậy cũng vội vàng dến giúp. Vào mắt TTV, một đám omega không có khí lực đánh nhau cũng nhìn chẳng ra sao, không dễ nhìn như công phu trên giường của các cô nương trong thanh lâu. Hắn cảm thấy có chút mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị tránh đi xa xa một chút, bỗng nhiên Evan bị Fernan xô té, vừa lúc ngã về hướng này, TTV phản ứng cực nhanh đem người ngăn lại, tránh cho hắn khỏi đυ.ng vào thân thể của mình. TTV không để người khác thân cận, trừ bỏ tính cách quái gở của hắn, nguyên nhân chủ yếu kỳ thật là sợ ngươi khác phát hiện trên người mình còn đeo thêm mấy bao cát. Evan ngẩng lên, nhìn thấy người đỡ mình là TTV, nhất thời trong mắt hiện lên vẻ sùng bái. Fernan rõ ràng là muốn công kích TTV, vừa rồi rõ ràng là đen Evan đẩy về phía hắn, thấy TTV ra tay, liền châm chọc: "Hay quá, mọi người mau đến đây xem, omega thấp hèn thuần huyết nhất đế quốc cũng muốn chen chân vô, xem ra cái di thư kia thật có năng lực cổ vũ nha! Ta cảm thấy trong căn cứ nên cẩn thận nghiêm tra một lần, xem xem tên omega thấp hèn kia có còn đồng bọn hay không, cố ý phát ra cái phát ngôn kích động như vậy."
"Hừ, ngươi cho là ai cũng giống ngươi hay sao? Trời sinh chỉ muốn bị người thượng!" Evan mắng một câu, hung hăng giơ tay lau máu trên khoé môi.
"Ngươi chỉ là một omega thôi, sao hả, còn muốn thượng người khác hay sao?" Evan chế diễu.
"Ngươi.." Evan còn muốn nói thêm, lại cảm nhận được lực đạo căng thẳng nơi cánh tay đang nắm chặt hắn. Evan bị đau, quay đầu lại nhìn TTV.
"Đủ rồi, đi thôi." TTV thấp giọng nói.
"Để cho tên kia nhục mạ chúng ta như vậy, ngươi cam tâm sao?" Ánh mắt Evan đỏ lên, quát lớn, hai tay gắt gao nắm chặt.
"Ngươi muốn thế nào?"
"Ta? Ta đương nhiên muốn tên cặn bã kia cút khỏi mắt ta."
"Cho nên, ngươi muốn gϊếŧ hắn sao?" TTV lạnh lùng nhìn chằm chằm Evan., nửa điểm đùa vui đều không có.
Evan: "..."
"Nếu không gϊếŧ hắn, thì ra tay làm gì."
Evan ngây ngẩn cả người, ngơ ngác mà nhìn omega đạm mạc trẻ tuổi trước mặt.
"Như vậy nếu muốn hắn biến khỏi mắt mình, chỉ còn cách đi khỏi chỗ này." TTV thản nhiên nói, sau đó buông Evan ra, cùng không liếc mắt nhìn những người khác, bỏ đi vào lớp học.
Evan lấy lại tinh thần, liếc Frenan một cái, nghĩ đến những lời TTV vừa nói, cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, chỉ là trừng mắt nhìn Frenan một cái, sau đó sửa sang quần áo chạy theo TTV, cùng vào lớp học.
Fernan khơi mào chuyện này thật vất vả, chưa phát huy được đến đâu, đang muốn đuổi theo tiếp tục gây sự, bỗng nhiên một âm thanh yêu kiều vang lên từ phía sau quát bảo ngưng lại: "Đủ rồi, Fernan! Còn muốn làm lớn chuyện sao? Đừng nói bản thân quý tộc nữa, quá khó coi."
Fernan quay đầu lại, thấy Miffy đang tới, không khỏi ánh mắt buồn bã, nhưng cũng không la hét thêm nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, mang theo mấy người của hắn bỏ đi. Vừa rồi Miffy ở phía sau nhìn thấy hết toàn bộ hành động của bọn họ, trong đầu bây giờ còn đang nghĩ lại thân thủ xinh đẹp mau lẹ kia của TTV, lui về sau, vươn tay, đỡ người, khuyên can...Khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu đạm mạc, quả thật soái đến mức tim muốn nhảy ra ngoài! Ánh mắt của nàng sáng rỡ nhìn theo bóng dáng TTV, sau đó cũng bước nhanh đuổi theo, biết hắn không muốn bất kỳ ai thân cận, liền dừng lại cách hắn 5 bước chân, cuối đầu đi theo phía sau hắn, trộm cười nhẹ, hưng phấn muốn chết.
Mà những omega ở gần đó vây xem, nghe được lời nói phản cảm của Fernan, cũng có vài người lộ ra vẻ mặt bất mãn, nhưng cũng không có hành động gì, chỉ trầm mặc theo TTV vào phòng học.
TTV biết dạo gần đây có nhiều người hoặc là thích đi phía sau hắn hoặc là bên cạnh, đối xử với hắn cũng là càng ngày càng tốt. Chuyện này đối với hắn thật không phải chuyện hay ho gì. Đến giữa lúc nghỉ trưa, lại nghe thông báo căn cứ sẽ sửa đổi hoàn toàn ký túc xá, hơn nữa muốn điều tra toàn bộ vật phẩm riêng tư, TTV không khỏi nhíu mày, cảm thấy nếu trì hoãn nữa, chỉ sợ sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái. Chạng vạng tối TTV liền đi vào hoa viên tản bộ, tại giữa một đám cây cối um tùm, tháo hết những bao cát trên người xuống, dấu đi, TTV một thân nhẹ nhàng đi vào bóng hoàng hôn, nhìn nội thành xa xa, hơi nheo mắt.
Lúc rời đi chỗ này, cũng chính là lúc báo thù.
Đế quốc Thất hoàng tử?
Không biết khi người kia gặp lại hắn, sẽ có loại biểu tình gì đây?
Hắn chờ mong.