Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thích Khách

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lezar giúp đẩy xe lăn của Ssard vào phòng khách, sau đó ôm hắn lên, đặt trên sofa, thuận tay chỉnh lý quần áo cho hắn, phủ thêm mền lên chân.

"Ca, thực xin lỗi, sau khi trở về gặp nhiều chuyện như vậy, vẫn chưa gặp ngươi."

"không sao, biết ngươi vội. Nếu không nghe tin ngươi bị ám sát, ta cũng sẽ không tới quấy rầy ngươi." Ssard cười ôn hòa, khi nhìn đến tay Lezar, ánh mắt lại trở nên lo lắng. "Lại đây, để ta xem vết thương cho ngươi."

"Sao lại nói là quấy rầy, đã nhiều năm không gặp, ta nhớ ngươi muốn chết." Lezar nửa quỳ trước sofa, để mặc điện hạ Ssard xem xét cánh tay của y, cỗ phong thái kiệt ngạo mạnh mẽ trên người một chút cũng không thấy, hệt như dã thú bị thuần hóa, thu hết móng vuốt sắc nhọn, chỉ còn tay chân mềm mềm.

Ssard kéo tay Lezar, mở ra băng vải băng bó vết thương, cúi đầu cẩn thận xem xét.

"Ngươi bị thương do kiếm kim loại sao?" Ssard khẽ nhíu mày

"Ân, làm sao vậy?"

"Sao lại dùng loại thuốc này, loại này tuy rằng tốt với việc khép miệng vết thương, nhưng đối với vết thương do kiếm kim loại sẽ để lại sẹo."

"Là ta bảo bọn họ làm, như vậy sẽ nhanh lành."

Ssard không đồng ý mà liếc nhìn Lezar, sau đó quay đầu ý bảo, người máy thông minh mang theo bên cạnh chậm rãi đi tới. chủ động mở trap ra, bên trong là bộ thiết bị chữa thương đơn giản. Lezar thấy trong lòng ấm áp, biêt đây là ca ca y đặc biệt mang tới chữa vết thương cho mình. Ssard mang vào bao tay sát trùng, lấy ra vài bình thuốc nhỏ trong hộp, một lần nữa bôi thuốc lại cho Lezar, sau đó băng bó cẩn thận.

Lezar cười nói, "Nhớ rõ khi còn bé mỗi lần bị thương đều là ngươi băng bó cho ta, nói thật, ta thấy thuốc do ngươi phối còn hiệu quả hơn quân y viện nhiều. Đúng rồi, ca ca, vài năm này... ngươi vẫn tự học sao?"

"Ân, kỳ thật chỉ là đọc sách thôi, nếu không cả ngày trong hoàng cung cũng không có gì làm."

Lezar nhìn chân Ssard, nụ cười trên mặt không khỏi nhạt đi vài phần.

"Ca, ta tìm người an bài một chút, nếu như ngươi thích, liền đến binh đoàn quang vinh làm quân y đi."

Ssard đang nghiêm túc xử lý miệng vết thương, nghe Lezar nói như vậy, hơi sửng sốt một chút, bất quá thực nhanh lại rủ mắt xuống băng bó, "Không cần."

Lezar nắm chặt tay Ssard, ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Ca, thành bác sĩ là giấc mộng từ nhỏ của ngươi, hiện giờ ta có năng lực giúp ngươi thực hiện, ngươi hãy làm chuyện ngươi muốn đi."

Nhưng Ssard tựa hồ không nghe thấy lời Lezar nói, sờ sờ vết thương trên bàn tay y, nói: "Miệng vết thương trên tay rât cạn, không cần bôi thuốc." Sau đó liền cởi bao tay, vùi đầu sửa soạn hòm thuóc, tựa hồ cố ý không muốn tiếp tục đề tài này.

Lezar nhíu mày, lần nữa nắm chặt tay Ssard: "Ca!"

Ssard lúc này mới ngưng mắt nhìn Lezar, nhận thấy ánh mắt nghiêm túc quật cường của y, không khỏi khẽ thở dài.

