Chương 62

Kiều Diệc Khê rất nhanh ý thức được câu vừa nói có nghĩa khác.

Tuy cô chỉ thuận miệng nói như câu đầu tiên, bảo cậu ấy nhìn cô, tưới cô, chú ý cô, nhưng vị ngữ trước mặt biến thành chữ “làm” này, tựa như…… Không thích hợp lắm……

“Ách,” Kiều Diệc Khê làm bộ như không có việc gì xảy ra mà lui về sau hai bước, “Anh làm việc trước, em đi ra ngoài xem Há Cảo thế nào.”

Chàng trai thu lại nụ cười, ngay khi cô sắp sửa xoay người thì kéo cái nút thắt trên cổ áo cô, không nhanh không chậm dò hỏi: “Chạy cái gì?”

“Em đâu có chạy, em đi xem Há Cảo, em cảm thấy bây giờ Há Cảo cần em.” Cô bắt lấy cổ tay Chu Minh Tự, cẩn thận kéo ra ngoài.

Chu Minh Tự nhướng mày: “Bây giờ anh cũng rất cần em.”

“Anh không cần em, anh phải điền tài liệu mà,” Kiều Diệc Khê đặt tay cậu lên con chuột, “Mau mau điền đi, a, em không quấy rầy anh nữa.”

Chu Minh Tự hắng giọng, “Nhưng bây giờ anh không muốn làm việc, anh……”

Lời nói chưa dứt, Kiều Diệc Khê đã nhanh như bay nhét một viên kẹo vào miệng cậu.

“Không, anh muốn.”

Sau đó nhanh như bay chạy khỏi phòng ngủ cậu.

Chu Minh Tự nhẹ nhàng cuốn đầu lưỡi, kẹo chanh cứng đυ.ng vào răng cậu, cậu cười vui vẻ, cắn vào viên kẹo.

Tài liệu này rất nhiều, hơn nữa còn phức tạp, Chu Minh Tự phải điền hơn một tiếng mới điền xong, chờ lúc cậu đi ra ngoài thì phát hiện Kiều Diệc Khê đã không còn trong phòng khách.

Thức ăn mèo của Há Cảo đã được đổ đầy, đồ chơi đặt sang một bên, rất hiển nhiên có người vừa chơi với nó.

Chu Minh Tự mở di động ra xem, phát hiện Kiều Diệc Khê chưa gửi tin nhắn cho cậu.

Đi đâu mất rồi?

Cậu chuẩn bị ra cửa gọi điện thoại cho cô, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, sau đó đi đến phòng dành cho khách, quả nhiên nhìn thấy cô gái đang ngủ say.

Có lẽ cô chỉ dự định nằm nghỉ ngơi một lúc, đặt cằm lên cái gối, di động được đặt trước mặt, ai ngờ chỉ vừa nằm một lúc mà đã ngủ gục, còn duy trì tư thế ban đầu, giống như hồi cấp 2 lúc đang ghi bài tiếng Anh chỉ ghi được một nửa đã ngủ gục, tay cầm bút chợp mắt trên cuốn tập.

Cậu cười cười rồi rút di động trong tay cô ra, sau đó chầm chậm lật người cô, nâng gáy và chân cô lên để cô nằm thấp hơn, rồi lấy một góc độ thoải mái đặt đầu cô lên gối.

Chu Minh Tự làm xong mấy việc này, cô gái thoải mái chẹp chẹp miệng, tùy ý rúc vào trong, còn phát ra một tiếng kêu nhỏ nhẹ, ôn nhu, giống như âm thanh làm nũng.

Tuy biết đây là âm thanh người bình thường sẽ phát ra lúc gần chìm vào giấc ngủ, nhưng Chu Minh Tự vẫn sửng sốt một lúc.

Có một chùm tóc dính lên má cô, hơi ướt mồ hôi, trên má cô còn hơi đỏ ửng âm ấm.

Cậu ngồi ở mép giường cô, cách cô rất gần, cứ như vậy dùng mắt nhìn cô, cực kỳ giống cảnh tượng thân mật kiều diễm nào đó.

Cậu đẩy sợi tóc rớt kia ra giúp cô, rồi vén ra phía sau tai cô, độ ấm trên đầu ngón tay tăng lên, như có dòng điện chạy qua người, hơi thở của cậu trở nên hỗn loạn.

Ngay khi cậu cúi người xuống, trong đầu chợt hiện lên một câu ――

“Tôi không có hứng thú gì với phòng cậu.”

