Rồi Tần Bạch phát hiện trong buổi tiệc này, có hơn một nửa là người cô không quen biết…
Nhưng cũng thấy vài người quen, anh em nhà họ Diệp đứng cùng nhau như một bức tranh phong cảnh, Lộ Chi Dao với một chàng trai lạ mặt, Lý Đông ngoan ngoãn theo ba mẹ, Thẩm Minh Hiên, đứng cạnh hai quý bà với vẻ mặt hơi ngượng ngùng…
Tần Bạch lại gần mới biết họ đang nói gì.
Mẹ Tần: “Minh Hiên nhà chị là thủ khoa khối tự nhiên năm ngoái nhỉ, thông minh thật, lại còn đẹp trai…”
Mẹ Thẩm: “Làm gì có, Tiểu Bạch nhà chị vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, tôi rất muốn có một cô con gái giống như vậy,”
Hai bà mẹ khách sáp khen nhau, Thẩm Minh Hiên đứng bên cạnh cúi đầu mỉm cười, ra vẻ là một “con nhà người ta” xuất sắc.
Thấy Tần Bạch đến, Thẩm Minh Hiên chào hai bà mẹ rồi kéo Tần Bạch ra khỏi sảnh tiệc.
Từ khi Tần Bạch được nghỉ, hai người mới gặp nhau một lần, mặc dù ngày nào cũng nói chuyện qua điện thoại, nhưng vẫn không bằng gặp mặt trực tiếp.
Ra khỏi sảnh tiệc, Thẩm Minh Hiên dẫn Tần Bạch đến khu vườn trong nhà của khách sạn, Tần Bạch đã đoán năm nay, Thẩm Minh Hiên sẽ tặng cô món quà đặc biệt, nhưng khi thật sự nhìn thấy, cô vẫn ngạc nhiên.
Thẩm Minh Hiên tặng cô một chiếc nhẫn.
Kiểu dáng bình thường, nhưng viên kim cương khá lớn.
“Đây là anh tự làm, kiểu dáng đơn giản, nhưng là duy nhất trên thế giới, đợi em đủ 20 tuổi, sẽ đổi thành nhẫn cưới.”
Thẩm Minh Hiên vừa nói vừa đeo nhẫn cho Tần Bạch.
“Anh còn chưa hỏi em có đồng ý lấy anh không.”
“Em sẽ không đồng ý sao?”
“Sao lại không! Em đồng ý!”
“Ngoan ~”
Dù bạn trai có ngọt ngào đến đâu cũng không thể ngăn cản ngày nhập học. Ngày nhập học lại đúng vào ngày đếm ngược 100 ngày đến kỳ thi đại học, trường cũng tổ chức lễ tuyên thệ và lễ trưởng thành vào cùng ngày. Mặc trên mình bộ Hán phục do trường đặt may riêng, nhận lá thư viết tay từ cha mẹ, trong lời chúc phúc của các thầy cô, họ chào đón kỳ thi đại học sắp tới và tương lai vô hạn.
Bước vào tháng ba, thời gian trôi nhanh chóng, mùa đông lặng lẽ qua đi, ngoài cửa sổ lớp học, các loại cây dần nở hoa, hoa anh đào, hoa đào, hoa hạnh, những sắc hồng đậm nhạt mang đến cho cuộc sống căng thẳng của học sinh lớp 12 một chút sức sống mùa xuân.
“Hôm nay trời đẹp, rất thích hợp để ăn mì lạnh nướng.”
Lý Đông làm xong một bộ đề Toán, nằm bò ra bàn nói.
“Đồng ý, muốn thêm lòng nướng, vị chua cay.”
Lộ Chi Dao bắt đầu đói.
“Các cậu thật đáng ghét, nói làm mình cũng thèm.”
Tần Bạch cũng chịu thua.
“Mình đã chuẩn bị sẵn sàng, phải thêm cả que cay nữa, càng là đồ ăn vặt thì càng giải tỏa căng thẳng.”
Thậm chí Diệp Hoan Nhan đã bắt đầu thu dọn cặp sách.
Vì vậy, tan học hôm đó, bốn người đẹp nhất lớp 12/3 chạy ra khỏi trường ngay khi chuông reo, sau đó rẽ vào xe đẩy mì nướng lạnh trên phố ẩm thực gần đó.
Bốn người ngồi xếp hàng bên lề đường thưởng thức mì nướng lạnh, ánh nắng buổi chiều vàng óng ánh chiếu xuống đường, gió xuân mát mẻ mang theo hương vị mới mẻ, thật là một buổi chiều tuyệt vời.