Chương 42

Cung Hân đang giúp Cung Bạch Vũ thay đồng phục học sinh trong phòng tắm của phòng ngủ, chuẩn bị cho cậu tắm rửa thì nghe thấy tiếng của Marie thì đáp lại: “Vậy lấy thêm đôi đũa nữa cho bữa tối đi!”

“Chú Lục thật là sành ăn, hôm nay tôi mua đùi vịt quay tới, là đùi trái, rất ngon!”

(Người Hong Kong cho rằng đùi trái bên ngon hơn đùi bên phải)

Maria nói tiếng Quảng Đông không mặn mà cũng không nhạt, quay trở về phía bếp xem món súp kiểu cũ đang nấu.

Năm đó sau khi Cung Hân sinh con đã nhờ công ty môi giới bảo giúp cô tìm kiếm một bảo mẫu đáng tin cậy, lúc đó công ty đã giới thiệu Maria.

Maria không chỉ nấu ăn ngon lại còn làm việc chăm chỉ, Cung Hân cũng ra tay hào phóng đối xử với Maria tử tế thành ra hai người rất hợp nhau thoáng cái Maria đã ở nhà Cung Hân được bốn năm.

Tuy rằng cái tên Maria nghe như những người hầu gái Philippines trong mấy bộ phim Hồng Kông của TVB nhưng thật ra cô ấy đến từ một ngôi làng nhỏ ở phía nam Quảng Đông.

(.):TVB là một đài truyền hình của Hong Kong.

Tên thật của ấy là họ Mã tên Lệ, sau khi biết tên mình trùng với tên của một diễn viên hài nổi tiếng nên cô ấy mới đặt lại nghệ danh của mình là “Maria” rồi cứ thế mà gọi.

“Đêm nay uống canh gì vậy?” Cung Lục Sinh đến gần phòng bếp ngửi được chút mùi hương cay nồng: “Là dưa muối nấu với bụng heo sao?”

“Đúng vậy! Mũi của anh cũng thật thính. Anh ngồi chờ một chút đi, chờ Bạch Vũ tắm rửa xong là có thể ăn cơm.”



Cung Lục Sinh đi vào phòng ngủ chính, gõ cửa phòng tắm: “Anh có thể vào không?”

Rõ ràng là thằng bé không muốn, hô to: “Không được, không được, không được nhìn lén con tắm rửa.”

Cung Lục Sinh bĩu môi, lúc con còn nhỏ chính chú là người thay tã cho con, con nghĩ xem còn chỗ nào trên người con chú chưa thấy? Bé gà nhỏ của con chú xem cũng chán.

Cung Hân cũng để hắn ở bên ngoài không cho vào, hắn đành phải trở lại phòng khách kiểm tra điện thoại.

Ngồi không được một lúc thì nghe thấy tiếng của cô ở trong phòng tắm kêu hắn, Cung Lục Sinh bỏ điện thoại xuống đi vào.

“Anh giúp em lau tóc cho Bạch Vũ chút, em vừa mới bị vòi hoa sen làm ướt nên tiện đi tắm luôn.”

Cửa phòng tắm khẽ mở, Bạch Vũ với cái đầu nửa ướt nửa khô đi ra, hắn nhận lấy chiếc khăn bông cô đưa cho đi đến mép giường ngồi xuống, vỗ vỗ đùi ý bảo Bạch Vũ lại chỗ hắn.

Lấy chiếc khăn bông trắng cọ xát vào mái tóc của Bạch Vũ, hắn nhìn làn da trắng nõn đến lộ ra những mạch máu rất nhỏ ở vành tai, giống như những bậc cha mẹ khác mà hỏi đứa bé “Hôm nay con ở nhà trẻ học cái gì?”, “Hôm nay con đi học có vui không?”, “Ở nhà trẻ có chuyện gì hay không?”.

“Học H, I, J……”

“I for I love you ông nhỏ”

“À đúng rồi, lúc gần về tới nhà thì bị kẹt xe làm con đói quá chừng, may là có chú kia mua bánh mì cho con.”



“Chú?” Hắn dừng một chút, nghi hoặc hỏi: “Chú ấy trông như thế nào?”

Cung Bạch Vũ lắc lư đầu như chú cún con, “Là chú đeo mắt kính trông rất tri thức là chú của Trần Cảnh Niên.”

“...Vậy sau khi cháu nhận bánh mì thì có gì xảy ra? Đừng nhúc nhích, để ông lau khô một chút.”

“Sau đó, à, ông gọi điện thoại cho mẹ có phải hay không?”

Hắn nghĩ đến cuộc điện thoại vừa mới bị cúp máy lập tức “ừ” một tiếng.

“Sau đó cháu nói với mẹ rằng ông gọi tới”

Hắn bỗng bừng tỉnh.

Cung Lục Sinh cảm thấy đời trước nhất định là có thâm thù đại hận với đứa nhỏ này, cả đời này mới có thể bị nó làm khổ đến vậy.

Tức giận đến ngứa răng, hắn hung hăng xoa đầu tóc của thằng bé.

Không quan tâm Bạch Vũ phản kháng còn đưa tay nhéo đôi má tròn trịa của nó.

Đúng là tức chết rồi, chắc chắn tối nay hắn sẽ ăn hết con vịt quay kia!