Tựa như sấm sét giữa giữa trời, bổ vào người Chu Minh Tự làm cậu tỉnh táo.

Cậu chống tay lên mép giường hơi đứng dậy, chân mày nhíu lại khi nhớ về cảnh tượng trước kia.

Phát hiện còng tay dưới gối cậu, cô hiểu lầm cậu có đam mê đặc thù gì đó, từng lớp ổ khóa trong căn phòng này, đêm đó hai người ở chung một chỗ thì cô chưa kịp trốn đi, sau đó cô muốn khóa cửa như thường lệ, kết quả bị cậu dùng một tay chặn lại, rồi bị cậu buông lời tàn nhẫn ――

Tôi không có hứng thú gì với phòng cậu.

Đương nhiên, ngụ ý của những lời này cũng rất nhiều, ví dụ như: Anh không có hứng thú gì với con người em, muốn làm gì đối với phòng em, càng, không, có, chút, hứng thú nào.

Được, nói hay ghê .

Chu Minh Tự híp mắt, bắt đầu rơi vào trầm tư.

Vậy bây giờ cậu đang làm gì? Vừa suy nghĩ cái gì? Muốn làm gì?

Lúc ấy tin tưởng bản thân bao nhiêu, loại lời nói này có thể không qua não cũng nói ra được?

Kiều Diệc Khê mơ một giấc mơ xong, từ từ chuyển mình tỉnh giấc, lúc vừa mở mắt thì nhìn thấy có người ngồi ngay mép giường.

Cô khϊếp sợ, còn chưa kịp hô lên, lúc nhìn thấy rõ ràng mới ngạc nhiên nói: “Anh sờ mặt mình làm gì?”

Chu Minh Tự “xì” một tiếng, nói: “Quá manh động.”

Trước kia quá manh động.

Chàng trai ngu ngốc tự trù ẻo mình, nay tự vả mặt…… Thật đúng là mẹ nó hơi đau.

///

Vòng loại cuộc thi PGI của năm nay sắp bắt đầu, Chu Minh Tự chìm đắm trong huấn luyện càng thêm lo lắng.

Bên cạnh cổng đại học A mới mở một cửa hàng sushi, đồ ăn cực kỳ ngon, chiều hôm đó Kiều Diệc Khê không có tiết học, cô đóng gói một phần đem qua cho bọn cậu.

Vừa lúc mọi người chưa ăn cơm trưa thì chọn vài món ăn vặt khác, khi bắt đầu ăn trong phòng nghỉ náo nhiệt hẳn lên.

Kết quả vừa ăn được một nửa, cánh cửa bị kéo nên vang lên, ông chủ xuất hiện ở cửa.

Bùi Hàn Châu nhìn thoáng vào trong.

Mã Kỳ Thành lập tức chân chó đứng lên: “Ông chủ anh ngồi đi anh ngồi đi.”

Người đàn ông cười cười không rõ ý nghĩa, anh xoa bóp xương mũi, chẳng bao lâu sau phát hiện ra gương mặt xa lạ ngồi cạnh Chu Minh Tự.

Anh nhìn Kiều Diệc Khê, “Bạn gái Chu Minh Tự?”

Kiều Diệc Khê không biết sao người thương nhân này có khứu giác nhạy bén như thế, cô cười đáp, “Ừm, đúng vậy.”

Sau đó hình như Bùi Hàn Châu nhận được tin nhắn, bắt đầu cầm di động lên bấm bấm.

Vì có ông chủ ngồi ở đây, anh ta chẳng nói lời nào, không khí nhất thời ngưng đọng, Kiều Diệc Khê cảm thấy không thoải mái.

Sau khi hỏi một câu như vậy, dù thế nào cũng nên đối đáp một chút, Bùi Hàn Châu này sao còn…… Không nói gì hết.

Trước đó chuyện tình của hai người còn sôi trào một khoảng thời gian, không biết ông chủ Bùi này có biết chuyện đó không, bây giờ bỗng nhắc một câu, lại không nói đồng ý hay không đồng ý, đúng là làm người khác đứng ngồi không yên.

Vào phút chót, Bùi Hàn Châu buông di động xuống, Mã Kỳ Thành hỏi một câu: “Sao ông chủ không nói gì, anh không muốn đội viên tiếp tục yêu đương sao?”

Bùi Hàn Châu gõ gõ di động: “Sao hỏi vậy?”



