- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thích Em Từng Giây
- Chương 46
Thích Em Từng Giây
Chương 46
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm nhạc nền trong trò chơi vờn quanh tai nghe.
Kiều Diệc Khê thấy có lúc trầm mặc, nuốt nước bọt, lại hỏi: “Vậy sao? Bởi vì tớ chơi với Trịnh Ngữ, nên cậu tức giận?”
Chu Minh Tự sững lại một lúc lâu, lúc này giọng nói mới không nhanh không chậm phát ra tiếng, dò hỏi cô: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Sao cô biết được.
Bởi vì cảm thấy trạng thái tối nay của cậu không đúng lắm, luôn chạy ra nộp mạng thật quá không giống với tác phong của kích sát vương, vậy mà cậu lại nói trước mặt cô là bản thân chơi dở tệ, bảo cô đi tìm Trịnh Ngữ chơi……
Rất rất khác thường.
Dựa trên tính cách của cậu, sao có thể dùng loại việc này để hạ thấp bản thân.
Cái tên Trịnh Ngữ này xuất hiện cực kỳ khó hiểu, điều duy nhất có thể suy ngược lên là cô vừa chơi mấy trận với Trịnh Ngữ, có lẽ đã bị Chu Minh Tự nhìn thấy.
Cũng không biết có phải nguyên nhân này không, nhưng nói một chút cũng không ảnh hưởng gì, vì thế Kiều Diệc Khê trả lời.
“Trịnh Ngữ là một đồng đội bá đạo do anh trai của Thư Nhiên giới thiệu cho cậu ấy, bởi vì Thư Nhiên hơi ngại, nên mới thêm tớ vào chơi chung, để tránh cho bầu không khí xấu hổ, cậu hiểu chứ. Tớ vì suy nghĩ cho việc chung thân đại sự của cậu ấy, nên mới hy sinh bản thân chơi hai trận.”
Bên micro của Chu Minh Tự vang lên âm thanh: “Thư Nhiên là ai?”
“……”
“Bạn cùng phòng của tớ.”
Kiều Diệc Khê tiếp tục nói: “Tớ cũng biết sự ảnh hưởng rất không tốt của Cô Đao, ngay từ đầu bởi vì cậu mà tớ không muốn đánh với Trịnh Ngữ, dù sao thì cậu và Trịnh Ngữ cũng có quan hệ cạnh tranh. Nhưng Thư Nhiên hết khuyên lại đảm bảo với tớ, nói Trịnh Ngữ phẩm hạnh đoan chính, tớ không lay chuyển được cậu ấy, nên đành phải……”
“Tuy tớ mới đánh mấy trận với anh ta, không biết anh ta là người thế nào, nhưng Thư Nhiên lấy tính mạng đảm bảo, tớ cảm thấy chắc cũng ổn.”
Cô nói hai đoạn, Chu Minh Tự nghe xong, chỉ nhớ kỹ hai câu.
“Bởi vì cậu mà tớ không muốn đánh với anh ta” còn có “không biết anh ta là người thế nào”.
Đủ rồi, chỉ hai câu này, cũng đủ để lấy lòng lu dấm đang bị lật đổ của người nào đó.
Nếu cô vì bạn bè mới đánh với Trịnh Ngữ, mà không quen biết Trịnh Ngữ, vậy thì không sao.
Huống hồ là ngay từ đầu còn bởi vì cậu mới bài xích Trịnh Ngữ.
Chu Minh Tự ở phía màn hình đối diện chỗ cô không nhìn thấy mà chớp mắt, lại không khống chế được, khóe mắt cong lên một chút.
Suy nghĩ một lúc lại dừng, nghĩ lại thì cậu phát hiện giờ phút này bản thân sẽ không bị người khác phát hiện, vì thế khóe mắt và khóe miệng cũng trào ra một nụ cười sung sướиɠ.
Nụ cười cực kỳ sung sướиɠ, có lẽ ngay cả hệ thống cũng cảm giác được, để cậu song hỷ lâm môn, tặng cậu một đội kẻ địch để gϊếŧ.
Kiều Diệc Khê nghe thấy tiếng súng vờn quanh, nhìn thấy Chu Minh Tự rốt cuộc cũng bắt đầu hạ người khác, không biết cậu đã nguôi giận hay đã tìm được trạng thái chưa, cô đứng ở chỗ đó không biết làm gì.
Chu Minh Tự bỗng gọi cô từ phía dưới: “Chỗ này có áo giáp cấp ba.”
Cô theo bản năng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Tôi đánh dấu,” cậu nói, “Để cậu nhặt.”
Kiều Diệc Khê nghe thấy cách nói của cậu, cảm giác chắc đã khôi phục lại bình thường, hơn nữa còn chủ động gọi cô đi nhặt áo giáp, vậy chắc hai người…… Làm lành rồi?
Tuy Kiều Diệc Khê không hiểu Chu Minh Tự vừa nãy rốt cuộc đang giận cái gì.
Chu Minh Tự nhìn cô nửa ngày không động đậy, thở dài một hơi: “Không tìm thấy chỗ?”
“Thôi vậy, tôi mặc vào rồi đem qua cho cậu vậy.”
