Kiều Diệc Khê thật sự không biết, sao lần nào người này khởi xướng tiến công cũng là người này chiếm hầu hết tiện nghi, nhưng cuối cùng, cậu ấy cố tình có thể mở miệng trước cô một bước, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi lại cô ――
Hài lòng chưa?
Hài lòng cái gì?? Người nảy lòng tham trước sau đó sảng khoái không phải cậu ấy sao??
Sao cứ giống như cô yêu cầu cậu ấy…… Làm chuyện gì đó vậy.
Nhưng bất luận thế nào đi nữa, thua gì cũng được nhưng không thể thua khí thế.
Kiều Diệc Khê ho khan hai tiếng, nói: “Còn tạm, sau đó em sẽ chuyển tiền cho anh.”
Nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, Chu Minh Tự nhướng mày: “Phải không, bao nhiêu tiền?”
“Năm trăm ngàn đi.”
“Vậy thì quá nhiều,” chàng trai chậm rãi nhắm mắt, “Anh nhận không nổi.”
“Anh có thể,” Kiều Diệc Khê tràn ra một nụ cười không rõ nghĩa, “Anh ra sức thì giá cả sẽ không làm anh thất vọng.”
“……”
///
Vào cuối tháng 9, câu lạc bộ PL của Bùi Hàn Châu và LC, câu lạc bộ esport YUI mở một cuộc thi quy mô nhỏ.
PUBG tự định nghĩa hình thức, ngoại trừ mười hai người của ba chiến đội thì những người còn lại là nhóm tuyển thủ trong chiến đội nhỏ hơn thuộc công ty.
Trước khi trận đấu này được phát sóng trực tiếp có thông báo trước, ngày hôm đó còn bay lên trang đầu, số người xem tự nhiên không ít.
Kiều Diệc Khê không xem phát sóng trực tiếp, nhưng nghe nói lại là đánh cực kỳ hung hăng, dù thế nào đi nữa thì YUI cũng xem là chiến đội hàng đầu trong nước, trong trận PGI lần trước còn lấy được hạng sáu.
Nhưng một đội hai người họ đều chết dưới súng Chu Minh Tự, tuyển thủ vương bài Trầm Mặc cũng chết dưới tay Chu Minh Tự.
Trận đó bọn Chu Minh Tự ăn gà, Chu Minh Tự gϊếŧ được mười lăm người lấy danh hiệu kích sát vương, nghe nói lúc ấy cả phòng phát sóng trực tiếp đều sôi trào, nói là chưa từng thấy cuộc thi nhỏ nào kịch liệt như vậy.
Ngay cả Mã Kỳ Thành cũng ngây ngốc, nhìn Chu Minh Tự tóc mai ướt mồ hôi, kinh ngạc nói: “Sao trận này cậu này nghiêm túc như vậy?”
Không phải nói trước kia Chu Minh Tự không nghiêm túc, chỉ là hôm nay quá liều mạng, giống như muốn dùng máu rửa chiến trường.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy chơi trò chơi xong chảy nhiều mồ hôi như vậy, cậu ấy trước kia cực kỳ thong thả.
“Tuy nói đây là lần đầu tiên chúng ta chơi với chiến đội lớn, nhưng cậu không cần thiết tàn nhẫn như vậy,” Phó Thu hơi mù mờ, “Sao vậy, hôm nay tâm tình không tốt?”
Trịnh Ngữ tháo tai nghe, đề xuất một ý nghĩ mới: “Có lẽ để chứng minh.”
Mã Kỳ Thành chưa hiểu kịp: “Chứng minh gì? Bản thân chơi game bá đạo? Không phải đâu, trận này của cậu ấy chơi như ngày mai sắp tận thế không được chơi nữa, muốn chứng minh cũng không cần tự mình làm vậy……”
Trịnh Ngữ dựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Chứng minh cậu ấy yêu đương cũng có thể chơi tốt esport.”
…… Một chữ nói toạc thiên cơ.
Đúng là Trịnh Ngữ không hay nói, một khi nói chuyện thì làm người khác hú hồn.
