Phi thuyền lữ hành đi đến biên giới đế quốc, đáp xuống một hành tinh hoang vắng bị bao phủ bởi sa mạc.
Trước kia Lezar và Thẩm Tu Vân đã từng tới nơi này, khi đó tinh cầu Omega đang bị Carsen bao vây phong tỏa, dưới sự giúp đỡ của Lezar, Thẩm Tu Vân đột phá vòng vây, nhưng vì năng lượng trên phi thuyền không đủ, đúng là phải hạ cánh xuống tinh cầu này. Chẳng qua vào lúc đó, hành tinh này đã sớm bị trùng tộc chiếm giữ, ngay cả bọn họ cũng suýt bị chủ nhân nơi này ám toán.
Vì nguyên nhân địa lý, nơi này quanh năm không có ban ngày, vĩnh viễn bị vây giữa hoàng hôn và đêm đen, toàn bộ tinh cầu đều dựa vào nhiệt độ dưới lòng đất, mới không bị biến thành một hành tinh băng giá. Bởi vậy có thể thấy được, tài nguyên địa nhiệt ở đây cực kỳ phong phú, ngoại trừ biển cát mờ mịt vô biên, ôn tuyền suối nước nóng các loại cũng có thể thường gặp.
Ban đầu Lezar và Thẩm Tu Vân còn lo lắng nơi này sẽ có người, bất quá sau nửa ngày đi lại, xác thật nơi này đúng là một tinh cầu bỏ hoang, nói vậy từ sau khi trùng tộc biến mất cũng không có ai từng đến đây, vì vậy hai người liền yên lòng, ngừng phi thuyền ở đây tạm thời tu chỉnh.
Sa mạc bao la nhìn không thấy cuối, từng đυ.n cát trắng, có vẻ hoang vắng an tĩnh dưới ánh sáng ba vầng trăng chiếu rọi, đẹp đến nao lòng.
Bọn họ đáp phi thuyền xuống bên cạnh một ngọn núi lửa đã chết, giữa sườn núi tìm được một dòng suối.
Nơi này vừa khéo nằm ngay ranh giới phủ tuyết của đỉnh núi, có thể nhìn thấy tuyết trắng ẩn hiện trên sườn núi. Ngâm mình trong ôn tuyền, ngắm nhìn cảnh tuyết phủ xa xa, dưới bầu trời đêm đầy ánh sao, cảm thụ hơi nước lãng đãng trong khí trời giữa hai thế giới băng và hỏa, quả thực là một trải nghiệm thần tiên.
Thẩm Tu Vân hiển nhiên vô cùng vừa lòng với nơi này, cởi bỏ quần áo liền bước vào ôn tuyền.
Vì thiếu sót của công nhân, mấy thùng quần áo của bọn họ không có trên phi thuyền, Thẩm Tu Vân đương nhiên không chịu mặc mấy thứ kỳ quái kia, đơn giản lấy ga giường tự may quần áo cho mình. Trước kia hắn thường sinh sống một mình nơi rừng già thâm sơn, chút tay nghề vặt vãnh này với hắn mà nói vẫn không tính là gì. Tuy hắn đã trọng sinh nhiều năm, cũng đã thích ứng với lối sống hiện đại, nhưng trong lòng vẫn cứ thích trường bào tay áo rộng của kiếp trước, bởi vậy may quần áo cho mình cũng là giả cổ.
Lúc này, Lezar nhìn mái tóc đen dài của Thẩm Tu Vân, trường bào nửa cởi, thân thể tinh tế triển lộ trong không khí, dần dần bị hơi nước bao phủ, trong hoảng hốt, lại dường như thấy được người thích khách cao ngạo năm xưa. Vẻ biếng nhác khi không ai bên cạnh, thoạt nhìn tựa như không hề phòng bị, lại vĩnh viễn duy trì một tia thanh minh tỉnh táo, đảm bảo bất cứ kẻ nào muốn gây bất lợi cho hắn thì giây tiếp theo liền phải chết dưới kiếm hắn.