“Không cần không cần không cần,” sau khi phục hồi tinh thần thì cô nhanh chóng từ chối, “Không cần phiền cậu, tớ tìm được rồi!”
Chu Minh Tự nhìn bản đồ, bình tĩnh nói: “Cậu và đánh dấu của tôi còn kém ba trăm mét.”
Kiều Diệc Khê người vốn không muốn làm phiền người khác: “…………”
Thật ra thì chỗ Chu Minh Tự đánh dấu khá dễ tìm, Kiều Diệc Khê nhảy xuống gần tìm được, cậu cũng đã mặc xong áo giáp cấp ba để đem qua cho cô.
Sau khi máy móc mặc xong, Kiều Diệc Khê thở dài một hơi, “Cậu như vậy tớ rất có áp lực.”
Chu Minh Tự ngừng lại: “Sao?”
Kiều Diệc Khê: “Tớ sẽ cảm thấy bản thân giống như em bé to xác hai mươi tuổi còn cần người ta đút cơm vào miệng.”
Chàng trai trầm giọng cười cười, giọng mũi giống như bị cái loa nấu chín: “Vậy không phải cũng khá tốt?”
Kiều Diệc Khê: ?
“Một người sẵn lòng ăn, một người sẵn lòng đút.”
……
Đạo lý này đúng là sâu sắc lại nói có sách mách có chứng.
Tất cả đều khôi phục như thường, Chu Minh Tự ở đằng trước anh dũng gϊếŧ địch, Kiều Diệc Khê ở phía sau ăn no chờ chết, à không, nhặt đồ làm hậu cần.
Đánh tới khá ổn thì nghỉ ngơi một lúc, Chu Minh Tự hỏi cô: “Cậu và bạn cùng phòng của cậu bình thường đánh mấy người?”
“Trước kia là ký túc xá chúng tớ chơi với nhau, hoặc là hai người chúng tớ chơi đôi,” Kiều Diệc Khê phân tích, “Nhưng từ nay về sau chắc là cậu ấy và anh trai cậu ấy, lại thêm một người Trịnh Ngữ.”
“Lần nào cũng có thể gom đủ bốn người?” Cậu hỏi.
Kiều Diệc Khê chớp mắt: “Không hẳn, anh trai cậu ấy khá bận, vừa nãy đi trước rồi.”
Nghe đến đó, chàng trai mới vừa lòng gật đầu: “Thiếu người có thể gọi tôi.”
Kiều Diệc Khê hoảng hốt, cong ngón tay: “Thật sao? Cậu muốn đánh với Trịnh Ngữ?”
Chu Minh Tự: “……”
Kiều Diệc Khê: “Được, lần sau gọi cậu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.”
Trầm ngâm một lúc lâu, Chu Minh Tự giả giả thật thật nói: “Cũng không hoàn toàn vì anh ta.”
“Vậy là cậu chơi với Mã Kỳ Thành chán rồi, muốn thay đổi khẩu vị mới?” Kiều Diệc Khê nói, “Cũng được, Trịnh Ngữ kiệm lời, có lẽ cậu thích.”
Tôi thích cái rắm. Cậu thầm nghĩ.
Tôi mẹ nó đi là vì trông chừng cậu.
Người khác dụ cậu chạy mất thì làm sao đây.
///
Sau khi chơi trò chơi với Chu Minh Tự xong, Kiều Diệc Khê nằm trên giường suy tư một lúc, lại nói bóng nói gió hỏi hai câu với Thư Nhiên, hiểu được vấn đề nằm chỗ nào. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
Chu Minh Tự chơi game lợi hại như vậy, mà trước giờ cô đều đi theo cậu, kết quả hôm nay cậu lên mạng nhìn thấy mình đang chơi với Trịnh Ngữ, có thể vì cảm thấy sĩ diện của kích sát vương đã bị khıêυ khí©h.
Có lẽ giống với loại ―― vì sao cậu muốn tìm người khác dẫn cậu, là bởi vì cảm thấy tôi không đủ bá đạo?
Cho nên mới tức giận bảo cô đi tìm Trịnh Ngữ.
Đàn ông mà, cực kỳ để ý sĩ diện trên phương diện này.
Kiều Diệc Khê gối lên cánh tay suy nghĩ đến đây, chưa kịp nghĩ sâu hơn, trong phòng đã bắt đầu thảo luận khí thế ngất trời việc môn tự chọn.
Thư Nhiên: “Việc này còn không đơn giản? Môn nào dễ qua thì chúng ta chọn môn đó đi.”
“Môn này đi,” Hướng Mộc tùy ý di chuyển ngón tay, “Đây là môn thủ công, mỗi ngày lên lớp đều thắt nút hoặc thêu chữ thập là được, đến lúc đó giao sản phẩm là có thể điểm cao qua môn, giáo viên còn không điểm danh, có thể trốn học.”
Kiều Diệc Khê gỡ tai nghe xuống: “Hô, cậu hiểu rõ như vậy?”
“Đúng vậy, trước đó tớ có nghe một học tỷ nói,” Hướng Mộc tỏ rõ quyết tâm, “Thế nào, chọn hay không chọn?”