Mã Kỳ Thành hiểu ra rồi, cậu nâng tầm mắt nhìn Phó Thu.
Phó Thu cong môi cười đứng ở đó gật đầu: “Tôi biết rồi, Tự thần muốn không ai mắng em Kiều!”
Mã Kỳ Thành không ngừng cảm khái: “A, mùi thúi của người đàn ông yêu đương đáng chết.”
Sau đó Chu Minh Tự đấu thêm mấy cuộc thi nhỏ, không có xảy ra sai sót gì, quả nhiên làm được chuyện trận nào cũng phát huy tốt.
Cậu thành công làm những người nói tình yêu của hai người sẽ ảnh hưởng sự nghiệp ngậm miệng.
Theo thời gian chuyển dời và sự chứng minh của cậu ấy, tiếng nói của những người nghi ngờ kia càng ngày càng ít, những người dù có ý nghĩ khác cũng chỉ có thể ngại kết quả cậu đạt được rồi thu liễm hơn rất nhiều, tóm lại là năng lực nghiệp vụ mới là vũ khí hữu lực nhất của tuyển thủ.
Kiều Diệc Khê nhận được tin nhắn “khuyên chia tay” cũng ít hơn trước rất nhiều.
Cô biết, cậu ấy dùng phương thức của bản thân để bảo vệ cô.
Cũng bảo vệ phần cảm tình này.
///
Âm thanh nghi ngờ bình thản trôi qua, bọn họ vượt qua một thời kỳ xem như an ổn.
Chỉ cần Chu Minh Tự không huấn luyện sẽ tới tìm cô, mặc kệ cô ở nhà hay ở trường, đôi khi hai người đi ra ngoài chơi, còn bị người qua đường gặp được nhờ chụp ảnh chung.
Thời gian nhoáng một cái đã đến mùa đông, vòng loại kế tiếp của cuộc thi PGI cũng gần kề.
Ngày đó Chu Minh Tự được nghỉ, cậu hỏi cô có muốn ra ngoài xem phim không, Kiều Diệc Khê lạnh như tảng băng, lúc đang đáp lại cậu ấy một câu “Để em nghĩ lại”, giây tiếp theo mở cửa sổ, cảm nhận được gió lạnh thấu xương như con dao nhỏ cắt vào thịt mình ――
Cô vội vàng đóng cửa sổ rồi nói: “Thôi bỏ đi, loại thời tiết này có tiền em cũng không ra nhặt, quá lạnh. Chúng ta cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Được,” giọng nói của Chu Minh Tự truyền từ điện thoại bên kia, “Nhưng ở nhà anh dễ buồn ngủ.”
“Không sao, vậy em nhìn anh ngủ.”
“……”
Lúc Chu Minh Tự tới thì Kiều Diệc Khê đang làm trắc nghiệm, bài trắc nghiệm do Thư Nhiên gửi cô, nội dung trắc nghiệm là “Xem xem cậu hiểu tớ bao nhiêu”.
Kiều Diệc Khê vừa nhìn di động vừa chạy đi mở cửa, trước khi mở cửa theo thói quen hỏi một câu: “Làm gì?”
Chu Minh Tự: “Ra nhặt tiền.”
Cửa mở ra, trong tay cậu xách theo cái túi.
Kiều Diệc Khê duỗi tay nhận lấy: “Này là gì?”
“Mở xem sẽ biết.”
Kiều Diệc Khê thọc tay vớt một vòng, vừa mở hộp ra, là một cây son đang nổi tiếng của hãng nào đó.
Đẩy cây son lên trên, bên hông cây son có màu hồng nhạt, đặt dưới ánh đèn thì lóe sáng, đẹp đến nỗi cực kỳ hút hồn người khác.
Kiều Diệc Khê: “Sao đột nhiên anh mua cái này?”
“Trịnh Ngữ kéo anh đi quầy bán hàng, thấy anh ấy mua một cây, anh cũng thuận tiện mua theo.”
“Anh ấy kéo anh làm gì?”
“Có lẽ vì anh có bạn gái.”
