Chương 4

Một giọt mồ hôi từ chân tóc phía sau tai trượt xuống, nhanh chóng thấm vào cổ áo sơ mi màu xanh nhạt.

Tiêu Tông không rảnh lau mồ hôi, chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của người con gái trước mặt.

Lúc cô gái đi ngang qua anh, từ trên người cô toát ra mùi hương rất trong lành, Tiêu Tông không biết đó là mùi gì nhưng lại rất dễ ngửi.

Tiêu Tông biết như vậy là rất bất lịch sự, nhưng anh không nhịn được. Ánh mắt nóng bỏng cứ chăm chăm nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên.

Cô cao lên một chút, lúc học lớp mười mới có một mét sáu sao?

Hiện tại có khi cũng được một mét sáu tám, chiều cao trung bình của con gái phương nam không cao lắm, chiều cao này ở đây là rất xuất chúng.

Năm đó cô chính là một đầu nấm nhỏ, nhưng bây giờ cô lại để dài. Mái tóc dài màu hạt dẻ được buộc thành đuôi ngựa, đung đưa theo từng bước đi sau cái cổ giống như một con thiên nga.

Hơn nữa, bờ mông… Khụ, bờ mông cũng có một chút thịt, giống như một quả đào nhỏ.

Cô gái mặc áo thun trắng cùng với quần sooc, quần áo được cắt xẻ tôn lên đường cong của cô.

Cô cúi người về phía trước, chống tay vào đầu gối nói gì đó với cậu bé. Một khoảng từ phía dưới áo thun đến thắt lưng lộ ra, trắng đến chói mắt, đau tim.

Tiêu Tông nuốt nước bọt, vừa mới đi về phía trước được một bước, ống quần đã bị kéo lại.

Tiêu Tông cúi đầu, đôi mắt to của cô bé chớp chớp nhìn anh: “Chú ơi, chúng ta đi chưa ạ?”



“À… Chờ chú một chút được không?” Anh hơi áy náy: “Chú muốn nói với cô giáo vài lời…”

Thiên tài học bá vô địch Tiêu Tông dường như không nói nên lời, nhất thời không biết nên giải thích với cháu gái nhỏ như thế nào, bèn lấy cô giáo ra làm lá chắn.

Cô giáo Vương một mực chú ý từ “chú họ”, vừa nghe được người đàn ông nhắc tới mình, nhanh chóng đi tới trước mặt anh: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Tiêu Tông xấu hổ.

Anh từng là thiếu niên thiên tài mười bảy tuổi nhảy cấp học đại học, mười chín tuổi đã sớm hoàn thành bằng đại học vào trường y khoa UBC, thế nhưng vào lúc này ngay cả một cái cớ cũng không nói được.

“Ừm… Hình như mẹ của Niên Niên nhắc tôi nhớ mang một bình nước về nhà?”

“Bình nước? Hình như không có đâu.” Cô giáo Vương còn đi đến giá cặp sách ngồi xổm xuống tìm kiếm một lát.

“À, vậy có thể là tôi nghe nhầm rồi.”

Mặc dù cái cớ rất miễn cưỡng, nhưng vẫn thành công nói dối. Ha, Tiêu Tông thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Khóe mắt anh vẫn tập trung trên người cô gái, nhìn cô cầm tay bé trai chuẩn bị rời đi, Tiêu Tông cũng vội vàng nói lời tạm biệt với cô giáo. Đầu tiên dắt Trần Niên Niên đi đến hành lang, sau đó bước chậm lại đi lên cầu thang.

Khi hương thơm từ bên cạnh thổi qua một lần nữa, Tiêu Tông gọi cô lại: “… Cung Hân?”

Giọng nói của Tiêu Tông mang theo một chút run rẩy rất nhỏ không thể nhận ra được.

Không biết bao nhiêu đêm nằm mơ, cái tên này không ngừng quanh quẩn ở trong đầu anh.



Trong nháy mắt, kỳ thật Tiêu Tông không rõ mình có hy vọng người phụ nữ quay đầu lại hay không.

Quay đầu lại đi, nếu vậy anh có thể một lần nữa nhìn thấy giấc mộng thời niên thiếu.

Nhưng đứa bé bên cạnh cô thỉnh thoảng không ngừng nhắc nhở anh, giấc mơ của anh đã kết hôn rồi sinh con.

Tiêu Tông chưa nghĩ xong, thì Cung Bạch Vũ đã quay đầu lại trước, hai hàng lông mày rậm của bé trai nhíu lại.

“Mẹ, có người gọi tên mẹ kìa.” Cậu bé kéo tay người phụ nữ, ngoài miệng khách khí nói như vậy, nhưng biểu tình trên mặt lại là “Người đàn ông này là ai? Tại sao lại quen biết mẹ cậu?”

Cậu bé nhanh chóng thể hiện sự chiếm hữu mẹ của mình.

Như Tiêu Tông mong muốn, người phụ nữ dừng bước rồi quay đầu lại.

Như Tiêu Tông nghĩ, mắt tai miệng mũi, mỗi một chỗ đều là dáng vẻ sinh động của cô gái trong trí nhớ của anh.

Tiêu Tông có hơi kích động, còn muốn mở miệng thì Cung Hân cứng rắn nói một câu chặn lại tình cảm dạt dào của anh, làm đau lòng người.

Đôi mắt cô gái không hề có gợn sóng hỏi: “Xin chào… Anh là ai vậy…?.”

Tiêu Tông nhìn dáng vẻ người phụ nữ hơi nghiêng đầu cố gắng nhớ lại, như rơi vào cảnh lạnh lẽo băng giá.

*