“Trước đó huấn luyện viên có họp với chúng em, kiến nghị khi chúng em có công việc cần làm thì đừng yêu đương, nói nếu một đám người ai cũng yêu đương sẽ hỏng việc……”

“Yêu đi,” người đàn ông cười cười, “Sao làm việc là không thể yêu?”

Kiều Diệc Khê: “A?”

“Yêu đương lúc làm việc có thể giảm mệt mỏi, hồi phục tinh lực, còn có thể có động lực thi đấu hơn,” Bùi Hàn Châu nói, “Tính thế nào cũng là chuyện tốt mới đúng.”

Không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, mọi người đều sửng sốt.

Cho đến khi Mã Kỳ Thành hỏi: “Xem dáng vẻ này, ông chủ anh cũng yêu đương?”

“Không.”

“…… Phụt.”

Mã Kỳ Thành đang muốn cười, nhìn thấy người đàn ông “lơ đãng” đặt tay phải lên tay vịn, “không hề để ý” nói: “Anh kết hôn.”

“…………………………”

Phó Thu cười đến lớn hơn nữa: “Mã Kỳ Thành tên dốt đặc này.”

Trịnh Ngữ nhìn vào tài liệu, rồi vỗ vai Phó Thu: “Rất nhanh cậu sẽ không cười nổi nữa.”

“Vì sao?”

“Vợ anh ấy là nữ thần của cậu, Lâm Lạc Tang.”

Phó Thu: ????

“Không phải tôi mới một ngày không xem tin tức thôi sao? Đã xảy ra chuyện gì??”

“Lâm Lạc Tang ầu phắc?” Mã Kỳ Thành khó tin, “Là người hát rất dễ nghe kia?”

Trịnh Ngữ: “Đúng vậy.”

Mã Kỳ Thành: “Đậu phộng anh…… Phó Thu luôn viết thư gửi đến công ty của người ta kìa, còn kéo tôi đi đến hội ký tên của Lâm Lạc Tang, sao bỗng nhiên……”

Mã Kỳ Thành rút tấm thư trong túi Phó Thu: “Các cậu nhìn đi, gần đây cậu ấy đang viết nè, chuẩn bị thi đấu xong thì gửi cho Lạc Tang của chúng ta đó.”

Bùi Hàn Châu chưa lên tiếng từ nãy giờ nhìn chằm chằm tấm thư kia một lúc lâu, nhớ tới mấy bức thư tỏ tình đã bị anh xử lý, sau đó khó chịu nhíu mày.

Anh xoay người đối mặt với Phó Thu đã hóa đá: “Sau này đừng viết nữa.”

Phó Thu: “A…… A?”

Bùi Hàn Châu lưng dựa vào ghế, lại nâng bàn tay có nhẫn cưới, ngữ điệu rất hồn nhiên và đầy tính chiếm hữu.

“Cô ấy cũng không phải vợ cậu.”

Phó Thu: ??

Cậu biết rồi, và ai cũng đừng hòng giành vợ với Boss, tóm gọn là Boss có tiền có tài còn đẹp trai, còn hay ghen.

///

Mỗi một phút một giây đều gần kề trận đấu vòng loại, trước khi thi đấu là sinh nhật của Chu Minh Tự.

Lúc đó Kiều Diệc Khê có hỏi cậu ấy, có dành thời gian ăn sinh nhật không, câu trả lời cậu ấy đưa ra lúc đó là, Bùi Hàn Châu cho cậu ấy nghỉ nửa buổi chiều.

Trưa ngày đó Kiều Diệc Khê đi tìm cậu, lúc đẩy cửa phòng huấn luyện ra thì nháy mắt với cậu: “Đừng tăng ca nữa, đi, đi ăn sinh nhật đi.”

Mã Kỳ Thành cũng cười không giống thường ngày: “Đúng vậy, Tự thần cậu nhanh đi đi, đừng để người ta chờ.”

Chu Minh Tự tháo tai nghe: “Vậy các cậu……”

“Cậu mặc kệ chúng tôi, chúng tôi tự biết sắp xếp,” Mã Kỳ Thành đẩy cậu ấy, “Đi đi đi đi.”

Ra khỏi câu lạc bộ, Chu Minh Tự hỏi cô: “Đi nơi nào đây?”

Kiều Diệc Khê đưa ra câu trả lời: “Nhà anh.”

Hôm nay ba Chu mẹ Chu không ở nhà, cô đã trang trí xong từ trước.

Chu Minh Tự nhướng mày: “Được.”