Kiều Diệc Khê híp mắt, rất hài lòng đối với sự bất ngờ này, vừa đóng nắp thỏi son, bỗng nhiên phản ứng lại.
“Trịnh Ngữ đi quầy bán hàng mua son môi làm gì?”
“Tặng người khác.” Chu Minh Tự chỉ biết như vậy, “Cái khác không có hỏi.”
Kiều Diệc Khê đột nhiên nhanh trí mở vòng bạn bè, lướt lướt vài cái, quả nhiên, ba giây trước Thư Nhiên đã đăng lên vòng bạn bè.
Hình chụp là cây son giống cây của cô.
Kiều Diệc Khê lập tức hiểu rõ, hai người này e là có gì đó rồi.
Cô gửi tin nhắn cho Thư Nhiên: 【 Tớ không làm bài trắc nghiệm cậu gửi tớ. 】
Thư Nhiên hỏi: 【 Sao vậy? 】
Kiều Diệc Khê nín cười, từ từ nhắn lại: 【 Bởi vì cậu đã có người càng hiểu cậu. 】
Thư Nhiên nhanh chóng hiểu rõ cô có ý gì, gửi một tin hì hì qua đây.
Tất cả đều không cần nói.
Sau khi đập tan “gian tình” không thể cho ai biết giữa Thư Nhiên và Trịnh Ngữ, Kiều Diệc Khê thoát khung chat, lại nhìn thấy bài trắc nghiệm Thư Nhiên vừa gửi cô.
Cô click mở “Tôi muốn đặt câu hỏi”, dự định tùy tiện tìm chút gì đó cho Chu Minh Tự làm, lật vài cái thì thấy một nhóm câu hỏi dành cho các cặp đôi.
Giờ phút này Chu Minh Tự đang ngồi ở mép giường cô, nói đúng hơn ngồi bên cạnh nhìn cô, cậu hơi rũ mắt, bởi vì đã lâu không nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc này hơi mệt mỏi.
Kiều Diệc Khê chọc cánh tay cậu: “Bây giờ em hỏi anh mấy vấn đề, anh phải lấy suy nghĩ đầu tiên trả lời em, không cần động não.”
“Được.”
“Em thích mèo hay chó?”
“Mèo.”
“Em thích váy dài hay váy ngắn?”
“Váy ngắn.”
“Chúng ta gặp lại ở tiệm cà phê sao?”
“Không phải.”
Trí nhớ không tồi.
Kiều Diệc Khê cong môi, tiếp tục hỏi: “Xác nhận quan hệ vào lập xuân hay tiết thu phân?”
“Lập xuân.”
“Nụ hôn đầu của anh có phải vào ba tiếng trước khi chúng ta xác nhận quan hệ không?”
“Không phải.”
Kiều Diệc Khê vốn cho rằng câu hỏi này chắc chắn cậu sẽ trả lời đúng, dù sao cũng là một nụ hôn có ý nghĩa kỷ niệm và khác người bình thường như vậy, mà trước kia cậu cũng chưa từng hẹn hò bao giờ.
Vậy chắc chắn là nụ hôn đầu tiên của bọn họ.
Cô đã chuẩn bị tốt vấn đề tiếp theo, đang treo ở cổ họng, chỉ chờ cậu ấy trả lời xong thì nói tiếp, kết quả nghe thấy cậu ấy nói gì đó, chợt nghẹn lại, vấn đề tiếp theo sắp phun ra lại bị đè ép trở vô.
Dường như ý thức được mình để lộ chuyện gì đó, Chu Minh Tự thoát khỏi trạng thái buồn ngủ vừa nãy, ngồi thẳng người lên.
Kiều Diệc Khê vừa thấy cậu như vậy, càng cảm thấy bản thân như bị tra nam đùa giỡn xong còn vỗ tay, thời gian mang thai bị chồng cắm sừng, cô gái nhỏ đáng thương bị phản bội mà không hề hay biết……
Nếu không đang yên đang lành, sao cậu lại tỉnh táo như vậy……
“Anh ngon lắm,” Kiều Diệc Khê chỉ vào chóp mũi cậu, “Anh nói đi, là ai.”
