Chương 19

Khi thêm WeChat của Phương Tuấn Dương làm bạn bè, cậu ta còn phát video trực tiếp cho Tiêu Tông, để anh xem hầu hết mọi ngóc ngách trong nhà.

Cậu ta không ở lại được bao lâu, tạm thời cho người khác thuê lại do công ty chuyển địa điểm, trước khi chuyển đi chủ nhà cũng đã sơn lại tường và thay thế một vài đồ đạc, vật dụng nên hiện tại ngôi nhà đang ở rất tốt.

“Nội thất đầy đủ, đã sẵn sàng dọn vào ở!”

“Nó rất gần với bệnh viện như anh yêu cầu, đi bộ khoảng mười lăm phút là đến.”

“Chủ nhà này thật sự rất tốt, giống như hợp đồng thuê nhà trong tiểu khu này, nhiều cái ký kết không qua môi giới, đôi khi có vài vấn đề khá phiền toái nhưng chủ nhà sẽ gọi luật sư khi ký hợp đồng, anh có vấn đề gì cũng có thể hỏi trực tiếp luật sư.”

“À, đúng vậy, ở phía đối diện chính là luật sư, người đó sống rất hòa thuận.”

“Chủ nhà sống trên tầng 34. Nếu có bất kỳ thắc mắc nào thì anh có thể trao đổi trực tiếp với cô ấy.”

Phương Tuấn Dương không ngừng thổi rắm cầu vồng*, Tiêu Tông thấy phòng không tệ nên cũng đưa ra quyết định, yêu cầu Phương Tuấn Dương trao đổi với chủ nhà về việc cho thuê lại.

*có nghĩa là dành cho ai đó những lời khen ngợi phóng đại thậm chí có vẻ hơi giả tạo.

“Hợp đồng sẽ ký vào ngày 27 tháng 5. Cậu hỏi chủ nhà xem có được hay không.”

Anh đứng trên ban công nhỏ của phòng ngủ chính, nhìn về phía tòa tháp cao.

“Buổi tối ở đây thật đẹp, có thể nhìn thấy ánh đèn thay đổi nơi eo biển.” Phương Tấn Dương dựa vào khung cửa, không ngừng khen ngợi ngôi nhà.

“Chà, vậy là tốt rồi, vậy hẹn gặp lại vào thứ hai lúc ký hợp đồng.”

“Được!”



*

Dưới bàn ăn, Uông Sán lặng lẽ gõ vào khung thoại Wechat.

“Làm sao vậy? Lần này em biết người thuê nhà à?”

Đáy mắt ngắm nhìn ngón tay Cung Hân ngừng chuyển động, anh (US) nhìn lại điện thoại.

“Thật xui xẻo, là mối tình đầu của em.”

Uông Sán hơi nhíu mày.

Cô cũng cau mày, gặp lại ở nhà trẻ đã đủ trùng hợp, ai có thể nghĩ rằng còn gặp lại nhau ở đây?

Trên một cái bàn ở chỗ khác, Tiêu Tông đang nhìn bản hợp đồng trên tay, không khỏi nhíu mày, một trang giấy trắng đen không đọc được lấy một chữ.

Anh (TT) chưa từng nghĩ tới, phải chăng đây chính là số mệnh sao?

Cho nên “chủ nhà cũng rất tốt” mà Phương Tuấn Dương nói chính là Cung Hân.

Người sống phía trên anh cũng là cô.

Điều mà anh chợt nghĩ đến chính là người đàn ông đeo dây chuyền vàng trong thang máy hai ngày trước, anh ta cũng ở tầng 34.

Cho nên…?



Anh tự hỏi rằng liệu mình có đang suy diễn quá độ nữa hay không.

Có lẽ chỉ có mỗi Phương Tuấn Dương là không cảm nhận được từng gợn sóng đang lăn lộn trong không khí.

Trước thổi cái rắm cầu vồng cho ngôi nhà, bây giờ lại thổi thêm cho chủ nhà, thổi Cung Hân lên tận trời đất, cảm giác cô không có siêu năng lực nhưng mọi thứ lại đều có thể tự hoàn thành nhiệm vụ của mình.

“Lần trước vòi nước phòng bếp bị rò rỉ, chủ nhà đã đến giúp tôi sửa nó, tay nghề còn thuần thục hơn so với mấy công nhân bảo trì!”

Tiếp theo lại hứa với cô rằng Tiêu Tông nhất định sẽ tuân thủ hợp đồng thuê nhà, cô cảm thấy nếu cậu ta không làm trong ngành tài chính mà làm bất động sản chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Cô thực sự đã nghĩ về việc có nên từ chối cho hắn thuê hay không, nhưng nếu làm vậy sẽ khiến cô có vẻ không phóng khoáng.

Cô thấy đấy, đối phương là người cởi mở hào phóng, còn xem hợp đồng rất nghiêm túc, nếu cô từ chối một lần nữa, chẳng phải chỉ có cô mới là người duy nhất bị mắc kẹt trong ký ức quá khứ không ra được thôi sao?

Cô sẽ không thèm quan tâm, còn không phải chỉ là một thứ tình yêu của trẻ con thôi sao.

Anh cũng có chút ý nghĩ.

Cô và chồng sống trên lầu, nên sớm muộn gì cũng gặp nhau, liệu có gây bối rối cho cô không?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay đã cầm cây bút màu đen lên để ký tên.

“Anh Tiêu có muốn suy nghĩ lại không? Nếu anh cảm thấy hợp đồng có vấn đề, có lẽ, anh có thể nghĩ lại.”

Uông Sán lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười tươi tắn kèm chân thành khiến Tiêu Tông dừng lại.

Hẳn là mang ý xấu.