“Chúng ta tới đại học chẳng lẽ là vì an nhàn sao? Chúng ta chọn môn tự chọn chẳng lẽ vì để trốn học sao? Chúng ta muốn mỗi ngày nhẹ nhàng vui vẻ mà chơi đùa vào những lúc cần cố gắng sao?” Thư Nhiên lắc đầu gõ vào bàn, “Tất nhiên rồi!”
Kiều Diệc Khê: “……”
Thư Nhiên tăng vọt nhiệt tình: “Chọn môn này đi! Tớ đồng ý!”
Ngày thường thì môn chuyên ngành đã đủ mệt, môn tự chọn có ai không muốn nhẹ nhàng một chút, huống hồ môn thủ công cũng rất thú vị, có thể rèn luyện đầu óc.
Vì thế mà môn này đã được toàn phòng ngủ bầu chọn.
“Vậy ngày mai 7 giờ chúng ta phải thức dậy chọn,” Nguyễn Âm Thư nói, “Các cậu thức nổi chứ?”
“Được mà, nếu tớ không dậy nổi thì các cậu nhớ đánh tớ tỉnh.” Thư Nhiên thuận miệng nói.
Kiều Diệc Khê xem như thật, còn nóng lòng muốn thử: “Loại đánh như vả mặt sao?”
Thư Nhiên: ???
Sáng hôm sau, Kiều Diệc Khê không ngờ bản thân là người dậy đầu tiên, mở di động ra nhìn, hiện tại là 6 giờ 55 phút.
Toàn bộ người trong phòng ngủ còn đang trong trạng thái hô hấp đều đều.
Cô chờ đến lúc 7 giờ đồng hồ báo thức vang lên, tắt đi, rồi dựa vào kinh nghiệm lão luyện, mở bài hát quốc ca.
“Hãy đứng lên, hỡi những người không muốn làm nô ɭệ ――!”
Lời bài hát réo rắt lại mạnh mẽ này còn hiệu quả hơn đồng hồ báo thức nhiều, chưa được một phút đồng hồ, mọi người đã sôi nổi tỉnh dậy.
Thư Nhiên chùi mặt: “Tớ gϊếŧ cậu Kiều Diệc Khê! Cấp ba của tớ chính là dùng cái chuông báo thức này, tớ mẹ nó còn nghĩ rằng tớ sắp phải thi đại học lần nữa! Làm tớ sợ muốn chết!!”
“Nhanh chọn môn,” Kiều Diệc Khê nhắc nhở, “Chọn xong rồi ngủ tiếp.”
Bấm mở liên kết trong diễn đàn, đăng nhập vào website chính thức của trường học, bấm chọn môn, rồi bấm thêm hai cái, trang web trắng trơn.
Ngay sau đó, thông báo hiện ra: 【 Chào bạn, bây giờ bạn không đủ tư cách để chọn môn. 】??
“Có ý gì, nó nói ông đây không xứng để chọn môn?” Thư Nhiên và Kiều Diệc Khê gặp vấn đề giống nhau, “Tớ là học sinh của cái trường này mà nó nói tớ không đủ tư cách để chọn môn? Tớ vào trường đại học giả?”
“Cũng được rồi,” Hướng Mộc nói, “Trang web của tớ còn nói thẳng là địa chỉ web không tồn tại. Khá tốt, trường học chúng ta có phải đóng cửa rồi không.”
Giống như tất cả các công tác của trường học đều dùng máy giặt để vận hành, gặp được chút chuyện lớn thì sập, sập đến mức vỡ nát long trời lở đất, mười con trâu cũng không kéo về được.
Ngay khi Kiều Diệc Khê muốn gọi điện thoại hỏi có thật là trường học đóng cửa không, giọng nói buồn ngủ mềm mại mơ màng của Nguyễn Âm Thư vang lên: “Tớ chọn được rồi.”
Lúc này, người duy nhất trong phòng có thể chọn được môn lập tức trở thành cọng rơm cứu mạng, các cô nhanh lẹ đọc mã số sinh viên, để Nguyễn Âm Thư chọn giúp các cô.
Không biết vì sao Nguyễn Âm Thư có nhân phẩm tốt như vậy, chỉ một lúc đã chọn xong cho mọi người.
Sau khi xác định chọn được môn tự chọn, mọi người đều nhất trí ngã xuống tiếp tục ngủ.
Sau đó lúc giữa trưa, Thư Nhiên lên án Kiều Diệc Khê: “Tớ hận cậu, tớ lại mơ thấy bản thân đi thi đại học, gì cũng không biết làm, còn khóc lớn trước mặt giám thị.”
Kiều Diệc Khê ngạc nhiên nói: “Sau đó thì sao? Giáo viên nói cho cậu tất cả đáp án?”
“Không, sau đó tớ bị đưa đến trại giam, cậu còn tới đưa cơm cho tớ, kết quả vừa mở hộp ra, bên trong là một cây M416, cậu kêu tớ tự sát.”
“……”
Thứ tư tuần sau, bọn họ nhập học lớp thủ công đã chọn.
Tiết học đầu tiên đương nhiên là phải đi, các cô đến trước để chiếm vị trí, vừa nói chuyện vừa chờ đợi.
Phòng học này ở lầu một, toàn bộ cửa sổ bên tay phải đều là trong suốt, vừa lúc Kiều Diệc Khê ngồi ở hàng đầu bên phải, theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài chính là sân bóng rổ.