Chu Minh Tự chuyển động yết hầu, không nói nên lời.
Kiều Diệc Khê nhất thời tâm tình khó miêu tả: “Anh thế mà trốn sau lưng em mờ ám với người phụ nữ khác, tuy trước khi chúng ta ở bên nhau, nhưng trước khi ở bên nhau chúng ta cũng có một đoạn tình cảm xem như là trung thành……”
“Không phải.” Cậu cắt ngang, “Anh không trốn sau lưng em.”
“Anh không trốn sau lưng em?” Kiều Diệc Khê chớp mắt, càng khó tiếp nhận hơn, “Không phải là…… Lúc nhỏ…… Em tận mắt nhìn thấy anh và người khác……”
Chu Minh Tự nhíu mày.
“Người khác gì?”
Kiều Diệc Khê cũng bị cậu hỏi ngốc, sửng sốt một lúc, “Nụ hôn đầu của anh, không phải sao?”
“Sao anh có thể với người khác,” Chu Minh Tự hít sâu một hơi, nói, “Là với em.”
Kiều Diệc Khê theo bản năng sờ miệng mình, “Không phải ngày đó chúng ra ở vũ hội……”
“Sớm hơn.”
“Khi đó em còn ở nhà họ Chu.”
Kiều Diệc Khê: ?
Chu Minh Tự trình bày: “Bạn cùng phòng em sinh nhật, em uống say đòi về nhà, anh đưa em về. Anh đứng ở cửa sổ trong phòng dành cho khách, lúc em đi tới ngã vào người anh, sau đó hôn anh.”
Kiều Diệc Khê: ?????????
Còn có chuyện hoang đường vô lý này????
“Em như vậy là biểu cảm gì,” Chu Minh Tự cười, “Bị chiếm tiện nghi không phải là anh sao?”
“Sao anh…… Sao chưa từng nói với em……”
Chu Minh Tự: “Nói với em bằng cách nào? Sau khi ngủ một giấc thì em quên hết, anh nói với em, lỡ như em cảm thấy là anh động tay trước thì sao bây giờ?”
“Dù sao thì khi đó, em và bạn em đều cảm thấy anh là,” Chu Minh Tự châm chước một lúc lâu, sau đó đưa ra một từ mô tả thích hợp, “Biếи ŧɦái.”
Kiều Diệc Khê: “……”
Ngồi trên giường vài phút, Kiều Diệc Khê vẫn chưa bắt kịp tình tiết.
“Cho nên anh im lặng đón nhận chuyện này?”
“Nếu không thì sao?” Chu Minh Tự nghiêng đầu, “Vừa tắm rửa vừa khóc lóc nói tôi dơ quá đi sao?”
“……”
“Em thật không ra gì, vậy mà có thể làm loại chuyện đó với người thủ thân như ngọc như anh.” Cô đỡ trán sám hối.
“Loại chuyện nào?”
Kiều Diệc Khê hắng giọng: “Anh không có thời kỳ khó tiếp thu khϊếp sợ sao?”
“Đương nhiên là có.”
“Vậy sau đó khắc phục như thế nào?”
Chu Minh Tự nghiêm túc nói: “Xem em là lưu manh.”
???
Kiều Diệc Khê lấy gối đập cậu: “Anh im đi, rõ ràng anh lưu manh hơn biết không?!”
Chu Minh Tự cười bắt lấy gối, âm thầm nhớ lại nụ hôn thình lình xảy ra kia.
Thật ra thì lúc vừa bắt đầu, đúng là cảm thấy hơi đau tim, nhưng từ khi phát hiện bản thân thích cô, cậu nhanh chóng tiếp thu việc đó.
Dường như chẳng sao cả.
Dù sao cũng ở bên nhau.
Cô sớm một ngày hay trễ một ngày sẽ được sử dụng quyền lợi của bạn gái, cũng không khác bao nhiêu.
///
Sau đó hai người đi ăn thịt nướng, ăn xong thì về chơi game.
