Chương 40
Mạc Hi theo thường lệ nằm nghiêng đọc sách.
—— "Chuyên Chư dâng cá đâm vua Liêu (vua nhà Ngô, nên còn gọi là Ngô vương Liêu)"
Tương truyền Chuyên Chư người này bộ dạng mắt sâu miệng lớn, lưng hùm vai gấu, oai hùng hữu lực, đối với mẫu thân phi thường hiếu thuận, là hiếu tử có tiếng vào thời đó, nghĩa sĩ.
Một lần, Chuyên Chư cùng một đại hán đánh nhau, mọi người khuyên can không được, mẹ hắn vừa gọi, hắn liền thúc thủ quay về. Ngũ Tử Tư trùng hợp đi ngang qua, thấy thế vô cùng kính nể, liền tiến cử Chuyên Chư cho công tử Quang.
Công tử Quang hậu đãi Chuyên Chư, cũng kính mẹ hắn. Chuyên Chư cảm kích ân này, muốn lấy cái chết để báo đáp, liền hiến kế, dâng "cá nướng" mà vua Liêu yêu thích, giấu kiếm trong bong bóng cá, tùy thời hành sự. Vì thế, Chuyên Chư đặc biệt vừa tìm cá ngon vừa học cách nướng cá. Học nướng cá thành tài, công tử Quang bèn giấu Chuyên Chư trong nhà.
Ngày ám sát, công tử Quang cho giáp sĩ phục đầy trong phòng, lại lệnh Ngũ Viên (Ngũ Tử Tư) ám ước trăm tử sĩ, tiếp ứng bên ngoài. Liền vào gặp vua Liêu, nói: có đầu tiếp mới từ Thái Hồ đến, giỏi nướng cá, hương vị rất ngon, mời vương nếm thử cá nướng.
Vua Liêu vui vẻ nhận lời, nhưng sợ công tử Quang có âm mưu, vì phòng bất trắc, khi dự tiệc canh gác nghiêm ngặt, từ vương thất đến phòng khách Quang gia trong ngoài đầy giáp sĩ, cầm trường kích, mang đao sắc, thân tín bên cạnh lại không rời nửa bước.
Rượu được vài tuần (rót hết một lượt rượu gọi là một tuần), công tử Quang tìm cớ nói chân đau khó nhịn cần băng bó chặt, liền trốn về phòng. Lát sau, Chuyên Chư đưa cá nướng vào, tay nâng mâm thức ăn, mình trần quỳ xuống đất dùng đầu gối dịch chuyển về phía trước, võ sĩ lấy đao sắc đặt trên vai. Không ngờ, Chuyên Chư đã đặt "Ngư Trường" (có nghĩa là ruột cá, đồng thời cũng là tên một thanh kiếm cổ do Âu Dã Tử rèn, ông cũng là người rèn nên các thanh Trạm Lư, Cự Khuyết, Thắng Tà, Thuần Quân) kiếm sắc bén trong bong bóng cá, đi tới trước mặt vua Liêu, đột nhiên rút chủy thủ ra, dồn sức đâm vua Liêu, lực thấu sống lưng, vua Liêu quát to một tiếng, chết đứng. Vệ sĩ bên cạnh đồng loạt tiến lên, đao kích đều chém xuống, chặt Chuyên Chư thành thịt vụn.
Công tử Quang gϊếŧ được vua Liêu, liền tự lập làm vua Ngô, tức Ngô vương Hạp Lư trong lịch sử.
Để tán tụng công lao to lớn này có người đã viết bài thơ "Chuyên Chư tháp" (tháp: gò đất, mô đất): "Nhất kiếm thù ân thác bá đồ, khả liên hoa thảo cố cung vu; biện lương hiệp cốt lưu tàn tháp, phiến thổ cư nhiên thượng chúc ngô."