Năm đó y đã suýt nữa chết dưới chết dưới ám khí của thích khách đệ nhất thiên hạ này. Bây giờ nhớ tới, Lezar cảm thấy mình có thể còn sống để tiếp cận Thẩm Tu Vân, quả thực chính là kỳ tích thượng thiên ban ân.
Lezar thất thần trong chốc lát, mang theo hai bình rượu ngon bước đến, Thẩm Tu Vân nghe được thanh âm, nhưng mặc kệ y, mình thì tìm một vị trí thoải mái dựa vào nhắm mắt dưỡng thần, thoạt nhìn thật hưởng thụ. Lezar ngồi xuống bên bờ, đặt rượu qua một bên, nhúng hai tay vào trong nước, vốc lên một ngụm nước, nhẹ nhàng thả lên mái tóc đen dài của Thẩm Tu Vân, ánh mắt cũng bị hơi nước huân đến ôn nhu mê mẩn.
"Tu Vân, trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi tựa như một chút cũng không thay đổi."
Thẩm Tu Vân mở to mắt, nhìn Lezar một chốc, nói: "Ngươi cũng không thay đổi."
"Không, ta thay đổi rất nhiều, không nói những thứ khác, ngay đôi mắt đã không còn như cũ."
Thẩm Tu Vân nắm lấy bàn tay Lezar đang vuốt ve mái tóc mình, kéo y vào trong nước, dựa vào cạnh ao.
"Màu xám, ta cảm thấy rất đẹp."
"Nhưng ta lại cảm thấy không xứng đôi với ngươi như trước đây." Lezar cười nói.
"Có xứng đôi hay không cũng không phải do ngươi nói."
Lezar nhìn Thẩm Tu Vân, nhìn hơn nửa ngày, đột nhiên đến sát bên môi hắn, nhẹ nhàng hôn.
"Ngươi thấy đẹp là được."
Da thịt thân cận trong dòng nước ấm áp càng làm người tăng thêm cảm giác, lúc này thời gian bọn họ thân mật còn dài hơn bất cứ khi nào khác. Lúc hưng phấn nhất, không gian lại đột nhiên có tuyết rơi, bông tuyết trong suốt lạnh lẽo còn chưa kịp rơi xuống đã bị hơi nóng của ôn tuyền làm tan chảy.
Gương mặt trắng nõn của Thẩm Tu Vân bị hơi nóng huân đến ửng đỏ, Lezar mang hắn lên cạnh ao ngồi thông khí, chính mình cũng bò lên, gối đầu nằm lên đùi hắn.
"Tu Vân, có một chuyện ta vẫn chưa từng hỏi ngươi."
"Chuyện gì?"
"Ngươi...lúc vừa mới trở thành cơ thể mẹ, đã trải qua những chuyện gì?"
Trước khi mẫu thân Lezar chết đã từng nói với bọn họ, lúc vừa mới trở thành cơ thể mẹ, sẽ mất đi ý thức của nhân loại, mà mẫu thân y cũng bị trùng tộc khống chế, như vậy Thẩm Tu Vân khi vừa mới trở thành cơ thể mẹ, làm sao có thể bắt trùng tộc phải nghe theo sự chỉ huy của hắn mà ngoan ngoãn tiến vào lỗ trùng, đi vào không gian vũ trụ khác chứ?
Nghi vấn này của Lezar cho đến nay y vẫn không hỏi, chính vì đại khái có thể đoán được một ít, cho nên y đau lòng đến không đành nhắc tới.
Thẩm Tu Vân sờ đến bình rượu ướp lạnh bên cạnh, trực tiếp cầm lên uống một hơi, ánh mắt bình thản.
"À, ngày đó sao...không có gì."
"Tu Vân, giữa chúng ta còn có chuyện gì cần che dấu? Nói với ta đi."
Thẩm Tu Vân trầm mặc, chỉ lặng lẽ uống rượu, một lúc lâu, mới thản nhiên nói: "Trùng tộc là một chủng quần cùng chung ý thức hệ. Cả ngàn triệu tư tưởng cùng xâm nhập đầu óc, cảm giác đó thật không tốt."