Kiều Diệc Khê cảm thấy rất có mặt mũi, dù sao thì bây giờ Chu Minh Tự cũng là người đàn ông sống trong truyện cổ tích, các loại đối thủ có thao tác hung mãnh cũng treo lên đánh, biết bao nhiêu người muốn thi đấu với cậu cũng chưa có cơ hội.
Bây giờ cậu còn muốn chơi mấy trận cấp thấp vô nghĩa với cô, còn đưa trang bị tốt đến trước mặt cô.
Đúng là một chuyện vừa nghĩ đến đã rất hạnh phúc.
Kiều Diệc Khê chưa kịp hưởng thụ đàng hoàng nằm không cũng chiến thắng, bỗng nhiên cảm thấy cái đau ập vào bụng.
Cô nói thầm một lúc: “Chẳng lẽ bà dì sắp tới……”
Chu Minh Tự nhìn lịch: “Còn chưa tới mà.”
Cậu nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của cô.
“Vậy sao thế này.”
Sau đó bụng càng đau dữ dội hơn, không có cách nào khác, cô bị Chu Minh Tự khiêng đến bệnh viện.
Bác sĩ: “Bệnh gì? Bắt đầu từ lúc nào? Có tiền sử bệnh tật linh tinh không?”
Kiều Diệc Khê nhất thời không biết nên trả lời câu nào, hơn nữa cô đã quên sạch mọi việc khi nào bụng bắt đầu đau……
Nhưng người đứng phía sau không nhanh không chậm trả lời thay cô: “Đau bụng, bắt đầu từ 1 giờ rưỡi chiều, không có tiền sử bệnh tật, có thể do giữa trưa ăn thịt nên hỏng bụng.”
Kiều Diệc Khê nhìn Chu Minh Tự, chợt cảm thấy yên tâm, vì thế mặc kệ việc cậu nói chuyện với bác sĩ, tự mình làm một bình hoa an tĩnh.
Thời điểm kiểm tra cũng là lúc Chu Minh Tự đi xếp hàng thanh toán, Kiều Diệc Khê phụ trách ngồi trên ghế chờ cậu, sau đó cậu dẫn cô đi đến phòng tương ứng, lúc cuối cùng chờ kết quả, Kiều Diệc Khê an vị trên ghế nghịch nút thắt trên quần áo cô: “Anh như vậy em rất dễ bị anh chiều hư.”
Chu Minh Tự vừa bắt đầu chưa để ý cô đang nói gì, qua một lúc mới nói: “Không tốt?”
“Cũng không phải không tốt, nhưng thời gian lâu dần, lúc anh rời đi em sẽ dễ dàng đánh mất năng lực tự gánh vác cuộc sống.”
Cậu cẩn thận suy tư một lúc: “Cho nên sao phải rời bỏ anh?”
Kiều Diệc Khê: ?
“Em chỉ tùy tiện nghĩ, nghĩ thôi cũng không được ?”
“Nghĩ thôi cũng không được.”
Người này thật bá đạo, đứng dậy: “Đi, đi lấy kết quả.”
Kết quả cuối cùng chẳng có gì đáng nói, vừa mới uống đồ nóng rồi ăn kem, kết quả ăn hư bụng, bác sĩ kê vài loại thuốc cho cô, sau đó dặn cô uống nhiều nước ấm nghỉ ngơi sớm một chút.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Kiều Diệc Khê giơ tay lên: “Thật sự chỉ thế thôi sao? Sao em cảm thấy em bị sốt?”
Chu Minh Tự đưa ngón tay sờ trán cô: “Không sốt.”
“Em thật sự cảm thấy em bị sốt.”
Sau đó hai người đi mua nhiệt kế, trở về đo một lần, quả nhiên không phát sốt.
Kiều Diệc Khê kỳ lạ: “Em thật sự cảm thấy……”
“Không có,” Chu Minh Tự nói, “Em lúc sốt không như vậy.”
“Là thế nào?”