"Ngươi mới tiếp quản binh đoàn Quanh Vinh một năm, căn cơ chưa đủ, ta không muốn mang phiền toái cho ngươi, omega làm sao có thể đi ra ngoài làm việc, đây không phải là chê cười hay sao?"

"Có ta ở đây, không ai dám nói gì."

"Không được tùy hứng như trẻ con."

Lezar đứng lên, trên thân lại phát ra cỗ khí thế lăng người, "Ca, ta đã sớm không còn là trẻ con. Hiện giờ ta có năng lực cho ngươi cuộc sống tốt, cho ngươi làm việc ngươi muốn làm, không cần phải sống mà nhìn mặt người khác. Ngươi có thiên phú y học như vậy, chẳng lẽ muốn vĩnh viễn ở lại trong hoàng cung này hay sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn thử một lần?"

"Lezar, có đôi khi được càng nhiều, càng không thể hành động theo cảm tính." Ssard bộ dáng thật đẹp, cho người khác cảm giác một loại sắc đẹp nhu nhược ốm yếu, bất quá, lúc hắn chân chính nghiêm túc, thanh âm nói chuyện không cao, đã làm người khác có cảm giác không thể xem nhẹ. "Trên đời này không phải ngươi muốn làm gì liền có thể làm như vậy, thời cơ không thỏa đáng, kiên trì làm chuyện không thỏa đáng, chính là tự tìm đường chết."

Lezar lại không thể gật bừa với luận điệu tiêu cực này của Ssard, hỏi ngược lại: "Ca, ngươi có biết người đến ám sát ta là loại người gì không.?"

"Nghe nói là omega trốn tới từ tinh cầu Mai Tả, hiện giờ khắp nơi đều là tin tức về hắn."

"Không sai, đến cả một bình dân cái gì cũng không có, cũng dám vì chuyện mình muốn mà đặc cược cả tánh mạng, ngươi xuất thân tại hoàng thất, vì sao ngay cả chút can đảm cũng không có? Ngươi cam tâm làm một phế vật cả đời sao?"

"Lezar!" sắc mặt của Ssard vốn đã tái nhợt, lúc này càng trắng như giấy, hắn không thể chịu được hai chữ "phế vật" này phát ra từ chính miệng đệ đệ mà mình yêu quý nhất.

Lezar cũng biết mình lỡ lời, hối hận trong lòng, "Thực xin lỗi, ca, ta chỉ là muốn nói, một kẻ với hai bàn tay trắng cũng muốn tranh đấu vì bản thân, ngươi..."

"lezar, đôi khi, hai bàn tay trắng cũng là một loại tài sản. Thân phận của chúng ta quyết định chúng ta không được tự do bay lượn." Ssard nhìn về cửa sổ ở đối diện, thản nhiên nói, "Chúng ta thân là hoàng tử, kỳ thật đã nhận đủ may mắn, bởi vậy cũng phải chấp nhận gông xiềng mà thân phận này mang đến. Không nên tham lam, rất nhiều người muốn thay đổi thế giới, nhưng cuối cùng, điều học được, chính là thích ứng."

Ssard nói xong liền lấy ra điện thoại, gọi người hầu. Lezar ngẩn người, muốn ôm hắn trở lại xe lăn, lại bị Ssard cự tuyệt.

Lezar nhìn Ssard đươc người hầu giúp đỡ rời đi, thất thần một lúc, bỗng nhiên nắm chặt tay, ánh mắt trầm xuống.

Không nên tham lam sao?

Nhưng hắn lại cố tình tham đến thực, làm như thế nào?

Chính là hắn không muốn một cuộc sống như vậy, làm sao?

Nếu như phải thích ứng với thế giới này, có nghĩa là phải buông tha thù hận của mẫu thân, có nghĩa là phải làm ngơ không thấy với ca ca sắp phải sống cả một đời đau khổ, vậy hắn tình nguyện vĩnh viễn không thích ứng.

Thay đổi thế giới thật khó sao? Có lẽ.

Chính là nếu trời cao để hắn sinh ra trong hoàng gia, để hắn có quyền quý mà người thường không thể có được, vậy có phải có nghĩa là, hắn có thể làm nhiều hơn một chút?