"Vết sẹo này, là để lại từ lần đó?" Lezar nói xong sờ sờ lên cánh tay Thẩm Tu Vân.
Sau khi Thẩm Tu Vân trở thành cơ thể mẹ, năng lực tự chữa lành của cơ thể được tăng lên gấp bội, rất nhiều vết sẹo từ những vết thương cũ đều biến mất không còn, lại duy có hơn mười vết sẹo trên cánh tay, lúc trước Lezar cũng chưa từng thấy, vừa nhìn liền biết là vết thương mới.
Thẩm Tu Vân lại không quan tâm mà nói: "Lúc đó ta chỉ sợ bị trùng tộc cắn nuốt mất ý thức, xuống tay có chút nặng."
Trái tim Lezar tựa như đột nhiên có người hung hăng ngắt nhéo, ngồi lên áp Thẩm Tu Vân đã mang theo men say lên mặt đất.
"Ngươi làm gì." Thẩm Tu Vân nhíu mày hỏi, đang uống rượu lại bị người quấy rầy nhã hứng, có chút không vui.
Lezar cúi người khẽ hôn lên những vết thương kia, thật cẩn thận.
"Tu Vân, đa tạ ngươi."
Thẩm Tu Vân sửng sốt một chút, có chút xấu hổ mà dời mắt: "Đừng nói tạ, ta chỉ là... trả nợ thôi."
Lúc này, Lezar cảm nhận được bàn tay Thẩm Tu Vân đặt lên ngực y, lòng bàn tay nhẹ xoa lên vị trí trái tim.
"Một kiếm kia, rất đau." Thẩm Tu Vân nhẹ giọng nói, cũng không phải hỏi.
"Là ta tự tìm." Lezar nắm chặt bàn tay Thẩm Tu Vân.
"Hai ta không nợ nhau." Thẩm Tu Vân có chút thoải mái mà mỉm cười, nhắm mắt lại.
"Không, nợ nần giữa hai chúng ta vĩnh viễn cũng không trả hết, cho nên phải vĩnh viên dây dưa cùng nhau." Lezar cúi đầu, cắn mạnh lên môi Thẩm Tu Vân, "Kiếp sau, ta còn muốn tìm ngươi. Kiếp sau nữa, lại sau nữa, chúng ta đều bên nhau."
Thẩm Tu Vân bị Lezar cắn đau, bình rượu bên cạnh ngã đổ, chìm vào ôn tuyền, phát ra âm thanh lọc cọc. Cảm giác say bị gió thổi tan đi mấy phần, trên người bắt đầu thấy lạnh, hắn nhìn thấy hạ thân Lezar lại bắt đầu rục rịch, thuận tiện nói: "Đã đến lúc nào rồi, có lẽ cần phải quay về thôi? Ân? Lạnh."
"Lạnh?" Lezar tên đã lên dây, sao có thể bỏ miếng thịt đã đến bên miệng, "Chúng ta lại xuống nước đi."
Thẩm Tu Vân không còn lời nào để nói, "Ngươi xong hay chưa?"
"Chưa xong, dù sao cũng còn sớm." khóe môi Lezar cong lên, liền ôm người lăn vào trong nước.
Từ khi bọn họ bước vào hành trình không kết thúc này, liền không còn có khái niệm về thời gian nữa. Một phút hay cả đời, với bọn họ mà nói, cũng không có gì khác biệt.
Chớp mắt qua một đời, một đời trong một chớp mắt.
Sau này bọn họ đi đến rất nhiều nơi, sa mạc trong đêm, đá ngầm dưới biển, giữa các thiên thạch kỳ lạ, đều nếm thử rất nhiều chuyện vui thích, nhưng trong tâm Lezar, vẫn cảm thấy ôn tuyền này mang lại cảm giác khó quên nhất, vì thế vài năm sau khi bọn họ về lại tinh cầu Lama, Lezar liền ra tiền mua tinh cầu này, chuyên dùng làm nơi nghỉ mát của bọn họ khi nhàn rỗi, chẳng qua đến lúc đó, liền nhiều thêm một cái bóng đèn nhỏ, không thể tùy hứng như bây giờ.