Chương 35

Kết thúc ca phẫu thuật, Tiêu Tông quay trở lại phòng làm việc của mình, nhìn thấy đồ ăn đặt đầy trên bàn làm việc.

Gồm có một hợp sữa chua ít calo, hai hộp salad với các gia vị khác nhau, còn có hai quả chuối, một quả táo và cuối cùng là một bình cái bình giữ nhiệt màu xanh da trời.

Đã liên tiếp hai tuần rồi.

Khoảng từ một tuần sau khi anh vào làm, trên bàn làm việc của anh liên tục xuất hiện đủ loại món ăn và nước uống.

Thường là chọn lúc anh vắng mặt để đưa tới, còn dán rất nhiều giấy ghi chú trên mặt bàn nữa chứ.

Nào là dặn anh phải ăn đầy đủ, ăn thêm canh, hay là nhắc hắn phải nghỉ ngơi đủ giấc và vài điều linh tinh khác.

Bây giờ trong nước đều phổ biến cách theo đuổi theo hình thức ‘cho ăn’ này sao?

"Hôm nay là bác sĩ Chu của khoa tiêu hóa, bác sĩ Trần của khoa da liễu, còn có y tá Phương của chúng ta."

Tiêu Tông thuận tiện đưa tay cầm bình giữ nhiệt dán đủ loại giấy note màu sắc lên nhìn, có cảm giác như quay lại hồi sơ trung được bạn nữ nào đó tỏ tình.

Ngô Hạo không chịu để cái mông mũm mĩm của mình rời ghế, lôi cả người lẫn ghế qua bàn làm việc của Tiêu Tông, rồi giới thiệu cho anh cái nào của ai của của khoa nào: “Táo là của bác sĩ Chu, chuối với sữa là của y tá Phương, còn lại là của bác sĩ Trần, mà hình như bác sĩ Trần đã đưa qua mấy lần rồi thì phải?”



“Ừm, đây là lần thứ năm.” Nói rồi Tiêu Tông đẩy hết đồ ăn qua cho Ngô Hạo: “Tôi có mang theo cơm nên cái này cho anh hết đó.”

“Trời ơi, vậy tôi không khách khí nữa nha!” Ngô Hạo hết sức tự nhiên mang hốt hết đồ ăn lên bàn mình, động tác vô cùng thuần phục.

Vì đây cũng không phải lần đầu tiên, hầu hết các đồ ăn được đưa tới đều vô bụng anh ta cả.

Anh ta vừa mở hộp salad, vừa tự an ủi chính mình.

Mấy cô gái này tốt ghê, còn biết chính xác thói quen ăn uống của Tiêu Tông là mấy món thanh đạm tốt cho sức khỏe, mặc dù hai hộp salad này có hơi nhiều nhưng so với hai hộp gà rán thì còn có lợi cho sức khỏe hơn.

Tiêu Tông dọn dẹp lại mặt bàn rồi lấy hộp cơm đi qua phòng trà.

Mới vừa mở cửa bước vào đã nghe thấy có người gọi lại: “Bác sĩ Tiêu.”

Là bác sĩ Trần, người vừa mới tặng cho hắn ba món ăn.

“Bác sĩ Trần, chào cô.” Tiêu Tông gật đầu, bước qua cô ta đi tới cạnh lò vi sóng.

Trong phòng trà còn có mấy bác sĩ khác, nhìn thấy Tiêu Tông tới thì đều chủ động qua chào hỏi, Tiêu Tông cũng lại từng người một.



“Ấy, bác sĩ Tiêu à.”

Trần Nhiễm cất bước theo sau anh tới chỗ lò vi sóng, nhìn thấy hộp cơm tiện lợi trên tay Tiêu Tông mới nhỏ giọng, khẩn trương nói: “Bác sĩ Tiêu thật ngại quá, hôm nay tôi không biết anh mang theo cơm nên có đưa hơi nhiều đồ ăn…”

Nhấn trên bảng điều khiển để chế độ ba phút, khi lò vi sóng sáng lên Tiêu Tông mới quay đầu lại nhìn Trần Nhiễm: “Không sao đâu, cảm ơn ý tốt của cô nhé. Nhưng mà về sau bác sĩ Trần không cần phải tặng cơm cho tôi nữa đâu tại tôi có chuẩn bị cơm rồi.”

Sắc mặt Trần Nhiễm trở nên xấu đi, Tiêu Tông nói không nhỏ nên các bác sĩ khác trong phòng cũng sẽ nghe được.

Anh là người Canada gốc Hoa, cao ráo đẹp trai lại thêm tuổi trẻ đầy triển vọng.

Tuy bề ngoài có hơi lạnh lùng nhưng mặt khác lại chính là gu của mấy chị em chưa chồng ở bệnh viện.

Thậm chí mấy cô còn cho rằng, viện trưởng không ngại ‘vạn dặm’ đào được Tiêu Tông về là để giải quyết vấn đề tình yêu và hôn nhân trong bệnh viện nữa chứ.

Tuy Trần Nhiễm không tồi nhưng tiêu chuẩn của cô ta lại cao quá.

Người theo cô thì cô lại không thích, người cô ta chủ động theo đuổi lại không thèm để tới cô.

Trần Nhiễm cảm thấy rất mất mặt, mỗi ngày cô ta đều gửi lời mời kết bạn cho Tiêu Tông nhưng đến hiện tại vẫn chưa nhận được đồng ý kết bạn.