Sau khi về đến nhà, cậu ấy phát hiện phòng khách được trang trí rất thơ mộng, hoàn toàn là phong cách cô thích, đèn ngôi sao màu vàng ấm áp quấn khắp nơi, trên bong bóng đang lơ lửng có treo thứ gì đó, trên bàn là một cái bánh kem rất lớn, bên trên có cắm sẵn nến.

Kiều Diệc Khê đi tắt đèn rồi đứng sau bánh kem, mặt đối mặt nhìn cậu ấy.

Cô cười một cái, sau đó vỗ tay, rồi nhỏ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ!”

Thật ra thì xưa nay cậu đều không để tâm tới việc trải qua sinh nhật như thế nào, nhưng mà cũng đúng thôi, có trải qua hay không cũng chẳng to tát gì.

Hoặc là nói, đời người của cậu ấy vốn thiếu cảm giác với nghi thức này, chỉ sau khi gặp được cô, cậu mới có những đoạn ký ức phong phú đáng nhớ, cũng vì có cô, những sự việc tẻ nhạt ngoài máy tính kia, những lúc buồn chán đã trôi qua kia, mới một lần nữa được soi sáng.

Thời khắc đáng giá được định nghĩa thành “vui vẻ”, cũng không chỉ có ngày sinh nhật này.

Cậu cong môi, tay chống lên mép bàn, “Có đốt nến không?”

“Đốt, đương nhiên đốt rồi,” Kiều Diệc Khê lấy bật lửa ra, “Nhưng, đốt rồi anh sẽ thổi chứ?”

Lại lẩm bẩm một câu, “Cảm giác anh sẽ nói thổi nến rất ngốc……”

“Đúng là rất ngốc,” cậu ấy cười, “Đốt đi.”

Kiều Diệc Khê: “Ừm?”

Chu Minh Tự: “Em đốt thì anh thổi.”

Kiều Diệc Khê vui vẻ đốt nến, sau đó làm tư thế “mời”, “Thổi đi, quán quân của em.”

Chu Minh Tự hơi nâng mi mắt, nhắc nhở cô: “Còn chưa bắt đầu thi.”

“Anh sẽ chiến thắng, em có dự cảm như vậy,” cô nói, “Dự cảm của em luôn luôn chuẩn.”

Chàng trai mỉm cười, thổi tắt nến.

Kiều Diệc Khê bỗng nhiên ngẩng đầu: “Anh…… Vậy là thổi xong rồi?”



“Nếu không thì sao?”

“Thế này quá tùy tiện rồi!” Kiều Diệc Khê ấn đầu cậu ấy thúc giục cậu làm lại một lần nữa, “Anh nhanh chóng cầu nguyện, nghiêm túc chút.”

Chu Minh Tự: “……”

“Nhanh lên.”

Dưới sự nhắc nhở không ngừng của Kiều Diệc Khê, Chu Minh Tự ngoan ngoãn nghe lời, ngồi thẳng người, sau đó thành kính học tư thế của cô rồi cầu nguyện.

Lúc mở mắt thì thấy cô đang cười nhìn mình, Chu Minh Tự duỗi tay, lướt nhẹ dưới mí mắt cô, “Rớt sợi lông mi.”

Kiều Diệc Khê xòe bàn tay: “Mau đưa cho em.”

“Làm gì?”

Tuy hỏi như vậy, Chu Minh Tự vẫn đặt sợi lông mi kia trong lòng bàn tay cô.

“Mẹ anh không nói với anh sao? Cầm lông mi rụng trong tay, có thể cầu nguyện một điều ước sau đó thổi bay nó.”

Cô gái híp mắt, hai tay nắm lại, lòng bàn tay nóng rực.

Chu Minh Tự nhìn cô làm xong động tác cầu nguyện, hỏi: “Nguyện vọng gì?”

Cô cười cực kỳ xán lạn: “Hy vọng anh, thuận lợi mọi thứ.”

“Anh thì sao? Nguyện vọng của anh là gì?” Kiều Diệc Khê vừa hỏi xong mới cảm thấy không đúng, “Không được, nguyện vọng sinh nhật nói ra thì không linh, thôi đừng nói nữa.”

Chu Minh Tự rất hứng thú phát ra tiếng, “Sao em cứ nói đạo lý như thế?”

Kiều Diệc Khê thay đổi đề tài, chỉ vào cái hộp cột dưới bong bóng: “Đến đây đi, mở quà sinh nhật.”

Cậu đứng dậy mở hộp, bên trong rỗng tuếch.

