Chương 61

Rồi họ gặp một người quen, Hồ Thoa.

“Mình chỉ đi có một tháng mà các cậu đã thảm thế này à?”

Hồ Thoa là học sinh chuyên thể dục, đã rời trường một thời gian dài để tham gia kỳ thi xét tuyển.

“Im đi, hôm nay ông đây đã làm bốn bộ đề Toán rồi.”

Lý Đông đá một cú, hụt.

“Vậy ông đây cũng muốn ăn mì nướng lạnh, vị chua ngọt thêm gà viên, mau đãi đi.”

“Từ chối, ăn đồ ngọt là phản bội.”

Lý Đông không muốn nói chuyện với cậu ta.

“Vậy…bà chủ Diệp?”

Hồ Thoa quay sang hỏi Diệp Hoan Nhan.

“Không được, cậu không cùng phong cách với bọn mình.”

Quả đúng là không giống, bốn người mặc đồng phục, đeo cặp sách, mặt mày mệt mỏi, một chàng trai cao ráo, sáng sủa, cảm giác không học cùng lớp 12.

“Được rồi, mình tự mua.”

Hồ Thoa đành tự trả tiền, thậm chí thêm hai quả trứng, mì nướng lạnh phiên bản cao cấp, rất đáng giá, “Các cậu thật sự không thử à, vị chua ngọt là linh hồn của mì nướng lạnh mà.”

“Không!”

Bốn người cùng lúc từ chối, đều thuộc phe chua cay.

Giữa tháng tư, đến kỳ thi thể dục và vấn đáp.

“Hy vọng sau này không phải chạy 800 mét nữa.”

Lộ Chi Dao thở hổn hển, cảm thấy suy sụp.

“Đừng mơ, lên đại học vẫn còn có kiểm tra thể chất.”

Tần Bạch cũng thở hổn hển nói.

Lộ Chi Dao càng suy sụp.

Điều khiến người ta suy sụp hơn là kỳ thi vấn đáp. Trường trung học trực thuộc đại học Y phải thi tại đại học Ngôn ngữ Bắc Kinh, sáng sớm tám giờ mọi người đến xếp hàng, xếp suốt 4 tiếng, đến trưa 12 giờ mới đến lượt thi, cả quá trình thi chỉ có 4 phút, may mắn là xung quanh có nhiều đồ ăn ngon, mấy người ăn một bữa lớn bù lại sự mệt mỏi của buổi sáng xếp hàng.

Thời gian nhanh chóng bước vào tháng 5, mỗi ngày như được cố định, học, làm bài, ôn tập, về nhà lại vẽ bản đồ, ôn lại phương pháp luận thế giới quan, trước khi ngủ nói chuyện với bạn trai nửa tiếng, đơn điệu nhưng không nhàm chán.

Thỉnh thoảng nghỉ giữa giờ, nhìn quanh những chỗ ngồi quen thuộc, những người bạn quen thuộc, ai cũng đang nỗ lực vì tương lai, cảm thấy lúc này chính là khoảng thời gian đẹp nhất, ước gì thời gian có thể dừng lại ở đây mãi mãi.

Dù hơi vất vả, hơi mệt mỏi, nhưng, tương lai đầy hy vọng.

Kỳ kiểm tra sức khỏe thi đại học được tổ chức tại bệnh viện trực thuộc đại học Y, trường yên tâm để học sinh tự đến bệnh viện.

Khi Tần Bạch và Lộ Chi Dao đến nơi, họ thấy Diệp Hoan Nhan và Lý Đông đang xếp hàng chờ kiểm tra thị lực, Lý Đông cầm một mẩu giấy miệng lẩm bẩm gì đó.

Lại gần mới thấy mẩu giấy ghi một hàng các ký hiệu trên dưới trái phải.

“Cậu làm gì thế? Định gian lận à?”

Lộ Chi Dao liếc Lý Đông, “Có cần thiết không, đây không phải kỳ thi mà.”

“Haiz, cậu không hiểu đâu, mắt mình không bị cận nặng lắm, bảng đo thị lực không chính xác, mình phải chỉnh tay.”

Mấy người cãi nhau ầm ĩ, rất nhanh đã đến lượt Lý Đông.

Khó khăn lắm mới thuộc lòng bảng đo thị lực trong mười phút, Lý Đông che mắt phải nhìn vào bảng đo thị lực, mười giây trôi qua, giọng Lý Đông vang khắp phòng khám, “Bác sĩ, tôi không nhìn thấy cây gậy.”