Lezar đi đến thư phòng, nhìn kiện áo choàng thuộc binh đoàn Quang Vinh vắt trên lưng ghế, trên mặt có đại bàng muốn giương cánh bay, đầu ngẩng lên, móng vuốt sắc bén tựa hồ có thể xé rách hết thảy da thịt mãnh thú to lớn, nó bay quang, lao xuống từ trời cao, bắt được con mồi to lớn hơn bản thân vài lần, giống như một thanh lợi kiếm, mũi kiếm ra khỏi vỏ, duệ không thể đương.

Có lẽ thói cũ không thể thay đổi, nếu vậy, liền triệt để hủy bỏ đi, thành lập thế giới mới, để y đến đặt ra quy tắc.

Lúc Joseph đi vào tẩm cung Lezar, xa xa nhìn thấy Ssard rời đi.

"Lezar, người vừa rời đi kia là ai?"

Bởi vì là một hoàng tử omega, chân lại tàn tật, hoàng gia cho tới nay vô ý cố ý đều có mà che dấu sự hiện hữu của Ssard, cho nên mặc dù đại đa số người đều biết Kelmis hoàng đế có bảy vị hoàng tử, nhưng hiểu biết đối với vị điện hạ Ssard này cũng chỉ có một cái tên.

"Ca của ta." Lezar trả lời.

"Ca? Ca Ca ruột?"

"Ừm."

"Ssard điện hạ? Nhưng mà hắn...sao lại ngồi trong xe lăn?"

"Ca của ta từ khi sinh ra thân thể đã không tốt, hiện tại liệt nửa người dưới."

Không hiểu vì sao, ánh mắt Joseph có chút phức tạp, hắn chần chờ hỏi: "Điện hạ Ssard...vẫn luôn ở trong hoàng cung sao?"

"Không, trước khi mẫu thân của ta qua đời, hắn vẫn luôn an dưỡng tại Hạ cung." Lezar nói xong bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Joseph, "Ngươi vì sao đột nhiên hứng thú với ca ta như vậy?"

"À, không có gì, thuận miệng hỏi một chút." Joseph che giấu cảm xúc trong mắt, đổi lại cười nói.

Lezar không hỏi thêm, Joseph liền lấy ra một tờ báo quăng lên bàn

"Đây là cái gì?" Lezar cầm tờ báo, liếc mắt xem tiêu đề "Không phải Nhật báo Đế Quốc dước áp lực của của Carsen, đã không còn dám đưa tin về TTV sao?"

"Ân, lần này không phải tin tức về hắn, nhưng lại càng làm cho Carsen trở thành trò hề khắp đế quốc. Ngươi xem chỗ này, ta thật sự bội phục omega kia."

Lezar nhanh chóng xem bản tin Joseph chỉ cho y, cũng không khỏi cười ra tiếng.

Nguyên lai, sau khi TTV đào thoát dưới mắt Carsen, Carsen lập tức ban bố huyền thưởng lệnh trên phạm vi toàn đế quốc, chỉ cần có thể cung cấp manh mối về omega kia, tất có trọng thưởng. Theo Carsen phỏng đoán, omega kia làm việc luôn luôn cao điệu, căn bản không hiểu làm sao che dấu tung tích của mình, tin tưởng thật nhanh sẽ lại xuất hiện trước công chúng. Bởi vậy, chỉ cần thưởng tiền nhiều, liền nhất định sẽ bắt được hắn.

Thực nhanh, giống như cố ý phối hợp cùng phỏng đoán của Carsen, khắp nơi trên đế quốc xuất hiện hình ảnh áo choàng đen trong Huyền thưởng lệnh, nhưng trong lúc binh đoàn Sứ Mệnh truy đuổi theo manh mối, mới phát hiện những người mặc áo choàng đen kia đều là khất cái giả dạng, bọn họ có người còn không hiểu vì sao mình lại bị bắt, chỉ nói là, có người cho bọn họ tiền để bọn họ khoát áo này đi trên đường. Mà dựa theo khẩu cung của mấy "hắc y nhân" này, người mà bọn họ mô tả là cho bọn họ tiền kia, cũng không giống nhau.