Đọc xong, Mạc Hi không khỏi lại lắc đầu, đây lại là một người không biết suy nghĩ. Công tử Quang tranh là thiên hạ, một người xuất thân đồ tể như ngươi mò mẫm vào đó làm cái gì, bị băm thành thịt vụn là chuyện đùa sao. Ngươi cũng là hiếu tử, chẳng lẽ không biết nỗi đau như cắt của người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Đυ.ng tới Ngũ Tử Tư kẻ săn người thì nên đi đường vòng, điển hình không có hảo tâm. Còn có công tử Quang, ân nghĩa của người như thế dễ nhận lắm sao, nói nghe thật hay, "mạng của ngươi, cũng như mạng của Quang." Hắn đó là muốn cho ngươi an tâm thay hắn bán mạng, đã nói như vậy, sao tự hắn không đi ám sát đi! Nói trắng ra, Ngô vương Hạp Lư chính là ban ơn trước, sau đó dùng ân nghĩa để sai khiến. Đây không phải điển hình của cấp trên vì để cho thuộc hạ cam tâm làm vật hi sinh nên làm ra vẻ sao. Aiz, mạng thích khách chỉ đáng giá như thế chăng, mỗi người đều coi rẻ. Không ngờ Chuyên Chư còn trọng ơn khinh chết, căn bản chính là thiếu tự trọng, đáng tiếc tay nghề nướng cá của hắn, làm đầu bếp so với thích khách có tiền đồ hơn nhiều.
Mạc Hi đọc xong buồn bã đóng sách lại, đã biết cái mạng này hoàn toàn phải dựa vào bản thân, ai cũng không trông cậy được.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Đường Hoan cũng ở đây đọc sách, liền nổi lên tâm tư đi quấy rầy hắn, hỏi "Huynh đọc sách gì vậy?"
"Cũng chỉ là bản sách thuốc thôi, cô nương sẽ không thấy hứng thú." Ngừng một chút, Đường Hoan lại nói: "Ngày mai Hoan có một ngày rảnh rỗi, muốn đến 'Xích Yên' lãm thắng, cô nương có nguyện đồng hành?"
Mạc Hi hai mắt đột nhiên sáng lên, hỏi: "Xích Yên? Là cánh rừng lá đỏ từ Xích Yên Đài trông về phía xa có thể nhìn thấy đúng không?"
"Đúng vậy."
"Cầu còn không được."
―――――――――
Hôm sau. Biển rừng Xích Yên. Thiên Sơn hồng biến, tằng lâm tẫn nhiễm (Thiên Sơn khắp nơi đỏ rực, nhuộm hết tầng tầng lớp lớp rừng.)
Thỉnh thoảng có cây thích, cây hoa, dã anh đào, hoa thu, nga chưởng tùng, lạc diệp tùng, đỏ cam lục lam chàm tím, bảy màu san sát, điểm xuyết trong một mảnh đỏ hồng, tản mát nơi núi lam nước biếc, trời xanh mây trắng.
Một mảnh đỏ hồng kia từ nơi thấp phủ đến chỗ cao, như núi non trùng điệp, kéo dài không dứt, từ lòng chảo một đường leo tới đỉnh núi, lá đỏ khắp núi thi cùng ánh nắng chiếu rọi, như khói thẳng che ba ngàn dặm xích hà (dòng sông đỏ, ý chỉ cánh rừng nhìn trên cao xuống như dòng sông đỏ).
Gió lướt qua, mảnh hồng dập dìu như sóng. Ở xa xa nổi bật dòng sông uốn lượn như dải lụa, cũng trở nên tú dật phi thường.
Mạc Hi nhìn xem vô cùng tán thưởng không khỏi bật ngâm: "Phong diệp thiên chi phục vạn chi, giang kiều yểm ánh mộ phàm trì*."
Đường Hoan bên cạnh nghe xong, đầu tiên là không kìm được dời tầm mắt, lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng, nhưng cũng nhìn không ra một chút manh mối. Chỉ có thể không nói gì đi theo nàng từng bậc mà lên.
Mạc Hi mất hết võ công, cho nên bước đi rất chậm, thể lực cũng không dồi dào. Theo như tính tình ngày thường của nàng, đã sớm chạy như bay một mạch, thử cảm giác sảng khoái khi tung hoành sơn thủy.