“Quà đâu?”

“Quà là ――” Cô thần bí cắn môi dưới, “Em.”

“……”

Chu Minh Tự nhìn cô, cảm giác hơi khát nước, ánh mắt từ từ hạ xuống.

Kiều Diệc Khê: “Chỉ đùa chút thôi.”

Cô lấy một cái hộp từ phía sau, đưa tới trước mặt cậu: “Đồng hồ, mở ra xem xem.”

“……”

Người nào đó hơi mất mát mở hộp, bên trong là một cái đồng hồ tinh xảo, dây đồng hồ màu đen tuyền, rất nặng.

Cậu nghiêng đầu nhìn cô gái đang mỉm cười, chống tay đầu nhỏ lắc qua lắc lại, “Đừng quá xúc động.”

Cậu bỗng nhiên nghĩ đến, vừa nãy cô hỏi cậu cầu nguyện chuyện gì.

Thật ra thì cũng không có gì, chỉ muốn mỗi một lần sinh nhật đều có cô bên cạnh, có thể tưởng tượng xong thì thấy đây là một ước nguyện vô nghĩa ――

Có cô bên cạnh, việc này không nên là một nguyện vọng, mà là sự thật mới đúng.

“Cắt bánh kem đi,” Kiều Diệc Khê lấy dao ra cắt hai miếng bánh kem, “Đáng tiếc chỉ có hai chúng ta, bánh kem ăn không hết.”

“Khá tốt.” Cậu nói.

“Cái gì tốt?”

“Chỉ có hai chúng ta, cũng khá tốt.”

Ít nhất không ai quấy rầy.

Kiều Diệc Khê đung đưa chân ăn bánh kem, ngón tay bất cẩn dính phải kem cọ lên mặt mình.

Cô nhìn hình ảnh ngược của bản thân trong di động rồi nói, “Không công bằng.”

Chu Minh Tự vừa đi vào phòng ngủ cởϊ áσ khoác thì nghe cô nói lời này, cậu hỏi: “Cái gì?”

Vừa dứt lời, cô gái bỗng nhiên kề sát vào đẩy cậu lên giường.

Chu Minh Tự cứ như vậy ngồi trên giường, ngây ngẩn một lúc lâu, không rõ cô muốn làm gì.

Cô gái bá đạo nắm chặt cằm cậu, lấy từng tiếng từng tiếng cười nhẹ nhàng rơi xuống, chân còn kê bên cạnh người cậu.

Ngay khi Chu Minh Tự sắp nhắm mắt, cô vươn tay ra, trét bánh kem lên mặt cậu.

“…………”

Kiều Diệc Khê “đại công cáo thành” hài lòng vỗ tay, sau đó thu tay lại muốn đi.

Giây tiếp theo, cổ tay bị người bắt lấy.

Cô sửng sốt, tay treo trước mặt cậu, đầu ngón tay hơi duỗi.

“Kem này ăn ngon, em đang ban phúc cho anh, anh đừng……”

Lời nói chưa dứt, chàng trai ngửa đầu ngậm lấy ngón tay cô.

Trong nháy mắt bị ấm áp bao phủ, đi cùng với hô hấp của cậu còn có khoang miệng mềm ẩm, Kiều Diệc Khê lập tức hóa đá.

Cậu dùng đầu lưỡi chậm rãi liếʍ kem trên đầu ngón tay cô, từ từ đi xuống, từ trái sang phải, sau đó cắn vào xương ngón tay cô, nhẹ mυ"ŧ phác hoạ.

Cùng với nhẹ mυ"ŧ, cậu ấy chuyển động yết hầu, Kiều Diệc Khê đỏ mặt dời ánh mắt, gót chân nhũn ra.

Sau khi liếʍ sạch, cậu nửa mở ngón tay cô, hàm răng dưới của chàng trai không được bằng phẳng, có chút gập ghềnh, vừa thổi mạnh vừa vuốt ve lòng bàn tay cô.

Lưỡi mềm, răng cứng, hô hấp nóng rực, độ ấm nóng bỏng.

Dường như có một luồng điện đánh vào người, từ ngón tay tràn đến khắp người, chân cô mềm nhũn, bị cậu kéo ngã vào người cậu.

Chàng trai nâng cô, trong giọng nói mang theo chút lạnh lùng và tìиɧ ɖu͙©, đáy mắt tối sầm lại khó hiểu.

Cậu cắn vành tai cô, khàn giọng nói ――

“Ngọt.”