Binh đoàn Sứ Mệnh cứ như vậy bị lường gạt rât nhiều lần, sau cùng, có tin như vậy đến, cũng lười tin tưởng. Nhưng mấy lần hành động trước, cũng đã khiến truyền thông cười nhạo đến nhấc mặt lên không nổi. Mà cùng lúc, một câu chuyện khác cũng lặng lẽ lan truyền trong dân gian, nói omega kia là một sát thủ chuyên nghiêp, công bố chỉ cần bỏ tiền ra, là có thể mua mạng của bất cứ alpha quý tộc nào.

Tin tức này phát sốt trong giới quý tộc, bất quá đại đa số quý tộc alpha cũng đều xem đây là truyền thông bịa ra mà thôi, nghe xong chỉ cười trừ.

"Trước ta cũng không hiểu, lấy bản lãnh của hắn, đều có thể im hơi lặng tiếng mà trốn khỏi căn cứ Mai Tả, vì sao lại phải làm náo động như vậy, nguyên lai là muốn đánh bóng tên tuổi, dựa vào sức ảnh hưởng này mà thoát thân." Joseph nói, "Không thể không nói, người này lá gan không nhỏ, bản lĩnh cũng không nhỏ. Nhờ phúc Carsen, hiện tại mọi người chỉ nhận biết omega này gắn liền với áo choàng đen, hình tượng nhập tâm. Hắn nếu đổi một bộ dáng khác, trốn đến một tinh cầu khác, cho dù binh đoàn Sứ Mệnh đào ba thước cũng không tìm thấy hắn."

Lezar buông tờ báo xuống, nhớ lại lời nói người kia từng nói với mình ngày nọ.

"Ta ngược lại cảm thấy, hắn làm như vậy cũng không hoàn toàn chỉ vì muốn thoát thân."

"Ân? Có ý gì?"

"Có lẽ hắn chỉ muốn cho mình thêm giá trị con người". Lezar nói, "Có thể đơn thương độc mã tiến vào hoàng cung ám sát hoàng tử, cuối cùng còn toàn thân trở ra, mà còn nháo đến thiên hạ đều biết, hoàng thất muốn áp chế tin tức cũng không được...Hiện nay không biết có bao nhiêu tổ chức hắc đạo muốn trưng dụng hắn."

Joseph nhíu mày cân nhắc một lúc, "Ngươi có ý gì? Không phải tin vào những lời đồn hoang đường kia chứ? Sát thủ chuyên nghiệp? Đừng đùa, một omega vị thành niên thôi, hắn thật sự từng gϊếŧ người?"

Thấy Lezar không trả lời, chỉ im lặng nhìn hắn, Joseph cũng trở nên nghiêm túc, "Thật sao? Hắn rốt cuộc có thân thế ra sao?"

"Ta lúc trước muốn ngươi điều tra mọi tư liệu liên quan đến hắn, đều chuẩn bị tốt chưa? Kể cả trước khi hắn vào căn cứ Mai Tả."

"Ân, đây." Joseph lấy một ổ cứng di động đưa cho Lezar, "Đều ở trong này, ta cũng chưa xem."

Lezar nhận ổ cứng, nghĩ nghĩ, nói với Joseph: "Đúng rồi, sắp tới ta sẽ rời Lama một thời gian, nơi này tạm thời liền nhờ ngươi."

"Rời đi? Đi đâu?"

"Đấu trường Solomon."

Trong lúc Lezar còn đang nói chuyện cùng Joseph, Ssard đã về đến tẩm cung của mình. Tẩm cung của hắn đơn sơ hơn nhiều so với các hoàng tử alpha khác.

Sau khi trở về, Ssard liền ở lì trong thư phòng. Đối với hắn mà nói, thư phòng chất đầy sách cổ này chính là chốn thiên đường giúp hắn quên đi thống khổ phiền não.

Ánh mặt trời chiều tà nghiêng nghiêng xuyên qua kính cưả sổ chiếu vào phòng, cho người một loại ảo giác nhu hòa. Ssard bản thảo luận văn chất như núi trên bàn, không đếm được đã bao đêm khó ngủ, hắn đều ở chỗ này viết xuống một thiên tiếp một thiên luận văn y học tâm huyết, nhưng đại đa số đều chỉ có thể nằm phủ bụi trong này, không được công bố, vài cái may mắn được phát biểu, cũng phải lấy tên một người bạn beta.