Đường Hoan thấy ánh mắt nàng chăm chú nhìn nhánh lá phong trên vách đá, mặt lộ vẻ tiếc nuối, bèn hỏi: "Làm sao vậy?"
Mạc Hi mới vừa rồi vì mình tạm mất võ công mà thầm tiếc, giờ phút này nghe Đường Hoan hỏi, không khỏi thầm mắng một tiếng mình đúng là ngu, có sẵn tráng đinh, sao không chịu dùng, liền cười hì hì nịnh nọt nói: "Muốn lấy nhánh lá đỏ kia làm thẻ đánh dấu sách, nhưng hiện nay ta lại là một phế nhân." Dứt lời hai tay buông lỏng, cụp đầu xuống, ảm đạm thở dài.
Đường Hoan quả nhiên phi thân lên.
Mạc Hi nhìn dáng người phiêu diêu của hắn mà lên không khỏi nhớ tới câu "hiệp phi tiên dĩ ngao du (muốn được dắt tiên rong chơi khắp nơi)", chỉ là trên đời này ai lại có thể "bão minh nguyệt nhi trường chung (ôm vầng trăng sáng sống mãi với đời)**", ảo tưởng thôi.
Đường Hoan chỉ phút chốc liền quay lại. Mạc Hi nhận nhánh lá đỏ trên tay hắn, mỉm cười, cầm trong tay thưởng thức.
Hai người một đường yên lặng, hướng đến đỉnh núi.
Khi đến đỉnh núi sắc trời đã tối.
Chỉ thấy cách đó không xa có đốt mấy đám lửa trại, có người múa mang mặt nạ phượng, sư, hổ, báo vân vân, lấy phượng làm đầu lĩnh đang rảo bước vào cuộc.
Đường Hoan nói: "Nơi này đã là lãnh địa của Khương tộc. Hiến tế vũ này là dùng để hiến tế sơn thần, khẩn cầu mùa thu hoạch."
Hai người đi tới gần đó, ngồi trong đám người xem. Một bộ động tác làm xong, người múa lần lượt tháo mặt nạ xuống, khom người dâng lễ vật, thì ra bài múa này lấy điểu làm tế, tay thanh niên nam tử múa đều cầm lông chim cùng màu.
Hiến tế vũ đến đoạn kế tiếp, không khí lại càng nhiệt liệt. Chỉ thấy một ông già đi đầu, các thanh niên nam nữ còn lại của Khương tộc, đều thành một hàng, nắm tay nhau múa. Nam nữ một xướng một đáp, vừa múa vừa hát, lấy rung gối, xoay eo làm động tác cơ bản, bước múa vô cùng khoan khoái đa dạng. Khi âm nhạc bắt đầu nhanh, hai hàng nam nữ trao đổi vị trí lẫn nhau, hoặc mọi người bắt tay lần lượt chui qua cánh tay người khác, xuyên qua không ngừng, dần dần đẩy không khí lên cao trào.
Một khúc sênh ca ngừng múa dư âm vang vọng, lượn lờ không dứt.
Đường Hoan nhìn hai mắt Mạc Hi thấp thoáng ánh lửa, thầm nghĩ: "Lại không biết lần sau cùng đi sẽ là khi nào. Nếu ta mời múa, nàng có thể đáp ứng hay không..."
Chú thích:
Tên chương “Xích hà như yên” có nghĩa là dòng sông đỏ như khói.
*Hai câu đầu trong bài Giang Lăng sầu vọng ký Tử Yên của Ngư Huyền Cơ:
Phong diệp thiên chi phục vạn chi
Giang kiều yểm ánh mộ phàm trì.
Lá phong vạn nhánh bạt ngàn,
Cánh buồm khuất dưới chiều tàn cầu sông
Dịch thơ (Dinh nguyen – Tangthuvien):
** Hai câu trong bài Tiền Xích Bích phú của Tô Thức:
Hiệp phi tiên dĩ ngao du
Bão minh nguyệt nhi trường chung.
Lại muốn dắt tiên chơi thỏa thích
Ôm vầng trăng tỏ sống dài lâu.
Dịch thơ (mailang)