Hình như còn nhìn thấy Chu Minh Tự đang chơi bóng rổ.
Có người ở hàng ghế sau cảm thán: “Ui, người bên ngoài là Chu Minh Tự sao? Vậy mà có thể nhìn thấy cậu ấy chơi bóng ở chỗ này?”
Kiều Diệc Khê quay đầu lại, thấy một gương mặt quen thuộc.
Giang Tuyết, là người lúc trước diễn tập dẫn chương trình với cô, còn được cô dẫn theo chơi một ván trò chơi với Chu Minh Tự.
Giang Tuyết tất nhiên cũng nhìn thấy cô, vui vẻ cười cười: “Kiều Diệc Khê? Cậu cũng chọn môn này?”
“Đúng vậy,” Kiều Diệc Khê gật đầu, “Các cậu ấy nói môn này đơn giản.”
Sau khi giáo viên đến thì đưa nhiệm vụ, Kiều Diệc Khê nhìn đống kim chỉ thêu chữ thập trong tay, lại nhìn tấm vải hoàn toàn xa lạ, lần đầu tiên hoài nghi ―― cái này rất đơn giản sao?
Sự thật chứng minh rằng cô hoài nghi không sai, giống như bẩm sinh không thích hợp với việc may vá vậy, mỗi một mũi của Kiều Diệc Khê đều gian nan dị thường.
Nhìn Nguyễn Âm Thư ở bên cạnh thêu như nước chảy mây trôi, Kiều Diệc Khê suýt chút nữa muốn hỏi có phải cô ấy học bù trong mơ không.
Đơn giản chỗ nào? Miệng lưỡi phụ nữ đúng thật có thể gạt người.
Trong lúc lớp học được nghỉ giải lao, bên sân bóng rổ có người tới tầng lầu này mua nước, có mấy cậu con trai cảm thấy tò mò, liền lật cửa kính nhìn từ bên ngoài vào, xem các cô đang làm gì.
Lúc cô quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Chu Minh Tự lướt qua cửa sổ.
Chàng trai tay chân cao dài, dáng vẻ lật cửa sổ cũng thật xinh đẹp.
Rất nhanh sau đó, trong lớp học thủ công của đám con gái vang lên giọng nói của đám con trai trong đội bóng rổ.
“Ngầu quá đi, thật biết thêu.”
“Cậu thêu Thanh Minh Thượng Hà Đồ? Có thể thêu hết sao?”
“Cậu xem cậu xem, con Minion, giống quá!”
Kiều Diệc Khê còn chưa kịp làm cái gì, Chu Minh Tự đã đi đến phía sau cô, cậu cúi người, cảm thấy thú vị thì động viên: “Con chó này của cậu thêu rất sinh động.”
Kiều Diệc Khê dùng kỳ diệu ánh mắt nhìn cậu: “Đây là con thỏ.”
Chu Minh Tự: “……”
“Tôi chơi bóng lâu hoa mắt,” Chu Minh Tự gật đầu phụ họa, “Nó đúng là một con thỏ.”
Kiều Diệc Khê nhìn đồ vật trong tay có lỗ tai rõ ràng chỉ to bằng một phần tư so với đồ thật, hỏi cậu: “Thật vậy sao, cậu rất cảm giác giống con thỏ sao? Nào có con thỏ có lỗ tai ngắn như vậy.”
Chu Minh Tự suy tư một lúc, chắc chắn nói: “Thỏ tai cụp.”
Thư Nhiên “phụt” một cái rồi cười lớn, giơ ngón cái: “Chu Minh Tự rất rất nỗ lực giữ mặt mũi cho cậu, Kiều Kiều.”
Lúc này, Giang Tuyết ở phía sau bỗng nhiên chào hỏi với Chu Minh Tự, “Hi, còn nhớ tớ không? Trước đó có chơi chung với nhau.”
Thấy Chu Minh Tự nhíu mày, Giang Tuyết tiếp tục nhắc nhở, “Tớ, Kiều Diệc Khê và cậu, ở Starbucks.”
Cậu đúng là không nhớ.
Giang Tuyết: “Cậu nổ chết một người qua đường.”
…… Nhớ ra rồi.
Bởi vì người ngu ngốc đó đùa giỡn Kiều Diệc Khê, nên cậu liền thay trời hành đạo.
Cậu gật đầu.
Giang Tuyết thấy cậu không nói nhiều, nhưng bản thân lại rất có thiện cảm với anh trai có kỹ thuật tốt này, vì thế tự tìm đề tài: “Cậu tới xem chúng tớ học sao? Nè, cái này, tớ thêu người tuyết, bởi vì tớ tên Giang Tuyết…… Cậu cảm thấy thế nào, đẹp chứ?”
Trịnh Hòa vừa lúc đi ngang qua, thay Chu Minh Tự đáp một chữ “ừm”, sau đó quay đầu nhìn người khác: “Ha ha ha ha người anh em, chỗ này toàn là con gái, một đứa con trai như cậu ở bên trong làm gì thế?”
