Chương 2

Những năm gần đây Tiêu Tông không có quá nhiều liên hệ với thân thích bạn bè ở trong nước, người tương đối có thể trò chuyện được chỉ có người anh họ này.

Năm ngoái Trần Cảnh Nhiên đưa bà xã và con gái đến Canada chơi, Tiêu Tông cũng giữ hết lễ nghĩa của một người địa phương tiếp đãi cả gia đình họ, thành ra năm nay khi Tiêu Tông về nước Trần Cảnh Nhiên không nói hai lời bảo anh đến ở tạm nhà mình một khoảng thời gian, chờ cho đến khi tìm được nhà thì lại dọn đi.

Buổi tối Trần Cảnh Nhiên đặt phòng riêng ở nhà hàng Châu Giang Tân Thành Bỉnh Thắng.

Món chính là tôm hùm và cá mú đốm xanh hấp, ngoài ra còn gọi thêm món vịt quay rót canh trứ danh và lòng ngỗng vàng nấu chao. Để tránh cho không hợp khí hậu nên ăn thêm đậu hủ thuỷ tinh ba vị; món bún xào xá xíu bí ngòi và mì xào Trường Sa, nghe tên không có cảm giác ngon nhưng thực ra lại ăn rất ngon. Món canh thì chính là canh cá đác ninh đậu đỏ và bún gạo, cuối cùng là món bánh dứa thương hiệu nổi tiếng, mỗi cái có kích cỡ không thua gì mặt Trần Niên Niên.

Trần Cảnh Nhiên vốn muốn gọi thêm món cá sống nhưng Tiêu Tông nói anh không ăn đồ sống, nên anh ta cũng đành thôi.

Chừng đó thức ăn với ba người lớn kèm một đứa con nít là quá nhiều, quản lý gọi món mặc vest đen vẫn luôn nhắc nhở Trần Cảnh Nhiên là đủ ăn rồi, nhưng Trần Cảnh Nhiên vẫn gọi đầy một bàn.

Trần Cảnh Nhiên nói, “Hiếm có dịp em họ tôi về Quảng Châu, đương nhiên phải chúc mừng một phen chứ!”

Tiêu Tông nghe thấy tiếng xưng hô đặc giọng địa phương kia cũng cười cười, cụng ly với Trần Cảnh Nhiên.

Cả bàn ă như vậy đương nhiên sẽ không thể ăn hết, mỗi món đều thừa lại một ít. Thái Hồng bảo người phục vụ mang hộp nhựa trong đến, chia ra đóng gói lại.

Trần Cảnh Nhiên ra khỏi phòng riêng tính tiền, Tiêu Tông đứng ở bên cửa sổ nhìn ánh đèn neon nhấp nháy ở bờ sông đối diện.



Thành thật mà nói, sự thay đổi của thành phố này khiến anh rất kinh ngạc, đôi mắt không tự chủ mà đắm chìm trong sự rung động khi nhìn thành phố trước mắt. Đặc biệt là khi bọn họ đứng ở nơi này nhìn từng tòa cao ốc chọc trời mọc lên như nấm, rồi các trung tâm thương mại tọa lạc khắp nơi.

Giữa trưa khi Trần Cảnh Nhiên lái xe ra khỏi khu chung cư, Tiêu Tông mới hỏi anh ta, “Thôn Liệp Đức giờ ra sao rồi anh?”

“À, giờ ai ai trong đấy cũng là người giàu có cả rồi, trong tay mỗi một người dân trong thôn khi dọn về đều có ít nhất bảy tám căn hộ, có mấy người còn có nhiều hơn mười căn.”

“Giá nhà ở vùng đó thấp nhất bây giờ đã là năm mươi nghìn, cao nhất có thể lên đến một trăm nghìn.”

“Căn nhà ở bên cạnh thôn Liệp Đức của các em thật đáng tiếc, nếu khi ấy không bán đứt thì giờ đáng giá biết bao nhiêu tiền, địa điểm tốt như thế cơ mà.”

Tiêu Tông nhìn những tòa tháp cao biến đổi màu sắc trong đêm đen, cũng không tiếc hận vì nhà mình tổn thất một số tiền lớn.

Trong lòng anh nghĩ, “Em ấy giờ có phải cũng đang ngắm tháp Quảng Đông không?”

“Ring-ring-ring-ring—”

Tiếng chuông tan học đánh tan suy nghĩ của Tiêu Tông. Anh đẩy kính lên, chỉ đứng ở cửa có một lúc mà mồ hôi đã nhễ nhại, da mặt dầu khiến ma9t1 kính tuột xuống.

Bác bảo vệ nhà trẻ lùn lùn mập mạp tay chân lanh lẹ mở cánh cổng sắt cho phụ huynh vào, qua trạm kiểm soát đầu tiên còn phải thêm một cổng nữa mới có thể đi lên lầu các lớp học.

Trần Niên Niên học lớp chồi nằm trên tầng hai.



Lớp nhỏ ở tầng một, hướng đi lên là lớp chồi và lớp lá, tầng bốn là phòng học đa chức năng.

Từng nhóm cô, dì, chú, bác và bảo mẫu đồng loạt ùa vào khu dạy học khiến cầu thang đông nghẹt trong một khoảng thời gian. Tiêu Tông đứng dưới gốc cây đa cổ thụ trong sân một lúc, chờ khi có cha mẹ bắt đầu đưa con cái của họ đi ra mới chậm rãi đi vào trong.

Cầu thang trong nhà trẻ không cao, trên cầu thang còn dán không ít giấy chữ tiếng Anh, nào là chuối tiêu, táo, đào và cam, một số đứa bé vừa đi xuống cầu thang vừa đọc các từ “Apple”, "Orange".

Tiêu Tông không cúi đầu nhìn, chân dài một bước đi lên hai bậc thang.

Lập tức lên đến lầu hai, hành lang ở đây không rộng lại chật ních cha mẹ, khiến Tiêu Tông không khỏi nhíu mày lần nữa.

Mỗi khối lớp đều có một biệt danh dễ thương riêng, lớp nhỏ gọi là “Lớp ngôi sao”, lớp chồi gọi là “Lớp ánh trăng”, lớp lá còn lại được gọi là “Lớp mặt trời”

Trần Niên Niên ở lớp ánh trăng 3 ở cuối hành lang, có nghĩa là nếu anh đi ngang qua bây giờ thì có thể sẽ phải tiếp xúc cơ thể với người lạ.

Thực ra bệnh sạch sẽ của Tiêu Tông không quá nghiêm trọng, nhưng cơ bản là anh không thích có đυ.ng chạm với người lạ, đặc biệt là mùa hè tiết ra nhiều mồ hôi.

Đời này anh chỉ khỏa thân tiếp xúc với một cô gái, làn da nóng bỏng cọ xát vào nhau, mồ hôi chảy ra từ cơ thể cùng dịch thể từ nơi tư mật hòa quyện vào nhau.

Từ trước đến nay Tiêu Tông chỉ dành sự ưu ái này cho một cô gái duy nhất.