“Đắp rất nhiều chăn, mặt đỏ, không thoải mái, tóm lại là không nhảy nhót tung tăng như vậy,” người nào đó hiểu cô như lòng bàn tay, “Vì sao luôn cảm thấy mình sốt?”
Kiều Diệc Khê suy nghĩ hơn nửa ngày cũng không nghĩ được nguyên nhân, cô chỉ cảm thấy lúc sờ lên trán thì ấm ấm, cô chỉ đơn giản là ăn hư bụng rồi đến bệnh viện, nghe thôi cũng đủ thấy chuyện bé xé ra to rồi, cho nên cô muốn tìm xem có bệnh gì khác không.
Vì thế cô suy nghĩ nửa ngày, nặn ra một câu: “Chắc là, nhìn thấy anh thì cả người em khô nóng.”
Chu Minh Tự: ……?
Sau khi kiểm tra thân thể xong, hai người ngồi ở nhà nghỉ ngơi.
Sau đó chuông cửa reo vang, nói là ai giao đồ hộp cho Chu Minh Tự.
Kiều Diệc Khê hỏi: “Ai đặt cho anh sao?”
“Ừm, Mã Kỳ Thành nói sẵn ăn thịt dê rất ngon, một hai đòi đặt một phần cho anh.”
“Không phải anh không ăn thịt dê sao?”
“Cho nên cậu ấy mới kiên trì muốn gọi cho anh,” Chu Minh Tự nói, “Cậu ta muốn anh thừa nhận mỹ vị này.”
Kiều Diệc Khê không thích mùi thịt dê, vừa lúc nhớ tới chưa bóc hộp chuyển phát nhanh vừa lấy, nên cô đi vào phòng bóc đồ.
Chờ lúc cô đi ra ngoài, trùng hợp nhìn thấy Chu Minh Tự đang nhìn thịt dê để trước mặt.
Cô đi đến trước mặt Chu Minh Tự: “Đừng nhìn thịt dê, nhìn em này.”
Chu Minh Tự nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu.
Cô đang đội băng đô mặt ếch buồn bã, bởi vì lần nói chuyện trước, cô gửi cho Chu Minh Tự meme con ếch này, cậu không thích đồ vật có mắt to màu xanh lá này, đương nhiên chủ yếu do màu xanh lá không mấy may mắn, nên cậu nói cô sau này gửi cậu cái meme khác.
Lúc ấy chỉ đọc cảm xúc của Chu Minh Tự qua màn hình, cô rất tò mò nếu thật sự nhìn thấy thứ này ngoài đời thì Chu Minh Tự sẽ có biểu cảm gì.
Lại vừa lúc cô nhìn thấy cái băng đô này trên mạng hai ngày trước, nên mới không nhịn được mua một cái muốn chọc cậu ấy.
Quả nhiên Chu Minh Tự mười phần ghét bỏ thứ này, thậm chí còn vì tránh né Kiều Diệc Khê mà đi tưới hoa.
Kiều Diệc Khê mừng như điên, bám vào lưng cậu mời mọc: “Đừng tưới hoa, tưới em nè.”
Sau đó cậu nhận được thông báo gì đó, đi vào phòng mở máy tính.
Kiều Diệc Khê theo đuổi không dứt: “Đừng nhìn máy tính, nhìn em.”
Nhìn cậu ấy mở tập tin, Kiều Diệc Khê hỏi: “Anh làm gì thế?”
Chu Minh Tự trầm giọng: “Làm việc.”
Vừa nãy Mã Kỳ Thành gửi thời gian biểu cho cậu bảo cậu điền vào.
Kiều Diệc Khê vừa nghe cậu muốn làm việc, nhanh chóng tiếp lời câu vừa nói: “Đừng làm việc, làm……”
Nói đến một nửa thì im bặt, Kiều Diệc Khê chỉ đọc một nửa chữ “em”, mới cảm thấy không đúng lắm.
Lúc này, người nào đó trầm mặc một lúc lâu mới vờ như hứng thú, nhướng mày, “Sao?”
“Không làm việc,” cậu ấy cố tình dừng một lúc, “Vậy làm gì?”