Kiều Diệc Khê nghe thấy giọng nói của Trịnh Hòa, quay đầu lại nhìn thử, lại nghĩ tới vừa nãy Giang Tuyết có hỏi Chu Minh Tự cái của cậu ấy làm có ổn không …… Có người đáp một tiếng “ừm”.
Âm tiết quá nhanh quá dồn dập, cô cũng không phân biệt được cái gì, chỉ cho là Chu Minh Tự đáp, vì thế thăm dò nhìn thử đồ thêu của Giang Tuyết.
Rất không tệ, một người tuyết nho nhỏ, còn ôm một đóa bông tuyết trong ngực.
Thời gian nghỉ giải lao chỉ có mười phút, giáo viên vừa đến, đám Chu Minh Tự cũng đi hết.
Kiều Diệc Khê giữa tiết học thì ngơ ngẩn, nhìn ra sân bóng rổ không biết thẩn thờ cái gì, lúc phục hồi tinh thần thì cảm thấy đầu óc rỗng tuếch, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô lắc đầu, tiếp tục thêu.
Bởi vì là tiết học đầu tiên, mọi người không khó thêu cho lắm, cho nên mấy tiếng sau, lúc tan học cũng làm được kha khá rồi.
Cắt một mảnh vải vừa đủ, sau khi khâu lại thì nhét gòn vào, như vậy là thành một món đồ trang sức nho nhỏ.
“Thế nào, có phải rất có cảm giác thành tựu không?” Giáo viên đặt vấn đề, “Nhưng phải nộp bài tập của lần đầu tiên, tôi sắp xếp cho các em ――”
Suy tư một lúc lâu: “Các em có thấy đội bóng rổ bên ngoài không? Lần trước bọn họ đoạt giải, hôm nay đã phát phần thưởng, mỗi người có một cái balo hai dây đeo. Đám nhóc này lần trước giúp tôi dọn đồ, hôm nay các em cứ đem đồ bản thân làm được cho bọn họ đi, chờ đến lúc bọn họ kết thúc huấn luyện, tùy tiện chọn một đứa con trai rồi tặng đi.”
“Đến lúc đó tôi sẽ đi hỏi kiểm tra, các em đừng nghĩ qua mặt được tôi.”
Phía dưới có cô gái hô to: “Giáo viên, có phải cô đang tạo cơ hội cho chúng em có đúng không?”
Giáo viên cười cười, như bị mở ra ý nghĩ mới: “Cũng đúng, các em thích đứa con trai nào thì đưa đồ trang sức cho cậu ấy, lãng mạn biết bao, không chừng còn có thể thành đôi.”
Phía dưới vang lên tiếng thét chói tai và tiếng cười vang, đám con gái bắt đầu quan sát xuyên qua cửa sổ, tự hỏi bản thân phải cho ai tín vật này.
Không thể nghi ngờ, Kiều Diệc Khê nghe được nhiều nhất là ba chữ Chu Minh Tự.
Hôm nay thứ sáu, tiết học này xong thì hoàn toàn tan học.
Lúc tan học, Kiều Diệc Khê bị Thư Nhiên kéo vào WC, WC có quá nhiều người, hai cô đợi vài phút.
Cô nhận được tin nhắn của Chu Minh Tự: 【 Hôm nay có về không? 】
Cô đáp: 【 Về chứ. 】
Chu Minh Tự: 【 Được, về chung. 】
Kiều Diệc Khê đã gửi cái ừm meme, sau đó nói: 【 Các cậu xong rồi? 】
【 Xong rồi. 】
【 Có phải có rất nhiều con gái vây quanh tặng đồ không? 】
【 Đúng. 】
Cô hỏi: 【 Cậu nhận được rất nhiều sao? 】
Ngoài dự đoán, Chu Minh Tự nói: 【 Không. 】
【 ? 】
【 Tôi không muốn. 】
Kiều Diệc Khê: 【 Vì sao không muốn? 】
【 Không thích. 】
Không thích?
Là không thích các cậu ấy tặng, hay không thích loại đồ trang sức này?
Kiều Diệc Khê còn chưa kịp hỏi, đã bị Thư Nhiên túm vào WC.
Sau khi đi xong WC, cô và Chu Minh Tự hẹn nhau ở cửa trường học, rồi cùng lên một chiếc xe.
Đêm đó lúc về đến nhà, lúc Chu Minh Tự đi tắm rửa, Kiều Diệc Khê nhớ tới đồ trang sức của bản thân còn chưa cho ai.
Nếu bây giờ mà không cho, thì không biết đến khi nào cô mới có thể nghĩ tới nó. Hơn nữa lỡ như đến lúc đó giáo viên thật sự đi kiểm tra, cô lại quên tặng, vậy thì không xong rồi.
Vì thế Kiều Diệc Khê cầm món đồ trang sức nhỏ của bản thân, chuẩn bị nhét vào cái balo của cậu.
Nếu nhớ không lầm thì…… Hôm nay cậu ấy có mang cái balo của đội bóng rổ phát về, cậu đặt ở trên sô pha.
Kiều Diệc Khê ra khỏi phòng, quả nhiên tìm thấy một cái balo đặt bên hông sô pha.
Xốc cái balo rỗng tuếch lên, cô chuẩn bị kéo khóa kéo, lại sờ thấy một đồ vật phình phình bên hông balo.