Kỳ thật như vậy cũng đủ thỏa mãn, không phải sao.

Ssard cầm lấy hai thiên luận văn chưa hoàn thành: , có chút chua sót mà cười cười, sau đó trực tiếp quăng vào máy hủy.

Tâm huyết gần 10 năm, tận mắt nhìn tận tay hủy, gương mặt vốn đã không có huyết sắc càng thêm tái nhợt. Hăn chuyển động xe lăn đi đến bên cửa sổ, bên ngoài là một bồn hoa hồng trắng thật lớn, đây là loài hoa mẫu thân thích nhất.

Ssard còn nhớ rõ, lúc còn nhỏ, khắp nơi trong Hạ cung đều là hoa hồng trắng, mỗi kỳ hoa nở, mẫu thân đều rất vui vẻ. Hắn thật sự muốn nhớ rõ nụ cười khi đó của mẫu thân, nhưng mỗi lần nhắm mắt cẩn thận nhớ lại, đều chỉ nhớ được nàng nhận hết tra tấn khóc lóc rêи ɾỉ.

Là âm thanh điện thoại vang lên đem Ssard quay về từ trong hồi ức, đưa mắt nhìn người gọi đến, đúng là bằng hữu, tiến sĩ Lauren, hiện đang giữ chức vụ y sư chủ trì phòng cấp cứu tại viện quân y đế quốc.

"Ssard?"

"Ân, Laurent, là ta."

Nam tử trẻ tuổi áo trắng xuất hiện trên hình chiếu, mắt đeo kính, mũi cao, môi mỏng, mang cảm giác thanh lãnh bất cận nhân tình.

"À, ta muốn báo cho ngươi biết, omega lúc trước đưa tới từ căn cứ Mai Tả kia, đã không còn nguy hiểm tánh mạng." Laurent nói, "Phương án trị liệu của ngươi rất hiệu quả."

"Vậy là tốt rồi." Ssard cười thản nhiên, "Hắn tỉnh sao?"

"Kế tiếp chính là tin xấu." Laurent đẩy đẩy kính, ngữ khí vẫn như cũ không phập phồng., "Căn cứ trên chỉ số đo lường, trạng huống thân thể hắn hiện nay bình thường, nhưng hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, bọn ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp, đều không có cách nào kí©h thí©ɧ sóng não phản ứng."

"Là tâm lý bài xích sao?" Ssard hơi nhíu mày

"Ta cũng nghĩ vậy."

"Thái độ của quân đội thế nào? Là chỉ cần hắn tỉnh lại liền đưa về căn cứ Mai Tả sao?"

"Ân, nghe nói vậy"

Ssard im lặng một lúc, mới nói: "Được rồi, ta đã biết, sẽ nghĩ cách giúp ngươi."

Bên kia màn hình, Laurent gật gật đầu, cẩn thận nhìn Ssard một lúc lại nói: "Gần đây ngươi khí sắc không được tốt, nghỉ ngơi nhiều một chút đi."

"Ân".

"Nói thật, ta nghĩ lần sau đi ngang qua hoàng cung Klappa, thật sự nên mời ngươi bữa cơm."

"A? Vì cái gì?"

"Ta thăng chức, nhờ vào hai cái luận văn kia của ngươi."

"Chúc mừng!" Ssard cười.

Tiến sĩ Laurent còn muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng không nói. "Vậy thôi, nghỉ ngơi cho tốt đi, bye bye."

Màn hình toàn tức tắt theo cuộc trò chuyện, Ssard ngơ ngác ngồi trong xe lăn, vẫn còn nhìn về hướng màn hình vừa tắt. Trong đó, cùng biến mất với tiến sĩ Laurent, còn có phòng thí nghiệm sau lưng hắn, cùng với, cửa sổ mở ra bên ngoài.

Ánh mặt trời vẫn rực sáng ngoài cửa, chỉ tiếc khi chiếu vào trong thư phòng này, phủ kín một tầng bụi bặm lau không xuể.
« Chương TrướcChương Tiếp »