Cô có dự cảm sửng sốt hai giây, lấy đồ vật ra nhìn nhìn, là một người tuyết nho nhỏ.
Giang Tuyết thêu.
Vậy mà trước đó cô còn tin cậu nói, cô còn ngu ngơ cho rằng ――
Cậu sẽ không nhận món đồ trang sức nào mà vác cái balo rỗng tuếch về, sau đó dưới sự tấn công mặt dày mày dạn của cô, bất đắc dĩ thở dài ―― giống như những lần trước, bất kể thế nào thì cũng thỏa hiệp, cậu vừa tình nguyện lại không tình nguyện nhận con thỏ tai cụp của cô, làm món đồ trang sức duy nhất đặt trong balo.
Nhưng không nghĩ tới, cậu lại cầm cái của Giang Tuyết.
Kiều Diệc Khê một tay cầm con thỏ tai cụp sứt sẹo của bản thân, một cái tay khác nâng cái của Giang Tuyết lên, cứ như vậy mà trái một cái phải một cái, nhìn thoáng qua thì khá trái ngược.
Chênh lệch đúng là hơi lớn, Giang Tuyết thêu cực kỳ tinh tế, hơn nữa còn sinh động như thật, giống như loại được trưng bày trong tiệm để bán.
Cô nghĩ đến lúc Giang Tuyết ở lớp học có hỏi cậu người tuyết đẹp hay không, cậu nói ừm, chắc khi đó đã cho Giang Tuyết dũng khí, cho nên cô ấy mới đưa đồ chơi nhỏ này cho cậu.
Mà cậu cũng nhận thật.
Không nhận những cái của đám con gái khác, có lẽ chỉ không thích vì thêu khó coi, chứ không phải không thích gấu thêu chữ thập.
Kiều Diệc Khê cúi đầu, trong lòng hơi hụt hẫng, giống như vào phút giây nào đó sắp thành công rồi muốn từ bỏ vậy.
Dù sao thì cô thêu cũng khó coi.
Lúc này tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại, cô đoán Chu Minh Tự sắp ra sấy tóc.
Vì thế cô chớp mắt, tùy tiện điều chỉnh lại tâm tình, bỏ con thỏ tai cụp vừa làm xong vào túi tiền của bản thân, còn người tuyết nhỏ kia của Giang Tuyết, cô cũng thả về balo của Chu Minh Tự.
Ngày thường hi hi ha ha với cậu ấy như thế nào, thì dưới loại tình huống này cũng không mở miệng được.
Cũng không thể chất vấn cậu vì sao nhận của Giang Tuyết; cũng không thể yêu cầu cậu không được phép nhận của ai hết, chỉ có thể lấy của cô; cũng không thể yêu cầu mặc kệ người khác thêu đẹp đến mức nào, cậu chỉ có thể nhận con thỏ tai cụp sứt sẹo của cô.
Cũng không thể nói cậu…… Lúc nào cũng thiên vị cô.
Hai người chẳng qua chỉ là bạn bè có mối quan hệ khá tốt mà thôi, cô là gì của cậu, lại có tư cách gì chứ.
Cô đi về phòng.
Tuy liều mạng an ủi bản thân, chỉ so sánh thì vẫn khó tránh khỏi bị đả kích, ngay từ nhỏ cô chưa từng thua người khác bao giờ, càng không nói đến thua thê thảm như vậy, nhưng may mắn chỉ có mình cô biết.
Hình như cảm xúc hơi giảm xuống, trong lòng buồn bã.
Nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô trống rỗng quanh quẩn một câu.
Ai không muốn thiên vị chứ.
Sau khi Chu Minh Tự tắm rửa xong, lúc ăn tối, thuận tiện nghiêng đầu hỏi cô: “Buổi tối chơi game không?”
Cô còn chưa khôi phục tâm trạng, không có hứng thú, vùi mặt vào chén, lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên cô từ chối chơi game với cậu, Chu Minh Tự như hóa đá mà ngẩn ra trong chốc lát: “Vì sao?”
Cô tùy tiện đưa ra lý do: “Tớ phải làm bài tập.”
Cậu trầm ngâm một lúc, gật đầu nói được.
Kết quả buổi tối cậu đi ngang cô phòng, phát hiện cô đã ngủ từ sớm.
Sáng hôm sau, Chu Minh Tự mới vừa rời giường, đã thấy cô thu dọn xong xuôi, xách cái cặp.
Tay cậu còn đặt ở phía sau cổ, giờ phút này nhìn thoáng qua có hơi ngơ ngác:
“Muốn đi đâu……?”
Kiều Diệc Khê mím môi, mặt không có cảm xúc gì mà nặn ra một nụ cười lịch sự: “Tớ về trước, Thư Nhiên gọi tớ ăn cơm.”
Tuy cô chưa nói gì, nhưng cậu đã cảm giác bầu không khí không đúng. Cậu muốn nói chút chuyện, nhưng lại không biết nói cái gì, đành phải ngẩng đầu nhìn cô mở cửa rồi đóng cửa, biến mất trong tầm mắt cậu.
Một tuần sau, dường như cách cư xử của cô với cậu hơi sai sai, cho dù có hai lần đồng ý chơi trò chơi với cậu, nhưng cũng trầm mặc hơn trước kia rất nhiều, nhưng lại không giống tức giận.
Việc này kéo theo tâm tình của Chu Minh Tự không tốt lắm, ngày thứ tư đi chơi bóng, phát hiện trên sân bóng rổ có rất nhiều người vác balo có cùng một kiểu rất xấu.
Trịnh Hòa cũng không ngoại lệ, trên balo còn treo đồ vật loè loẹt sặc sỡ, lúc cậu ta dạo ngang trước mặt cậu, còn cố ý vô tình khoe khoang.
Đến cuối cùng, Trịnh Hòa không nhịn được nữa, bắt đầu chủ động khoe: “Vậy cậu nhận được mấy món trang sức?”
“Trang sức gì.”
“Thì mấy cái đám con gái làm trong lớp thủ công thứ sáu đó, giáo viên bảo các cô ấy làm cái gì thì tặng chúng ta cái đó, cho nên lúc tan học các cô ấy mới như tổ ong xúm lại đây…… Cậu quên rồi sao? Tôi nhớ rõ khi đó còn có rất nhiều con gái tìm cậu.”
“Tôi không lấy.”
“Vậy, Kiều Diệc Khê chưa cho cậu sao?”
Nghe câu đó, sắc mặt của Chu Minh Tự trầm xuống: “Không.”
“Không thể nào? Vậy cậu ấy cho đứa con trai khác?? Dù sao thì giáo viên của họ sẽ kiểm tra, không thể nào chưa tặng ai được? Thật là chưa tặng cậu? Cậu không gạt tôi chứ??”
Trịnh Hòa càng hỏi thì Chu Minh Tự càng phiền, nghĩ đến ngay cả bản thân cũng chưa nói được mấy câu với cô ấy, cậu nhíu mày rồi đứng dậy đi ra ngoài, không nói lời nào.
Trịnh Hòa ngây ngốc: “Cậu sao vậy! Lại đi đâu đó? Không chơi nữa hả??”
Cậu bực bội xoa tóc, quăng một câu.
“Không chơi.”
///
Vào cuối tuần, Kiều Diệc Khê về nhà lấy quần áo, thuận tiện ở lại ăn bữa cơm trưa ở nhà họ Chu, ăn xong thì chuẩn bị quay về trường học.
Bởi vì cô vẫn không tìm cậu nói chuyện, Chu Minh Tự đành phải dựa vào tin tình báo tự mình hỏi được, chủ động bắt chuyện lúc ăn trưa.
“Nghe nói lần trước lớp thủ công các cậu làm món gì thì tặng cho đội bóng rổ?”
Cô rũ lông mi dài, không nhìn ra có cảm xúc gì: “Ừm.”
Chu Minh Tự hỏi cô: “Cậu thì sao?”
Nghĩ tới một sự kiện nào đó, cô chọc đũa vào chén cơm, mím môi: “Chưa tặng.”
Chu Minh Tự ngẩng đầu: “Vì sao chưa tặng?”
Lúc Trịnh Hòa nói với cậu chuyện này, nói đến câu “không thể nào Kiều Diệc
Khê chưa tặng cậu” thì tràn đầy vẻ không tin nổi, chính cậu cũng có chút không tin.
Thậm chí còn hơi…… Mất mát.
Kiều Diệc Khê duỗi tay gắp đồ ăn, ánh mắt không ngoài ý muốn đυ.ng phải tầm mắt của cậu, ánh mắt của chàng trai thẳng thắn mãnh liệt, không rõ vì sao, con người nhỏ bé trong lòng cô giống như bị chọc trúng.
“Vốn … Chuẩn bị, tùy tiện tặng cậu,” giọng nói cô hơi buồn rầu, rồi từ từ nhỏ dần, “Nhưng……”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng cậu không cần.” Sau khi lựa lời nói một lúc lâu, cô nói.
“Vì sao tôi không cần?”
Chu Minh Tự nhìn cô ấp úng, càng cảm thấy sự việc kỳ lạ, bắt đầu gặng hỏi.
“Cũng không phải vật quan trọng gì, hơn nữa cũng khó coi.”
“Ai nói khó coi?” Chu Minh Tự đặt đũa xuống, nghiêm túc dò hỏi, “Ai dám nói cậu khó coi, nói cho tôi biết.”
“Không ai nói cả, nhưng chắc mọi người đều cảm thấy như vậy, đều cảm thấy nên có càng nhiều cái càng đẹp mắt, chắc cậu cũng giống vậy.”
Chu Minh Tự khó hiểu: “Sao tôi có thể giống vậy chứ?”
“Cậu nhận của Giang Tuyết.” Cô cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng sao cũng không vui vẻ rồi, trong lòng hơi chua xót, giống như có hơi nước rót vào trong ngực.
Gắp một miếng sườn vào chén, Kiều Diệc Khê tùy tiện gảy gảy, “Chắc chắn cậu cảm thấy đẹp.”
“Tôi nhận của ai?” Chu Minh Tự càng nghe càng kỳ lạ, thậm chí từng hoài nghi chẳng lẽ bản thân mất trí nhớ, “Tôi không hề nhận của ai cả.”
Đầu ngón tay của cô bấm vào thịt mềm của tay: “Vậy cái bên hông balo cậu thì sao.”
“Bên hông balo? Balo gì?”
“Cái đội bóng rổ phát.”
Chu Minh Tự suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ lại đội bóng rổ đúng là phát cái balo.
Bởi vì mẹ Chu làm xong cơm liền đi ra ngoài, cho nên cậu không biết cái balo bị đặt ở chỗ nào, tìm trong nhà được một lúc mới tìm được.
Xách cái balo lên rồi kéo khóa: “Chỗ nào?”
“Bên trái, không có khóa, chỗ để nước.”
Chu Minh Tự bỏ tay vào, sờ trúng một cái gì đó, lấy ra nhìn xem, quả nhiên có chú người tuyết.
“……” Này là gì.
“Không biết cậu ta đặt vào lúc nào,” Chu Minh Tự lắc đầu, “Tôi chắc chắn không nhận.”
“Không sao cả,” Kiều Diệc Khê cắn cắn môi dưới, “Cậu thích của cậu ấy thì nhận của cậu ấy đi, của cậu ấy khá đẹp.”
Chu Minh Tự nghĩ trăm lần cũng không hiểu.
“Sao tôi thích cậu ấy?”
“Sao cậu không thích cậu ấy? Cậu còn khen của cậu ấy đẹp.”
“Tôi khi nào khen cậu ấy đẹp?”
“Tiết trước.”
Chu Minh Tự tỉ mỉ nhớ lại: “Cậu nói người này, là người ngồi phía sau cậu?”
“Ừm.”
Lúc ấy vì nể mặt cô, cậu đúng là có nói hai câu với người kia, nhưng khen đồ người kia đẹp, chắc chắn cậu không có.
“Tôi và người kia nói chuyện không vượt quá ba câu, sao có thể khen cậu ấy? Tôi chỉ khen của cậu.”
Kiều Diệc Khê nhắc nhở: “Cậu ấy hỏi cậu người tuyết đẹp không, cậu nói ừm.”
Chu Minh Tự rũ mắt, thảy ra đoạn hồi ức kia, rồi tỉ mỉ nghĩ lại, rốt cuộc cũng phát hiện chỗ xảy ra vấn đề.
“Đó là Trịnh Hòa nói, tôi vốn không nói chuyện.”
Kiều Diệc Khê còn chưa kịp nói không phải Trịnh Hòa đang nói chuyện phiếm với người khác sao, thì cô đã bị Chu Minh Tự giành quyền chủ động.
“Giọng nói của tôi và Trịnh Hòa mà cậu cũng không phân biệt được????”
Kiều Diệc Khê:……??
Sao cậu ấy lại biến thành dáng vẻ tủi thân rồi?
Không nói nhiều nữa, Chu Minh Tự nhún vai: “Của cậu cho tôi.”
“Tớ không muốn.”
Thôi bỏ đi, cô không muốn đối đầu với Giang Tuyết thêm một lần nữa.
Tuy con người cô ngày thường dứt khoát một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là con gái, trước mặt người khác phái mà đối đầu với một người khác, sự tủi thân này cô không chịu được.
Đúng lúc nghĩ như vậy, Chu Minh Tự thuận tay tự nhiên quăng chú người tuyết vào thùng rác, sau đó tiếp tục đòi cô.
“Cho tôi.”
Kiều Diệc Khê thấy động tác vừa rồi của cậu, lại hoảng hốt hơn nửa ngày, cô không phát hiện ra Chu Minh Tự đã chạy gần tới cạnh cô.
Cậu liếc mắt một cái đã nhìn thấy trong túi cô lộ ra cái gì đó, còn có một chút kim chỉ, vì thế duỗi tay kẹp lấy, con thỏ tai cụp của Kiều Diệc Khê cứ vậy mà bị cậu lấy đi.
“Lúc nào cậu cũng mang theo cái này, còn không phải là muốn tìm cơ hội tặng cho tôi?”
Kiều Diệc Khê vừa quay đầu nhìn, đã nhanh chóng giành lại: “Haiz! Cậu trả tớ đi.”
Chu Minh Tự lúc này đã biến thành vẻ từ chối.
Cậu giơ cao đồ vật trong tay: “Không được.”
“Giang Tuyết đẹp như vậy cậu cũng vứt rồi,” Kiều Diệc Khê ngửa đầu, tức giận, “Cậu còn giành của tớ, chính là muốn thẳng mặt sỉ nhục cái của tớ khó coi.”
“Ai nói, đẹp hơn cậu ấy nhiều.”
Cô đoán chừng máu chưa kịp chảy về, vì thế đại não chết máy một lúc, vậy mà cô miệng nhanh hơn não đi hỏi một câu không thể hiểu được ――
“Cậu nói đồ vật hay người?”
Là chỉ đồ trang sức hay …… Nói tớ?
Vừa hỏi câu này thì cô lập tức hối hận, vắt hết óc nhanh chóng suy nghĩ làm sao thu hồi lại làm sao giảng hòa, nhưng Chu Minh Tự thế mà trả lời, cứ như vậy tiếp lời cô ――
“Cả hai.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thích Em Từng Giây
- Chương 46